Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 913: Thiên nhân hợp nhất




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Trầm Chính Đức nói chuyện rất khôi hài, cũng rất có đúng mực.

Lúc ăn cơm hắn là người nói nhiều nhất, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét, lời nói của hắn rất bình thường không hề có chút cao thâm nào tạo cho người ta cảm giác rất chân thật, căn bản không giống như lời nói của một thương nhân.

Sau khi ăn cơm trưa xong Trần Chính Đức thức thời tiễn bước đám người Lý Dương.

Toàn bộ quá trình Trầm Chính Đức không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, thậm chí ngay cả chuyện tranh giành Phỉ Thúy trước đó cũng không nhắc tới làm cho Lý Dương cảm thấy có chút ngại ngùng

Khi trở về tới nhà Trần Vô Cực thì đã ba giờ chiều.

Trần lão vẫn còn bên trong chưa ra, bình thường ông thường tĩnh tọa một ngày, phải tới chạng vạng tối mới chấm dứt, Lý Dương đã sớm biết điểm ấy, hna81 không hỏi gì nhiều mà chỉ trở về phòng nghĩ ngơi.

Ở đầu giường torng phòng ngủ có không ít bộ sách chuyên nghiệp, những thứ này đều là trụ cột mà Trần lão cố ý chuẩn bị cho Lý Dương.

Thầy thì truyền cho tuyệt học, nhưng trụ cột thì không thể buôn bỏ, rất nhiều thứ đều liên hệ với trụ cột, mà từ sách vở cũng có thể có được không ít tri thức, hơn nữa Lý Dương có thễ nhìn một lần không quên nên sẽ càng có ít với hắn hơn.

Hiệp hội ngọc thạch Kiết Dương nằm ngay bên cạnh trụ sở thường ủy, vị trí của nó nằm ngay ngả tư đường rất thuận lợi cho việc lưu thông.

Hiệp hội ngọc thạch có khu nhà riêng của mình, trang trí vô cùng xa hoa, nó còn khí phái hơn của trụ sở thường ủy. Chỗ này được xây dựng từ tiền của những thành viên tự nguyện quyên góp, mấy trăm hội viên tự nguyện quyên góp, số tiền cũng không ít nên chỗ này mới có được quy mô như thế.

Nơi này xây dựng trong 5 năm, nó từng là sự kiêu ngạo của Đỗ Chi Quý.

Hơn mười người nhân viên của hiệp hội ngọc thạch Kiết Dương đang ngồi trên ghế, ở chiếc ghế thượng vị có một người đang ngồi, người này là Cố hội trưởng của hiệp hội ngọc thạch Quảng Châu.

Hắn tới đây là để tuyên bố một mệnh lệnh.

Mệnh lệnh này là do Cao chủ tịch trực tiếp gọi điện thoại nói cho hắn, Cố hội trưởng không dám chậm trễ, ngay nghi nghe mệnh lệnh liền lên xe chạy tới chỗ này, vừa mới tới hắn liền triệu tập thành viên của hiệp hội trở lại họp.

Đỗ Chi Quý thì ngồi bên cạnh hắn, hiện tại sắc mặt của hắn tái nhợt, trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống, Đỗ Vũ Phàm ngồi phía sau thì đã hoàn toàn choáng váng, ánh mắt hắn trống rỗng nhìn về phía trước.

Trong đôi mắt hắn đều là sự không dám tin.

Mệnh lệnh này rất đơn giản, Vương phó hội trưởng tạm thời thay hội trưởng xử lý công việc, tất cả mọi việc của Đỗ Chi Quý tạm thời đình chỉ lại, không được tiếc lộ bất cứ thông tin nào với hắn.

Loại cơ cấu của Trung Bảo Hiệp khác với cơ quan nhà nước, nó có tính chất nữa quan nữa dân, chính vì vậy nên mệnh lệnh khi truyền xuống cũng không có quá nhiều thủ tục rườm rà.

-Cố hội trưởng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức để làm tròn công tác của mình!

Vương phó hội trưởng có nén sự hưng phấn, hắn đứng lên trang trọng nói, mệnh lệnh này đến quá đột nhiên, đột nhiên tới nổi hắn không kịp chuẩn bị.

Hiệp hội ngọc thạch không phải là cơ quan chính phủ, phó là phó, trưởng là trưởng, muốn thăng chức không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cho dù hắn là phó hội trưởng thì cái ngai hội trưởng hắn cũng không dám nghĩ tới, Đỗ Chi Quý có thế lực mạnh, chính vì vậy hai tên phó hội trưởng bọn hắn chỉ có thể trung thực làm việc mà thôi, nhưng không ngờ, phía trên đột nhiên có một mệnh lệnh như thế này truyền xuống, hơn nữa việc tốt này còn rơi lên đầu hắn, chính vì vậy lúc này hắn đang hết sức hưng phấn.

-Tôi tin mọi người, tin hiệp hội ngọc thạch Kiết Dương sẽ có một tương lai tốt đẹp, mọi người giải tán trước đi, tôi và Đỗ Chi Quý tán gẫu vài câu!

Cố hội trưởng cười cười, những nhân viên khác lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lúc này bọn họ đang nghĩ tới chuyện chúc mừng Vương hội trưởng, đồng thời cũng suy nghĩ tới chuyện sáng hôm nay.

Chuyện cha con Đỗ Chi Quý xung đột với Ngọc Thánh sáng nay không phải là chuyện bí mật gì, lúc đó lại có không ít nhân viên của hiệp hội đi theo nên cũng biết, khi trở lại bọn họ cũng nói chuyện này cho những người bên cạnh mình.

Những nhân viên hiệp hội này kỳ thật cũng là những ông chủ ở Kiết Dương, ai cũng không ngờ động tác của Lý Dương lại nhanh như vậy, ngay cả thời gian để Đỗ Chi Quý phản ứng cũng không có, hoàn toàn đã dồn hắn vào chỗ chết.

Những việc này đều là do ao chủ tịch làm, có điều trong mắt mọi người chuyện này là do sức ảnh hưỡng của Lý Dương tạo nên.

Những người này rốt cuộc cũng không xem Lý Dương chỉ là một đại sư đổ thạch bình thường nữa, lúc này trong lòng mỗi người đều đang có tính toán của riêng mình.

Có hội trưỡng cũng không có nói chuyện với Đỗ Chi Quý quá lâu, rất nhanh hắn đã rời khỏi phòng họp.

Hắn cụng từ chối lời mời của hội trưởng mới nhậm chức, cùng ngày hắn liền chạy về Quảng Châu, Kiết Dương với hắn mà nói chính là một nơi tệ hại, hắn căn bản không muốn ở lâu.

Hắn là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch Quảng Đông, hiệp hội Quảng Đông là hiệp hội mang tính trọng yếu, hắn cũng có một chức vụ ở Trung Bảo Hiệp nên tin tức nhiều hơn người khác một ít.

Hắn nghe nói Cao chủ tịch tức giận tới mức đập bể vài cái chén, hơn nữa còn mắng Đỗ Chi Quý nữa ngày mới thôi.

Hiệp hội ngọc thạch không có bộ giám sát, nhưng Trung Bảo Hiệp có, hắn nghe nói bộ giám sát đã tổ chúc thành viên bí mật tới Kiết Dương điều tra, người bị điều tra chính là Đỗ Chi Quý, cấp trên đã quyết định loại bỏ người này rồi.

Dưới loại tình huống này, hắn tất nhiên là không muốn dây dưa với Đỗ Chi Quý mà chỉ an ủi vài câu liền nhanh chóng rời khỏi.

Đỗ Chi Quý sống hay chết chẵng ai thèm để ý, ở bên ngoài, rất nhiều người đều bắt đầu chúc mừng Vương hội trưởng, mà tên phó hội trưởng khác thì hâm mộ nhìn hắn, ai oán vận may của mình không được tốt.

Đồng thời hắn cũng suy nghĩ có phải là do tên Trầm mập mời Lý Dương ăn bửa cơm mới làm cho họ Vương lên chức hội trưởng hay không. Cũng không phải mình hắn có suy nghĩ này, rất nhiều người đều biết chuyện Lý Dương sáng nay giải ra nguyên thạch trị giá trăm triệu, cũng biết Lý Dương cùng Trầm Chính Đức đi ăn cơm.

Mà Vương hội trưởng hiện nay lại chính là người của Trầm Chính Đức, có mối quan hệ này nên mọi người không thể không nghĩ như vậy.

Đáng tiếc là hết thảy mọi thứ đều là sự hiểu lầm, sau khi Trầm Chính Đức biết được tin cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cấp trên sở dĩ đem Vương phó hội trưởng lên làm hội trưởng chính là vì hắn làm người ổn trọng, lúc này hiệp hội lại cần một người như thế nên hắn mới có thể lên chức được.

Cố hội trưởng đi rồi, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Đỗ Chi Quý.

Không bao lâu, Đỗ Vũ Phàm đi vào phòng họp, từ bên trong liền truyền ra tiếng kêu khóc của hắn. Đỗ Chi Quý ngã ngựa, chức bí thư của hắn chắc chắn là không giữ được, ai cũng hiểu được tuy hiện giờ hắn vẫn còn giữ chức vụ, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Vương hội trưởng lên ngai, chắc chắn sẽ không giữ lại người không phải phe cánh của mình.

Cái tên Lý Dương cũng trở thành cấm kỵ trong khoảng thời gian ngắn ở Kiết Dương.

Hết thảy mọi chuyện Lý Dương đều không biết, khi chạng vạng, hắn mới lười biếng duỗi thắt lưng rồi đi ra bên ngoài đánh Thái Cực Quyền.

Hiện giờ đánh Thái Cực Quyền đã trở thành thói quen của Lý Dương, hắn dùng thứ này thuần túy là để rèn luyện thân thể.

Thái Cực Quyền hắn luyện cũng là Thái Cực Quyền của Trần thị, Thái Cực Quyền mà những ông bà lão đánh ở công viên không thể nào so với nó được, thứ đó chỉ hoàn toàn là võ thuật đánh dấm cho đẹp mắt, hoàn toàn không có uy thế như Thái Cực Quyền của Trần Vô Cực.

Trần Vô Cực khi dùng Thái Cực Quyền, ngay cả Lưu Cương cũng sẽ phải ăn đau khổ đó.

Đánh một lần, thấy thời gian còn sớm, Lý Dương lại đánh một lần nữa, buổi sáng hôm nay mệt chết đi được, vừa lúc mượn Thái Cực Quyền hắn có thể thư giãn gân cốt một chút.

Lý Dương vừa mới sử dụng thức mở đầu, trong đầu liền có ý tưởng.

Hắn chưa từng xem qua bộ dáng đánh Thái Cực Quyền của mình, Thái Cực không có giá trị thực chiến với hắn, nhưng ít ra thì bộ dáng của nó cũng không tệ lắm, thoạt nhìn rất phiêu dật, nhìn vào rất có cảm giác tiên phong đạo cốt. Vừa lúc không có việc gì, Lý Dương liền quyết định dùng năng lực đặc thù để xem động tác của chính mình, hắn rất muốn xem bộ dạng của mình lúc này.

Với người khác mà nói muốn nhìn bộ dáng cũa chính thì chỉ có thể dùng máy quay, hoặc là đứng trước gương, nhưng với Lý Dương mà nói thì đơn giản hơn rất nhiều.

Sữ dụng hình ảnh lập thể, không gian áp súc tới bên cạnh thân thể mình, che chắn một ít chỗ quan trọng, làm cho trong hình ảnh chỉ có mình hắn, vậy là có thể nhìn thấy động tác của chính mình, hơn nữa còn là nhìn thấy dưới góc quay 360 độ, việc này cho dù là dùng máy quay cũng không thể làm được.

Lý Dương từ từ giơ tay về phía trước, đôi môi từ từ mĩm cười, trong hình ảnh lập thể hắn hoàn toàn nhìn thấu động tác của chính mình, cảm giác này có chút gì đó là lạ.

Nhìn động tác của mình trong hình ảnh lập thể, Lý Dương phát hiện động tác của hắn càng thêm lưu loát càng thêm thoải mái.

Đây là cảm giác mà hắn chưa bao giờ trải qua, bộ quyền pháp này Lý Dương đã đánh rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thuân buồm xuôi gió như hôm nay, lúc trước có một ít động tác không lưu loát, giờ phút này chúng cũng giống như nước chảy may trôi vô cùng tự nhiên.

Hình ảnh lập thể cũng giống như một tấm gương phản chiếu lại, vì vậy Lý Dương rất dễ dàng điều chỉnh động tác của chính mình.

Một lần qua đi, Lý Dương càng thêm hứng trí, hắn không ngờ lại đánh thêm một lần nữa, hắn hiện tại hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại lúc này hắn cảm thấy thân thể tràn đầy lục lượng.

Trên trán Lý Dương toát ra một luồng sương trắng, nhìn động tác của Lý Dương, Vương Giai Giai và Lưu Cương đều há to miệng, mà người thanh niên chiếu cố Trần Vô Cực cũng cảm thấy kinh ngạc

Động tác của Lý Dương vô cùng tự nhiên, vô cùng hài hòa, cả người giống như đã hòa thành một với thiên nhiên vậy.

Vương Giai Giai và Lưu Cương không hiểu chuyện gì xãy ra nhưng hắn lại biết

Tên hắn là Trần Lỗi, là một thành viên chi thứ của Trần gia, vì vậy hắn cũng có học Thái Cực Quyền.

Đây là cảnh giới đạo pháp hợp nhất, nó là một trạng thái của đạo gia, trong học thuật của đạo gia, loại cảnh giới này có một cái tên rất dễ nghe, đó là Thiên Nhân hợp nhất.

Nghe thì giống như rất mơ hồ, kỳ thật đạo lý cũng rất đơn giản, nói trăng ra là tiếng vào trọng thái vong ngã cùng thiên nhiên, toàn bộ thể xác và tinh thần đều dung nhập vào cảnh giới này, người bình thường rát khó đạt tới, nhưng những người có tư tưởng cao thâm vẫn có thể chạm tới thú này.

Trần Lỗi biết chuyện này, cũng biết Trần Vô Cực đã đạt tới cảnh giới đó, hán thì còn thiếu một chút nữa, chủ yếu là tâm tự của hắn vẫn còn phức tạp rối ren, không thể đem toàn bộ tâm thần tập trung vào việc luyện Thái Cực Quyền được.

Quyền thứ 3 đánh xong, sương trắng trên trán Lý Dương càng ngày càng nhiều, cái ót cũng đã có chút mồ hôi, ngay lúc này, hắn bắt đầu quyền thứ 4.

Khi đánh quyền thứ 4, mắt hắn liền nhắm lại, hắn chuyên chú nhìn tiêu bản của mình torng hình ảnh lập thể rồi sửa chữa lại những động tác chưa chuẩn xác.

Lúc này quyền pháp của hắn còn chuẩn hơn cả trong sách vở, Lưu Cương há to miệng, trong mắt hắn là sự sợ hãi.

Trước kia hắn cũng từng thấy Lý Dương luyện quyền, trước kia Lý Dương cũng chỉ khoa chân mua tay, không hề có giá trị thực dụng, nhiều nhất cũng chỉ là rèn luyện thân thể, torng mắt hắn, luyện Thái Cực Quyền còn không bằng ra ngoài chạy bộ nữa.

Nhưng mà hôm nay, nhìn thấy quyền pháp của Lý Dương, hắn cảm thấy trong đó có sự sắc bén, động tác thì cũng giống như lúc bình thường, nhưng nó lại mang đến cho hắn hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lúc này Lý Dương đánh quyền hoàn toàn không giống như lúc trước.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ