Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Mấy đồ này ở trong tay người khác quả thực không đáng tiền, nhưng ở trong tay Lý Dương hoàn toàn khác.
Cái khác không nói, chỉ riêng giá trị của Đao Ngô Côn không thể ước tính được, Đao Ngô Côn thực sự xuất hiện trên thế gian sẽ khiến vô số các sư phụ chạm ngọc phát cuồng. Phải biết hiện nay các sư phụ chạm ngọc dùng dao khắc, ít nhiều đều chịu ảnh hưởng của phương pháp khắc dao của Lục Tử Cương.
Thần binh tuyệt thế như thế, giá trị tuyệt đối không thể ước tính được.
Trên tay Lý Dương có Ngô cụ dao, trước mặt công cụ này càng làm cho công cụ của Ngô côn đao hoàn chỉnh hoàn toàn, ở trong lòng Lý Dương, giá trị các đồ này mãi mãi cao hơn Ngọc tháp này.
Huống hồ, trước đây lúc Lý Dương đổ ngọc tháp, bản thân vì Đao Ngô Côn mà đi, cũng không hoàn toàn thực sự vì tháp này.
- Chú Dương, Lý tiên sinh rất có thành ý.
Bí thư Chu nói nhỏ một câu, ông không hiểu giá trị của đồ cổ, tuy nhiên thấy ngọc tháp đều hơn mấy quyển sách cổ và mấy tấm gỗ này, vẻ mặt hai người cũng nói rõ vấn đề này.
Dương Kế Tổ vội vàng kêu lên:
- Chú biết, chú biết rồi, nhưng Lý tiên sinh ông thực sự muốn trao đổi như thế không ?
Dương Kế Tổ nói ông không động lòng đó chắc chắn là gạt người, Giá trị của ngọc tháp cao hơn các đồ này nhiều, trong cảm nhận của người trong nhà ông, ngọc tháp mới thực sự là vật báu gia truyền, các thứ khác đều là kèm theo.
- Cháu đồng ý trao đổi!
Lý Dương gật đầu, tuy nội dung trong sách hắn có thể nhớ toàn bộ, hình dáng của tấm gỗ và cái kẹp cũng có thể nhớ lại, nhưng nói chung không bằng bản gốc.
Hơn nữa, lý dương dùng năng lực đặc biệt quan sát, tấm gỗ kẹp này không đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ dựa vào mình cậu ta tuyệt đối không thể phỏng chế được, chỉ có thể mua lại bản gốc này, trở về từ từ bắt chước theo.
Điều đó mới là mấu chốt.
Ánh mắt Dương Kế Tổ không ngừng dao động, có do dự có kích động, cuối cùng trở nên u ám, khẽ cúi đầu.
Bí thư Chu nhìn thấy dáng vẻ của ông, trên mặt không khỏi tỏ ra giận dữ, trong lòng có chút lo lắng.
Thân phận thực sự của Lý Dương ông còn chưa biết, nhưng Hà Kiệt ông rất hiểu, hơn nữa cha của ông cũng là người đi theo chú hai của Hà Kiệt, nghiêm túc mà nói ông cũng là đội ngũ của Hà gia.
Việc Đại thiếu gia Hà gia giao phó, ông ở đây làm sai, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Hà Kiệt, ông chắc sẽ ói máu buồn bực.
Lúc này ông không kìm được, kêu to lên:
- Lão Dương, chú rốt cuộc có ý gì, một chút thể diện cũng không nể cho cháu sao?
Thể diện ở trong nước vẫn thực sự là thứ rất kỳ lạ, vì thể diện việc sinh mạng con người đều có thể làm ra. Câu nói này của Bí thư Chu có thể nói rất nặng lời.
Dương Kế Tổ cúi đầu, nói:
- Bí thư Chu, anh hiểu lầm rồi, Lý tiên sinh muốn các đồ này, cứ cầm đi trước đi, dùng nào dùng xong thì trả lại là được mà, các đồ này không đáng giá, mãi mãi không thể so được với ngọc tháp này, tôi không thể để cậu ấy thiệt như vậy.
Lời nói của Dương Kế Tổ khiến Bí thư Chu lập tức ngây người ở đó, có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Người ta không phải không đồng ý trao đổi, mà là đem tặng không, mượn đi, lại không nói ngày hoàn trả, với tặng không cũng thực sự không có gì khác nhau.
Lý Dương cũng rõ ràng hơi kinh ngạc, chăm chăm nhìn Dương Kế Tổ.
Một lát sau, Lý Dương mới lại tươi cười nói:
- Chú Dương, chú đồng ý cho cháu mượn thực sự rất cảm ơn chú, như thế nhé, cháu sẽ để ngọc tháp tạm thời ở chỗ chú, đợi đến khi nào cháu quay lại trả lại chú các đồ này, chú đem ngọc tháp trả lại cho cháu được không?
Lời nói của Lý Dương khiến mắt Vương Giai Giai sáng ngời, lập tức mỉm cười gật gật đầu.
Dương Kế Tổ này là người lương thiện, ông vì trao đổi mà đấu tranh cuối cùng bỏ đi, cho dù là vì nguyên nhân gì, ít nhất ông không phải là người có lòng tham không đáy.
Người như thế càng không thể để họ chịu thiệt được.
- Điều đó, điều đó không phải quá tốt sao.
Dương Kế Tổ ngẩn người ở đó, trên thực tế ông không muốn trao đổi, không phải muốn trút lấy phiền phức cho mình, Thái độ của Bí thư Chu lấy lòng Lý Dương ông sớm đã nhìn ra rồi. Bí thư Chu trong mắt ông đã là người rất có năng lực, Lý Dương như thế càng không cần phải nói.
Vẫn còn, tuổi tác của Dương Kế Tổ cũng không trẻ nữa rồi, cả đời làm việc ở cục dân chính, đã tiếp xúc với rất nhiều người.
Lý Dương và Vương Giai Giai rõ ràng khí chất bất phàm, Lưu Cương, Triệu Khuê mang theo phong cách từng trải, ông đã đón không ít bộ đội phục viên trở về, có vài binh lính cũ còn có một chút cảm giác như thế.
Tuy nhiên, các binh lính già và hai người trước mặt vừa so sánh thì giống như người lớn và đứa trẻ nhỏ, căn bản không thể so sánh được.
Hai người này chắc chắn là người rất giỏi trong các binh lính phục nguyên, hơn nữa hai người từ đầu đến giờ không nói gì, sau khi vào nhà còn quan sát xung quanh, vừa nhìn như là bảo vệ.
Có khí chất, lại dẫn theo bảo vệ bên cạnh, còn được Bí thư Chu nịnh nọt như thế, sẽ là người đơn giản sao?
Dương Kế Tổ không ngu, thực sự chiếm được bảo bối này ông không biết là phúc hay là họa, ông lớn tuổi rồi, không muốn mạo hiểm,điều đó không cần.
Trừ các điều đó ra, còn có một điểm rất quan trọng.
Đó chính là ông không biết đổi được ngọc tháp trở lại, ông có thể giữ được hay không?
Con trai ở nước người tiêu tiền như nước, lần trước tiền bán ngọc tháp đều tiêu gần hết rồi, gần đây mới biết tiết kiệm, nếu để nó biết ngọc tháp lại trở về, không biết sẽ còn bán lần thứ hai nữa không?
Thực sự như thế, ông tốt nhất không cần.
- Không có gì không tốt, chú Dương, chúng ta cứ như thế nhé, mấy thứ này cháu xin cầm đi trước?
Lý Dương mỉm cười đứng dậy, đồng thời cầm cái hộp sắt cũ kĩ kia lên tay, ngọc tháp cũng để lại chỗ cũ.
Dương Kế Tổ cũng theo đó đứng dậy, đến khi Lý Dương bắt đầu hướng đi ra ngoài, ông mới kêu to lên:
- Cảm ơn, thực sự cảm ơn các người, các người yên tâm, Ngọc tháp mãi mãi là của các người, tôi, tôi giữ hộ!
Cách như thế đối với ông mà nói không thể tốt hơn, người ta để đồ ở lại đây, còn mạnh mẽ để lại đây, điểm lo lắng đầu tiên không còn nữa rồi.
Còn điểm lo lắng thứ hai, đồ này không phải là của ông, ông chỉ giữ hộ không có quyền bán, cũng không lo lắng con trai trở về bán mất, đến lúc đó nói rõ ngọn nguồn con nhất định sẽ không vướng víu.
Với ông mà nói, điểm tốt nhất chính là ngọc tháp này có thể ngày ngày trông thấy, đồ ông đã nhìn cả đời bất ngờ không còn nữa, ông mất một khoảng thời gian trong lòng trống rỗng, rất hối hận, hiện này cảm giác thực sự có thể về lại rồi, chẳng sợ mọi quyền không ở chỗ mình, có thể ngày ngày thấy được cũng tốt.
Lý Dương cúi đầu, đi thẳng ra ngoài, hôm nay cậu ta vẫn muốn trở về Nam Kinh, thời gian không đủ.
Tiễn đám người Lý Dương ra cửa, Dương Kế Tổ mới vỗ mạnh đầu, vừa kéo tay Lý Dương, lớn tiếng kêu lên:
- Xem tôi kích động quá, thực sự xin lỗi, thế nào cũng phải ăn cơm mới đi chứ, bên cạnh có quán cơm ngon lắm, tôi mời!
- Chú Dương, không cần đâu, thời gian không cho phép, đợi lần sau nhé, chú Dương nếu có cơ hội đến Bắc Kinh cũng có thể tìm cháu, đây là danh thiếp của cháu.
Lý Dương khẽ lắc đầu, đưa danh thiếp của mình lại. Danh thiếp này là danh thiếp của tiệm đồ cổ, Lý Dương rất ít ở ngoài, chỉ khi thực sự gặp được người ưng ý mới như thế.
Dương Kế Tổ không biết, tấm danh thiếp bình thường này, nhiều năm sau đã giúp đỡ nhà ông rất nhiều, không hề khoa trương khiến nhà ông tránh được nguy cơ khủng hoảng, sau việc đó, Ngọc tháp mới được Lý Dương thu về, tuy nhiên các điều đó điều để sau này hãy nói.
Không giữ được, thấy Lý Dương phải đi, Dương Kế Tổ lúc này mới nói:
- Vậy thì được rồi, sau này có cơ hội sẽ mời ông ăn cơm, đáng tiếc mấy quyển sách gia truyền đã bị mất mấy quyển rồi, nếu không thì cùng để các người cầm đi rồi.
- Đã đánh mất, mất sách cổ gì?
Lý Dương quay mạnh đầu lại, kinh ngạc hỏi, mấy quyển sách này cậu ta vừa nãy dùng năng lực đặc biệt xem toàn bộ rồi, có giới thiệu của tổ tiên Dương gia, có phương pháp sử dụng Đao Ngô Côn, còn các các việc khác.
Lúc xem các nội dung này, Lý Dương liền cảm thấy có chút không đúng, nói chung cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Dương Kế Tổ lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ nữa, lúc ta còn nhỏ đã mất rồi, mất trong tay cha của ta, cha ta luôn nói bị sư huynh của người lấy trộm mất, đáng tiếc không có chứng cứ, cuối cùng không giải quyết được gì.
- Sư huynh của phụ thân chú là ai? Mất như thế nào?
Lý Dương lại hỏi.
Dương Kế Tổ nhớ lại một chút, chậm rãi nói:
- Điều đó ta không rõ nữa, ta chỉ nhớ sư huynh của cha ta họ Chu, lúc ta còn nhỏ bắt ta gọi là bác Chu, sau khi mất đồ, cha ta nổi giận, bác Chu không thừa nhận lấy trộm đồ nhà ta, sau đó chúng ta và gia đình họ cũng không có bất kỳ qua lại gì nữa!
- Họ Chu?
Mắt Lý Dương lập tức trợn lên, không biết là vì sao, trong lòng cậu ta đột nhiên nghĩ đến một người.
- Chu Diệp
Hiện nay còn lưu lạc ở nước ngoài, Chu Diệp đó có thể phỏng chế Tử Cương Ngọc.
Dương Kế Tổ nhẹ giọng nói:
- Là họ Chu, ta còn nhớ địa chỉ nhà trước đây của họ, sau đó chúng ta không có quan hệ gì, tình hình gia đình họ cũng không rõ nữa, các đồ này nếu đối với Lý tiên sinh thực sự quan trọng, tôi có thể ghi lại địa chỉ theo trí nhớ cho ngài. Xem xem có thể tìm lại mấy quyển sách cổ kia không!
Lý Dương lập tức gật đầu:
- Vâng, chú viết lại địa chỉ cho cháu, cháu đi nghe ngóng một chút, chú Dương, tin này rất quan trọng với cháu, thực sự rất cảm ơn chú!
Dương Kế Tổ nói điều đó, là bởi vì cha ông trước khi lâm chung vẫn còn nhớ thương các quyển sách cổ đó. Ông không hy vọng có thể tìm lại, nhưng cũng hy vọng Lý Dương có thể tìm lại được, như thế dù nói thế nào, đồ vật tổ tiên truyền lại có thể tập trung lại thành một.
Dương Kế Tổ về phòng viết một địa chỉ, cách nhiều năm như vậy ông vẫn nhớ rất rõ, chứng minh trong lòng ông cũng tin đồ nhà mình bị bác Chu kia lấy trộm đi, địa chỉ viết là một nơi cũ của Tô Châu, người họ Chu kia sống ở Tô Châu.
Điều đó khiến cho dự cảm trong lòng Lý Dương càng thêm mãnh liệt, cậu ta cảm thấy, mấy cuốn sách cổ bị trộm mất nhất định nằm trong tay của người nhà họ Chu, mấy cuốn sách này nhất định có liên quan đến Lục Tử Cương.
Còn Chu Diệp có thể phỏng chế Tử cương ngọc thần kỳ như thế cũng có liên quan đến mấy quyển sách bị mất này.
Tuy nhiên, chính xác như thế hay không, chỉ có thể đợi tra ra kết quả mới có thể biết được, sau khi trở về Nam Kinh, Lý Dương lập tức cử Triệu Khuê đích thân đến Tô Châu điều tra sự việc, điều tra càng cặn kẽ càng tốt, đặc biệt là tình hình các thành viên trong nhà họ Chu, nhất định phải thăm dò rõ ràng.
Lúc này, Lý Dương rốt cuộc cũng hiểu, hắn vì sao có cảm giác các quyển sách cổ này thiếu thiếu cái gì.
Mấy quyển sách cổ này có quan hệ rất lớn đến Lục Tử Cương, thậm chí có phương pháp sử dụng Đao Ngô Côn, nhưng cũng không ghi chép lại phương pháp khắc dao của Lục Tử Cương.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ