Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 950: Lại thấy kiếm cổ




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Lý tiên sinh, cậu đã tới!

Thiệu Chí Hiên đi đến trước mặt Lý Dương, ánh mắt mất tự nhiên lại nhìn sang tay Triệu Vĩnh, hai ngày này hắn thật ra cùng nhiều bạn bè bật mí qua, hôm nay sẽ có bảo bối thần bí để triển lãm.

Mao Sứ, ở trong lòng rất nhiều người quả thực thần bí.

Đồ sứ Ngũ Niên Dạ nhà Tống, Vĩnh Tuyên, Khang Hy, Càn Long không tồi, nhưng rất nhiều người đều thấy qua, không giống Mao Sứ, số lượng ít ỏi, lượng còn lại đến nay càng ít, trước kia không hiểu được giá trị trong đó, gần đây người ta mới bắt đầu coi trọng. Hơn nữa Thiệu Chí Hiên dám đảm bảo, hôm nay, trong đám người tới, ít nhất có một nửa người đều chưa từng thấy qua Mao Sứ.

Lý Dương mỉm cười xoa cằm, nói :

- Thiệu tiên sinh, bảo bối tôi mang đến rồi, hai ngày này chúng sẽ giao cho ngài giữ!

- Cám ơn, thật sự rất cảm tạ cậu, cám ơn cậu tín nhiệm!

Nghe được chính miệng Lý Dương xác định, trên mặt Thiệu Chí Hiên không che dấu được kích động, có lẽ giá trị Mao Sứ này không phải cao nhất, nhưng chúng có ý nghĩa nhất, những đồ sứ khác không thể so sánh.

- Thiệu tiên sinh không cần khách khí!

- Lý đại ca, anh đã tới!

Đúng lúc đó, Tiêu Nham từ bên trong đi ra, thấy Lý Dương lập tức chạy tới, Bạch Minh phải trở lại Bắc Kinh, không tiếp tục cử hành nghi thức thu đồ đệ chính thức, long trọng nhận Tiêu Nham, nhưng thân phận hai người đã được xác định.

Thật giống như Lý Dương và Trần vô cực, hai người cũng không cử hành nghi thức chính thức, nhưng trong lòng sớm xác lập mối quan hệ này.

- Lý tiên sinh, Tiêu Nham thực chịu khó, 2 ngày nay giáo sư Bạch ở chỗ tôi, Tiêu Nham giúp được rất nhiều, hơn nữa rất nhiều đồ cậu ta nhận biết được rất nhanh, một chút liền thông thạo, hai ngày này giáo sư Bạch tươi cười không ngớt!

Thiệu Chí Hiên nhìn thấy Tiêu Nham, cười đùa một câu, kỳ thật hắn không chỉ khen Tiêu Nham, hắn nói cũng là sự thật. Mấy ngày nay Tiêu Nham tỏ ra rất nhanh nhẹn, khiến Bạch Minh rất là vừa lòng, ngay cả Mao lão và Thái lão đều có chút hâm mộ Bạch Minh.

Đồ đệ như Lý Dương, vạn năm khó được 1 người, căn bản không cần thiết suy nghĩ chuyện “Tiêu Nham không sánh bằng Lý Dương” nhưng chịu bỏ công sức, nguyện ý cố gắng học, hơn nữa hắn còn có thiên phú không tệ, thành tích tương lai cũng sẽ vô hạn.

Tục ngữ ba tuổi xem đêm giao thừa, bảy tuổi trông người già, dạy đồ đệ cũng là như vậy, ba ngày có thể nhìn ra rất nhiều đồ cổ, Tiêu Nham quả thực cũng là đồ đệ siêng năng, tương lai chưa chắc có thể kém so với Bạch Minh.

Điều này làm cho Bạch Minh rất thỏa mản, đồng thời, cảm kích đối với ý tốt của Lý Dương.

- Thiệu tiên sinh, ngài quá khen!

Tiêu Nham cúi đầu, nhẹ nói, tiếng cười của Thiệu Chí Hiên càng lớn, mắt nhìn cái rương mà Triệu Vĩnh đang ôm, hắn liền nói với Tiêu Nham:

- Tiêu Nham, cùng Lý tiên sinh nói chuyện nhé, tôi đi đem mấy món bảo bối Lý tiên sinh mang đến này xếp vào đã!

Nói xong, Thiệu Chí Hiên lại quay đầu lại, đối mặt Lý Dương, nói:

- Lý tiên sinh, trước hết để cho Tiêu Nham cùng cậu đi xem nhé, tôi xong ngay thôi!

- Được rồi, ngài đi đi!

Tiêu Nham khoái trá gật đầu, Thiệu Chí Hiên cùng Lý Dương cáo biệt, dẫn Triệu Vĩnh lên tầng trên, Mao Sứ này là đồ thần bí nhất triển lãm, xếp vào chỗ nào không thể tùy tiện.

- Lý đại ca, tôi có thể đi theo sư phụ, thật sự cần cám ơn anh!

Tiêu Nham quay đầu, cảm kích nói với Lý Dương một câu, không có Lý Dương, hắn không thể nào quen được Bạch Minh, lại càng không thể bái sư.

Về chuyện bái sư, Lưu Lợi cũng ủng hộ hắn, Lưu Lợi cũng không che dấu, sở dĩ cô ủng hộ hắn thuần túy là bởi vì Lý Dương, cô hi vọng tương lai Tiêu Nham cũng có thể trở thành người như Lý Dương.

Hiện giờ Lý Dương cũng là thần tượng của cả hai người bọn họ.

Người nhà hai bên cũng không phản đối, bọn họ đều rất vui.

Huống hồ Bạch Minh quả thực là vị đại sư rất có tiếng, chẳng những có bảo tàng của riêng mình, còn giảng dạy ở Bắc Kinh, xuất bản ra rất nhiều sách, có thể bái một vị sư phụ như vậy, bọn họ đều hiểu được, đây là phúc của Tiêu Nham, lại càng không thể ngăn trở .

- Không cần thiết cám tạ tôi, đây là duyên phận, sau này hãy cố gắng !

Lý Dương khẽ cười một tiếng, từ cửa lại rất nhiều người tới nữa, Tiêu Nham kéo Lý Dương vào cửa hàng đồ cổ.

Phẩm Bảo Trai là cửa hàng rất có danh tiếng ở Triêu Thiên Cung, chiếm diện tích mấy trăm mét vuông, phân ra mấy gian. Lần này tới tham gia triển lãm của Thiệu Chí Hiên không dưới trăm người, lúc này đã đến đây chừng một nửa, ngoài một số đang ở phòng nghỉ, rất nhiều người đang thưởng thức bảo bối nơi này.

Còn có một số người thấy vừa ý, liền trực tiếp mua, lượng giao dịch, liền tăng hơn so được với bình thường.

- Lý đại ca, bên này đều là đồ sứ, Thiệu Chí Hiên thích đồ sứ và đồ đồng thau, cho nên đồ sứ cũng là nhiều nhất trong cửa hàng của ông ấy, ước chừng chiếm một nửa!

Tiêu Nham dẫn Lý Dương vào trong gian chính, giới thiệu, hai ngày này hắn luôn luôn đi theo Bạch Minh, cũng phụ tá ở đây, đã là rất quen thuộc đối với nơi này.

Trong gian chính có rất nhiều giá bày đồ cổ, nhiều nhất là các loại đồ sứ, trong đó đồ sứ Thanh Hoa chiếm đa số, Lý Dương nhìn kỹ vài lần, 1 bộ phận đều là đồ thật, trong đó có một số là hàng cao cấp.

Những đồ sứ này giá trị cũng không thấp, giá mười vạn trở lên đúng là rất nhiều, trăm vạn trở lên cũng có mấy món. Ở vị trí bắt mắt nhất, bầy một món đồ thời kì Càn Long – bình mai, giá cái bình này khoảng năm sáu trăm vạn, nếu không phải miệng bình hơi lỗi, giá trị còn có thể rất cao.

Cái bình này, hẳn là một món hút khách của cửa hàng. Tổng hợp lại mà nói, cửa hàng đồ cổ này không thua cửa hàng của Lý Dương ở Bắc Kinh, diện tích kinh doanh so với cửa hàng của Lý Dương đó còn rộng hơn.

- Nơi này đều là đồ đồng thau, Thiệu Chí Hiên cũng yêu thích đồng thau, cho nên nơi này đặc biệt chuẩn bị cho ông ấy, gặp được thứ ông ấy thích, ông ấy liền trực tiếp cầm đi!

Tiêu Nham lại dẫn Lý Dương tới một tủ hàng khác, giữa các tủ hàng có tấm ngăn, bày trí bảo bối bên trong riêng ra, cũng tiện lợi cho khách hàng, điểm ấy được khách khen ngợi.

Đáng tiếc cửa hàng Lý Dương không có diện tích rộng như vậy, không thể phân nhỏ như vậy, nếu không có thể lấy kinh nghiệm ở đây, nhân tiện khuếch trương quy mô cửa hàng của mình, cũng biến cửa hàng của mình tương tự nơi này.

Gian này nhiều đồ hơn so với gian kia, chỉ có hơn chục mét vuông, vừa đến nơi đây trước mắt đúng là một màu đồng thau.

Nơi này bầy đặt đều là đồ đồng thau, các chủng loại đều có, tốt thì có tượng Phật, kém một chút thìlà các hương bình thường, ở trong quầy, Lý Dương còn thấy hai cái ấm Trương Minh Kỳ được làm giả, nhưng không phải hàng giả hiện đại mà là hàng giả thời Dân Quốc.

Lý Dương nhìn kỹ vài lần, lại lặng lẽ gật đầu.

Nơi này đồ bình thường rất nhiều, nhưng có vài món bảo bối thật là tốt bảo, có cái đỉnh Chiến quốc có ba chân giá trị còn trên trăm vạn, nhưng mua loại đồng thau này thủ tục giao dịch hơi phiền toái.

Đi vài bước! Ở đi phía trước chính là thư phòng, Tiêu Nham đang muốn dẫn Lý Dương đến phía trước đi, Lý Dương đột nhiên đứng lại, còn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn quầy phía trước mặt.

Kia là một quầy thực bình thường, bên trong bầy một ít đồ trị giá mấy ngàn đồng, quý một chút thì cũng chỉ một hai vạn, còn đa phần đều là mấy trăm đồng.

- Lý đại ca, anh làm sao vậy?

Tiêu Nham đi tới, hỏi một câu, Lý Dương lập tức lắc lắc đầu, chân mày hắn thoáng nhăn lại, ánh mắt còn nhìn đến một góc quầy.

Chính xác, Lý Dương nhìn chính là một thanh kiếm cổ trong góc quầy kia, thanh kiếm này không dài, màu đen, nhìn không ra niên đại cụ thể, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng trên thanh kiếm cổ này, Lý Dương lại có loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Cái chuôi kiếm cổ này, giống như đúc thanh kiếm Can Tương khi hắn đi chơi chùa dịp đầu năm mua được, Lý Dương có lẽ không nhầm.

Hai thanh kiếm này, nhìn từ bên ngoài, có chút khác, mặt khác đều hoàn toàn giống nhau, như vậy, người không biết thậm chí đều có thể coi chúng là sắt vụn.

- Thanh kiếm cổ này có thể lấy ra cho tôi xem hay không?

Tiêu Nham đang định tiếp tục hỏi, Lý Dương đã đi tới quầy bên cạnh, chỉ vào kia thanh kiếm cổ không chớp mắt hỏi, người phục vụ bên trong rất nhanh đã đi tới.

Người phục vụ không biết Lý Dương, nhưng có biết Tiêu Nham, thấy Tiêu Nham đi theo cũng không dám coi thường, lập tức đem thanh cổ kiếm ra, Tiêu Nham là đồ đệ của Bạch Minh, Bạch Minh là chuyên gia mà ông chủ mời đến, thân phận so với bọn họ quan trọng hơn.

Trong giới sưu tầm, cũng còn rất nhiều quan niệm cũ, thầy trò không khác gì cha con đâu.

Vuốt ve thanh kiếm trước mặt, vẻ mặt Lý Dương lại có chút kỳ quái.

Thanh kiếm này, chẳng những hình dáng giống thanh Can Tương, mà khi vuốt cảm giác cũng giống như vậy, đều mang theo phong cách cổ xưa, thọat nhìn cũng biết là đồ cổ, nhưng nhìn không ra niên đại nào.

Ngoài ra, thân kiếm cũng mang cảm giác tang thương cô độc, thân kiếm thanh kiếm này, cũng là nhìn không ra là đúc từ cái gì, là đồng thau hay là sắt thép nguyên chất.

Không hợp lý là, Lý Dương mua kiếm Can Tương có vỏ kiếm, cái thanh kiếm này lại không có.

Năng lực đặc thù mở ra, dưới hình ảnh lập thể, thân kiếm lập tức hiện ra nhiều tầng sáng nhạt, số lượng tầng sáng cũng tương đương thanh kiếm trong nhà Lý Dương.

Còn chất liệu kiếm, cũng giống như thanh kiếm trong nhà, khiến Lý Dương nhìn không rốt cục là loại hợp kim gì. Tầng sáng và chất liệu, có hai nhân tố này, Lý Dương cơ bản có thể phán đoán, hai thanh kiếm kỳ quái này xuất thân từ cùng một thời đại, thậm chí xuất thân từ tay cùng một người.

- Thanh kiếm này có tên hay không?

Vuốt ve thanh kiếm cổ, Lý Dương lại hỏi một câu, người phục vụ kia lắc đầu, nói :

- Điều ấy tôi không biết, cần tra hồ sơ mới được!

- Vậy phiền cô, hãy tra cho kỹ, Lý tiên sinh chính là khách quý của Thiệu tiên sinh!

Lý Dương còn chưa nói, Tiêu Nham liền giành nói trước, người phục vụ hơi ngẩn ra, lập tức đi tìm hồ sơ, cô vốn nghĩ Lý Dương là bạn của Tiêu Nham, không ngờ cũng là khách của ông chủ.

Hôm nay ông chủ mời rất nhiều chuyên gia và bạn bè đến, nhưng người trẻ giống như Lý Dương thì vô cùng ít.

Thanh kiếm này, bình thường cũng không phải không ai hỏi qua, nhưng chưa từng có người muốn mua, càng không có người hỏi tên, trong mắt rất nhiều người, thanh kiếm như vậy làm sao cần hỏi tên là gì.

Người phục vụ đi tra tư liệu, Lý Dương cũng không thúc giục, ở đó vuốt ve thanh kiếm cổ và quan sát thân kiếm.

Vương Giai Giai thì rất tò mò, cô cũng thấy thanh kiếm cổ này cho cô một cảm giác quen thuộc, chỉ có điều cô còn không nhớ ra chuyện khi Lý Dương mua thanh kiếm Can Tương, đồ như vậy, so sánh với bảo bối của Lý Dương thật sự rất bình thường.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ