Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
-Việc này, hay là mọi người chờ chút, tôi bàn bạc với vợ cái đã?
Ông chủ tiệm lộ vẻ khó xử, ông ta chỉ phụ trách về mặt kĩ thuật, trà trong tiệm là do ông ta pha, đồng thời kiêm chức nhân viên phục vụ, nhưng vấn đề liên quan đến tiền bạc đều do vợ của ông phụ trách.
Nói xong, ông ta không chờ Lý Dương trả lời liền tự mình đi ra ngoài.
Không lâu sau, một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trang điểm rất đậm cùng ông chủ bước vào, người phụ nữ này xem ra rất thông minh sắc xảo, Tiêu Nham nhìn thấy cô ta liền quay đầu đi hướng khác.
Đây là bà chủ tiệm, bình thường không ở tiệm vào buổi sáng, nhưng buổi tối khi kết sổ nhất định sẽ xuất hiện ở tiệm.
Tiêu Nham và bạn học của hắn đều không ưa gì bà này, con người này rất gian giảo, một người bạn của Tiêu Nham từng vì không cẩn thận làm vỡ một cái ly mà bị đòi bồi thường một trăm ngàn.
Một cái ly bình thường thôi, cái giá đó quả thật hơi mắc, khiến cho tên bạn này của hắn không đến đây nữa.
Nếu không tại ông chủ Lão Ngưu thật thà, trà ở đây thơm ngon, e rằng đám bạn học bọn họ đều không đến rồi, buổi tối Tiêu Nham cũng không đến, hôm nay là do đúng lúc có chuyện mới đến.
-Nghe Lão Ngưu bảo các người muốn mua bộ đồ trà của chúng tôi?
Người phụ nữ vào phòng liền kéo cái ghế ngồi xuống, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta khiến Vương Giai Giai và Lý Dương đều không nhịn được mà nhăn mũi.
Lý Dương lùi ra sau, gật đầu nói:
-Đúng vậy, không chỉ là bộ đồ trà của hai người, tôi rất thích loại đồ sứ đẹp thế này, hy vọng có thể mua lại toàn bộ.
-Haha!
Bà ta cười một tiếng, tiếng cười của bà ta khiến Lý Dương nổi cả da gà.
-Anh bạn nhỏ, mấy món này tuy chỉ là đồ do trấn Cảnh Đức làm ra, nhưng lại rất đẹp, bình thường cũng là bảo vật trấn tiệm trong quán chúng tôi, nếu cậu muốn mua, giá cả không thấp đâu!
Lần này, Vương Giai Giai cũng rụt người lại phía sau, mùi trên người bà này quá nồng.
-Về mặt giá cả thì không thành vấn đề, tôi thấy nó đẹp mắt nên mới thích, đối với những vật mình thích tôi bằng lòng trả giá cao!
Lý Dương lại vội nói một câu, cả người lại dựa về phía sau, tiếc là căn phòng chỉ rộng chừng đó, lúc này cả phòng đều nồng nặc mùi nước hoa, mùi nước hoa này thật sự rất nồng, làm cho người ta thấy khó chịu.
Ngay cả Tiêu Nham và Lưu Lợi bên cạnh lúc này cũng lặng lẽ bịt mũi lại.
Người phụ nữ giơ một bàn tay ra, quơ qua quơ lại trước mặt Lý Dương:
-Anh bạn nhỏ, nếu thật sự thích thì bán cho mấy người cũng không phải không được, một bộ đồ trà năm ngàn, chắc giá, những món khác nếu muốn mua thì sẽ tính riêng.
-Năm ngàn?
Tiêu Nham và Lưu Lợi đều sững người, giá vầy cũng quá chặt đẹp rồi.
Trong mắt bọn họ, đây chỉ là bộ đồ trà bình thường, cùng lắm cũng chỉ là hơi đẹp mắt, trong cửa hàng mấy trăm đồng là có thể mua được một bộ rồi, càng không cần nói lại là bộ đồ trà second hand đã dùng rồi, năm ngàn cứ cảm thấy như đang hét giá, chặt chém.
Có điều như vậy cũng phù hợp với tính cách của bà ta, một ly trà làm vỡ cũng mất một trăm đồng tiền bồi thường, bây giờ có người tự chui đầu vào rọ, muốn mua đồ của bà ta, làm sao có thể ra giá thấp cho được.
Ông chủ Lão Ngưu bên cạnh cũng ngẩn người ra, nhịn không được, lên tiếng:
-Tiểu Liên, em cũng biết, đây chính là đồ trong xưởng của ông chú chúng ta, năm trăm ngàn có phải là…
-Im mồm, ai cho phép anh lên tiếng!
Không chờ Lão Ngưu nói hết, bà ta liền hét một tiếng, Lão Ngưu vội cúi đầu xuống, không nói nữa.
Trong nhà, Lão Ngưu bị vợ quản rất nghiêm, nếu không thì cũng không đến nỗi bán một bộ đồ trà nho nhỏ cũng không dám tự ra chủ ý, phải gọi vợ đến.
-Năm ngàn một bộ, không vấn đề, có điều tôi muốn tất cả loại đồ sứ như vậy ở chỗ hai người, thiếu một món cũng không được!
Lý Dương mỉm cười gật đầu, đừng nói năm ngàn, dù là năm vạn hắn cũng không có bất kì ý kiến gì, chỉ cần đối phương chịu bán là được, càng huống gì lúc này hắn thật sự không muốn nói thêm gì nữa với đối phương, nếu không thì bầu không khí ở đây có thể làm cho hắn ngất xỉu mất.
Bà chủ tiệm hơi ngẩn người, lại cười khanh khách nói:
-Cậu em thật nhanh lẹ, dứt khoát, cậu yên tâm, đồ sứ thế này, một món tôi cũng không đưa thiếu cho cậu đâu, Lão Ngưu còn không mau đem mấy đồ trong nhà lại đây?
Câu nói cuối cùng của bà ta là nói với Lão Ngưu, mấy cái bát, đĩa, gạt tàn thuốc …vẫn còn dùng ở trong nhà, dù bà ta có xấu xa, mặt dày cỡ nào cũng thấy ngại khi mang ra cái bát còn đựng cơm thừa, hoặc là gạt tàn còn đầy đầu thuốc lá.
Bà ta bảo Lão Ngưu về lấy đồ là có ý muốn dọn dẹp, lau rửa mấy món này, mang đồ sạch sẽ đến.
Nhà của bọn họ nằm ở đằng sau quán trà, rất gần, không lâu sau thì Lão Ngưu đã quay lại, trước khi ông ta trở về, Lý Dương đã bước khỏi phòng, đứng ở ngoài hít thở không khí thiên nhiên trong lành.
Tiêu Nham còn bất bình thay cho hắn, cho rằng bà chủ tiệm này đúng là dân gian thương.
Thấy Lý Dương thật sự thích loại đồ sứ như vậy thì hét giá trên trời, hắn lại không biết rằng, cái giá này đối với giá trị thật sự của đồ sứ mà nói ngay cả con số lẻ cũng không bằng.
Đồ đã mang tới rồi, ba bộ đồ trà, sáu cái bát, hai cái gạt tàn thuốc, còn có chín cái đĩa và hai chén trà lớn, hai chén trà còn đang đậy nắp.
Họa tiết trên đồ sứ, ngoài hoa đào ra còn có hoa mai, chỉ có hai loại hoa văn này, nhìn thấy nhiều đồ sứ như vậy đặt trước mắt, tim của Lý Dương đập thình thịch.
Ba bộ đồ trà, gộp chung lại là một vạn năm ngàn, những món còn lại, bà ta lại đòi thêm hai vạn, Lý Dương không cò kè với bà ta, trực tiếp lấy ra ba vạn năm ngàn tiền mặt.
Bà ta còn lo Lý Dương đổi ý, lập tức nhận lấy tiền, đồng thời tỏ rõ những món này đã thuộc về Lý Dương, không được trả lại hàng.
Trả hàng?
Lý Dương nghe thấy lời bà ta nói chỉ thầm lắc đầu trong lòng, có kẻ ngốc mới trả lại hàng, chỉ là không biết sau khi bà chủ tiệm biết được giá trị thật sự của mấy món đồ sứ này xong có hối hận đến mức đâm đầu vào tường không.
-Giai Giai, Lý đại ca, vốn muốn mời hai người uống trà, kết quả lại không uống được gì, hai người có đói không, tôi biết phía trước có một tiệm ăn không tệ, hay là chúng tôi mời hai người ăn chút gì nhé?
Ra khỏi quán trà, Lưu Lợi ngại ngùng nói một câu, Lý Dương trực tiếp lấy ra ba vạn năm ngàn tiền mặt để mua thứ mình ưng ý, điều này khiến cô ta an tâm rất nhiều.
Đầu tiên Lý Dương nhất định có tiền, vậy lời hắn ta nói rất có khả năng là thật, rất có thể là người mở tiệm đồ cổ, quen biết với công ty đấu giá, nếu là như vậy, miếng ngọc bội này của bọn họ thật sự có thể bán với giá cao trên ba mươi vạn.
Trước đó, cô ta luôn bán tín bán nghi.
-Đúng, đúng, Lợi Lợi nói đúng, chúng tôi mời hai người dùng cơm!
Tiêu Nham nói theo một câu, bây giờ là 8 giờ tối, Vương Giai Giai muốn dạo hồ Tần Hoài vào buổi tối, cơm tối vẫn chưa ăn, lúc này bọn họ thật sự có chút đói rồi.
-Haha, được thôi, có điều không cần hai người mời đâu, bữa này tôi mời hai người!
Lý Dương cười lớn một tiếng, hướng về nơi xa vẫy vẫy tay, Lưu Cương và Triệu Khuê lập tức trong bóng tối bước ra.
Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, Tiêu Nham và Lưu Lợi hơi ngẩn người, hai người bọn họ có một người ở lại, người còn lại được Lý Dương nhỏ giọng dặn dò mấy câu lại rời khỏi.
Không lâu sau, bên cạnh bọn họ xuất hiện một chiếc Mercedes-Benz, sáu người có hơi chật, nhưng vẫn ngồi vào.
Chiếc Mercedes-Benz này là do Lý Dương thuê từ khách sạn, chiếc Cayenne ở Thượng Hải hắn còn đưa cho Tô Hữu Bằng, hắn và Vương Giai Giai ra ngoài không có xe cũng không được thuận tiện, dứt khoát thuê luôn một chiếc, thuê xe cũng không mất bao nhiêu tiền.
Ngồi lên Mercedes-Benz, Tiêu Nham và Lưu Lợi còn cảm thấy có chút mơ hồ.
Chiếc xe trực tiếp chạy về hướng khách sạn mà Lý Dương ở, Lý Dương không rành lắm về Nam Kinh, dứt khoát chọn luôn chỗ hắn ở hiện nay, đây là một khách sạn năm sao, bên trong có cả nhà hàng.
Trước khi xuất phát, Lý Dương bảo Triệu Khuê đặt phòng ở nhà hàng.
Lúc này có hơi trễ, nhưng Lý Dương là khách của khách sạn, muộn thế nào bọn họ cũng đều được phục vụ.
-Ngồi đi!
Mua lại những món đồ sứ kia, tâm trạng của Lý Dương rất tốt, sau khi vào nhà hàng liền chủ động kêu gọi vợ chồng Tiêu Nham, không có bọn họ, hôm nay hắn cũng không gặp được những món đồ sứ này, càng không cần nói đến việc lượm được của hời rồi.
-Lý, Lý đại ca, hay là chúng ta đổi chỗ khác nhé?
Tiêu Nham nhìn nhà hàng sang trọng, nói nhỏ một câu, khách sạn này hắn chưa đến bao giờ nhưng nghe bảo đây là phòng VIP, nghe nói dùng bữa ở đây, một bữa ít nhất cũng tốn tới mấy ngàn, ăn uống bình thường cũng trên cả vạn rồi.
Lý Dương cười, lắc đầu nói:
- Không cần, ở đây là được rồi, hôm nay còn phải cảm ơn cậu nhiều lắm, không có cậu dẫn đi, tôi cũng không vớ được của bở này!
- Của bở?
Nghe Lý Dương nói như vậy, Tiêu Nham liền lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn Lý Dương, lại hỏi:
- Lý đại ca, món hời mà anh nói không phải là mấy món đồ sứ này đó chứ?
Khi Tiêu Nham nói câu này, Lý Dương đang lấy một cái cốc trà từ bên trong ra, nhìn ngắm tỉ mỉ.
Hoa văn cốc trà là hoa mai màu đỏ, men trắng hoa đỏ, nhẹ nhàng thanh tao, Lý Dương còn nhìn dưới đèn, không ngừng gật đầu.
- Không sai, chính là những món bảo vật này, đây đúng là món hời thật sự!
Lý Dương mỉm cười gật đầu, Vương Giai Giai và Lưu Cương ở bên cạnh cũng sáp vào, hiếu kì nhìn những đồ sứ này, bọn họ biết phẩm vị của Lý Dương, có thể được Lý Dương gọi là của hời lớn, tuyệt đối là bảo vật đích thật.
Cổ Ngoạn Thành ở Thượng Hải, bình hồ lô hiệu Thận Đức Đường đã bị người ta nhúng tay vào, mua với giá ba vạn tám, sau đó bán ra với giá sáu mươi vạn, Lý Dương cũng không nói đó là món hời lớn.
Tiêu Nham bước lại, ở cạnh Lý Dương tỉ mỉ xem xét một lát, rồi lắc đầu nói:
-Lý đại ca, anh đừng đùa với chúng tôi nữa, tôi mặc dù không hiểu về sưu tầm, nhưng xem qua rất nhiều sách và tạp chí, chữ khắc dưới đáy của những món đồ sứ này tôi biết mà, rõ ràng viết bốn chữ “Trấn Cảnh Đức chế”, vừa nhìn đã biết là đồ vật có niên đại gần đây.
- Không tệ, chữ khắc Triện cũng biết, xem ra dốc công không ít!
Lý Dương ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói, không chờ Tiêu Nham có phản ứng, lại nói tiếp:
- Đây quả thật là đồ của trấn Cảnh Đức chế tạo, mà còn là đồ sứ được tạo ra sau thời kiến quốc, niên đại ngắn nhưng không có nghĩa không có bảo vật thật sự, những món đồ sứ này vừa khéo chính là bảo vật!
Dưới đáy của những món đồ sứ này được khắc bốn chữ Triện, nội dung giống với Tiêu Nham nói là bốn chữ “Trấn Cảnh Đức chế”, đồ sứ thế này không hiếm, sau thời kiến quốc, các xưởng làm đồ sứ của Nhà nước thường khắc những chữ này.
Cho dù là hiện nay, cũng có một số lò nung sẽ khắc những chữ thế này để chứng minh đây là công nghệ của trần Cảnh Đức.
-Lý đại ca, lời anh nói tôi có chút mơ hồ, nếu thời gian đã ngắn làm sao có thể vẫn là bảo vật được chứ?
Tiêu Nham tròn xoe mắt, vừa nghi ngờ lại vừa hiếu kì, trong ấn tượng của hắn, giá cả của đồ sứ sau thời kiến quốc đều không cao, cho dù trong những món đồ sứ đó có rất nhiều món trị giá mấy trăm đồng, thứ tốt nhất cũng chẳng qua là một, hai vạn.
Hơn nữa món có giá cả cao chút đều là những đồ để ngắm, trang trí như bình lọ, tuyệt đối không phải là những đồ thực dụng như bát, đĩa.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ