Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Đường quản lí không ngừng nghĩ trong đầu, một lúc sau, hắn vô tri vô giác đi theo Lý Dương trở về phòng nghỉ.
Sau khi thân phận Lý Dương bị Chu Kế Tiên vạch trần, cơ hồ mỗi người đều ở đến chào hỏi Lý Dương, trong nháy mắt Lý Dương liền trở thành tiêu điểm trong sảnh triển lãm, thậm chí những bảo bối kia cũng không được thưởng thức nữa.
Điều này làm cho Bạch Minh , Mao lão và Thái lão bọn họ không biết làm sao.
Lý Dương hoàn toàn đoạt đi sự nổi bật của bọn họ, luận thực lực mà nói, bọn họ coi như không sánh bằng Lý Dương, có thể cũng là chuyên gia nhất lưu , nhưng lúc này tất cả đều bị bỏ rơi, so với lúc trước mỗi người đều vây quanh vài người bên cạnh, cung kính nói chuyện, đãi ngộ đã tuyệt đối cách biệt một trời một vực.
- Đi, chúng ta cũng qua đó!
Bạch Minh nói một câu, Mao lão cùng Thái lão bọn họ đều gật đầu, buổi sáng triển lãm đã gần kết thúc, hơn nữa trong lòng Bạch Minh còn dâng lên một sự hưng phấn.
Phòng nghỉ lúc này cũng không yên tĩnh, Lý Dương vừa vào, người lại đây cũng không ít.
Cuối cùng Thiệu Chí Hiên đành đưa họ về khách sạn trước, dù sao cũng tới giờ ăn cơm trưa rồi, sớm một chút đi về khách sạn cũng không có gì.
Ngọc bài Tử Cương được Lý Dương đồng ý tạm thời lưu giữ trong triển lãm, sảnh triển lãm có lực lượng bảo vệ mà Thiệu Chí Hiên tốn khá nhiều tiền thuê, phương diện an toàn không cần lo lắng.
Lần này vì bảo hộ bảo bối của triển lãm giá trị đến cả tỷ đồng, Thiệu Chí Hiên phải đầu tư mấy trăm vạn thuê bảo vệ, ngoài ra còn mua bảo hiểm lớn.
Lần hoạt động này, Thiệu Chí Hiên coi như là đánh bạc.
Lúc này, Mao Sứ vẫn ở vị trí cũ, nhưng chủ nhân đã biến thành Chu Kế Tiên.
Khi ăn cơm trưa, Thiệu Chí Hiên và Chu Kế Tiên lại tranh chấp.
Nói cũng thật buồn cười, hai người tranh chấp không ngờ lại là vấn đề ai mời cơm trưa, Chu Kế Tiên bởi vì đã có giao dịch với Lý Dương, phải mời mọi người cùng ăn cơm trưa, Thiệu Chí Hiên lại không đồng ý, cho rằng đều là khách của hắn, về lý, nên là hắn mời.
Một bữa cơm không tốn bao nhiêu, Chu Kế Tiên không nhiều tiền nhe Thiệu Chí Hiên, nhưng dù sao tài sản cũng có trên ức, một bữa cơm cùng lắm là vạn đồng, số tiền này với hắn mà nói vẫn không thành vấn đề.
Hai người tranh chấp mười mấy phút, cuối cùng vẫn là Tiêu Nham đứng ra giải quyết vấn đề này.