Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 896: Tôi còn một khối nguyên liệu (1)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Vương Thiên Trạch là người Hồ Nam, hiện nay là một sinh viên giỏi nhất của khoa y trường Nam Phương.

Chưa đến 8h: Am, hắn cùng rất nhiều bạn học cùng đến trước cửa Bảo tàng Tỉnh, ngoài bọn họ còn có rất nhiều sinh viên các trường đang tập trung cùng một chỗ, cùng trao đổi.

- Thiên Trạch, chúng ta cuối cùng có thể thấy Ngọc tỷ truyền quốc chân chính như thế nào rồi!

Nam sinh bên cạnh hắn đeo kính có làn da hơi đen phấn khởi nói một câu.

- Đúng vậy, lập tức có thể nhìn thấy rồi.

Vương Thiên Trạch cũng vui mừng như thế hất cằm, sáng nay bọn họ hơn năm giờ đã dậy rồi, cố ý đến xem Ngọc tỷ truyền quốc.

Nhìn bốn năm trăm bạn học bên cạnh, Vương Thiên Trạch kiêu ngạo ngẩng đầu.

Xung quanh có rất nhiều các sinh viên các trường khác, mục đích cũng giống bọn họ đều muốn ngắm Ngọc tỷ truyền quốc, tuy nhiên, đám sinh viên tại chức này chỉ có một hai trăm người, ít thì cũng chỉ có mấy chục người, một đội bốn năm trăm người giống bọn họ rất ít.

Đồng thời trên người bọn họ còn mang theo khẩu hiệu và biểu ngữ tuyên truyền, từ tất cả các phương diện đều tổ chức hoàn thiện hơn sinh viên các trường khác nhiều.

Ngoài ra, Vương Thiên Trạch còn là đội trưởng của ban nghiên cứu bảo vật quốc gia, hiệp hội sưu tầm của trường học.

Ban nghiên cứu quốc bảo này mới thành lập, chủ yếu học tập tìm hiểu các quốc bảo của các dân tộc Trung Hoa, sau hội giám bảo Niên Dạ mới thành lập thêm một bộ phận mới.

Trước đó nhóm người Vương Thiên Trạch định trực tiếp đăng kí vào hiệp hội, tiếc rằng việc học tập ở trường không thích hợp, chỉ có thể tạm thời làm trực thuộc bên dưới của hội sưu tầm, chính một bộ phận như vậy, thành viên hội sưu tầm đã chiếm 1/3, hơn nữa Niên Dạ toàn người mới gia nhập.

Ngoài ra, Vương Thiên Trạch còn là nhân viên liên lạc đầu tiên tuyên bố Ngọc tỷ quốc truyền.

Hắn có anh họ du học ở Toronto, nơi đó có thể xem phát sóng trực tiếp, anh họ hắn đang xem TV, dùng QQ bản mới nhất gửi cho hắn, sau đó hắn chuyển vào trong diễn dàn của trường học.

Khi ngọc tỷ Truyền quốc làm chấn động, anh họ hắn cũng kích động nhảy lên, chừng mấy phút không có tin tức gì.

Lúc đó có thể khiến hắn lo lắng chết được, cũng bất chấp phí điện thọai quốc tế rất đắt, trực tiếp gọi điện qua Đức hỏi thăm tình hình, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất phát tán lên mạng, để người dân cả nước biết tin tức chấn động lòng người này.

Tin của Vương Thiên Trạch trong nước là sớm nhất.

Lúc sau, anh họ hắn còn chụp mấy kiểu ảnh từ TV, ảnh thực ra không rõ, nhưng khiến hắn cực kỳ phấn chấn, các tấm ảnh này một tuần liền đứng top đầu trên các diễn đàn, đến nay vẫn là bài post lượng người xem nhiều nhất của Niên Dạ.

Thời gian trước, tin tức Lý Dương về nước hắn liền ra sân bay đón, bắt xe đến Bắc Kinh, lấy được chữ ký của Lý Dương trên tấm ảnh, khiến bọn họ đều rất hâm mộ.

Lúc đó, bọn họ còn đang nghĩ, nếu Lý Dương đến Quảng Châu, bọn họ chắc chắn sẽ ra sân bay đón, ngắm anh hùng trong lòng mình.

Tuy nhiên, sau đó không lâu, bọn họ lại nghe sự việc Truyền quốc ngọc tỷ phải tiến hành triển lãm, khiến những người này vô cùng kích động.

Tin tốt không ngừng truyền đến, Quảng Châu là trạm thứ hai triển lãm ngọc tỷ Truyền quốc, sau khi bảo tàng Tỉnh đưa tin ra, Vương Thiên Trạch và các bọn học của hắn lẳng lặng chờ mong, đợi ngày này tiến đến.

Đáng tiếc Lý Dương lần này đến Quảng Châu bằng máy bay riêng, họ không biết được khi nào Lý Dương đến, dù có biết cũng đừng nghĩ đi đón Lý Dương.

- Nhiều người như vậy?

Cửa bảo tàng Tỉnh, Lý Dương vừa xuống xe cũng hơi chút bất ngờ, lúc này mới hơn tám giờ một chút, quảng trường của cửa bảo tàng đã tập trung hàng vạn người, họ đều là sinh viên trẻ tuổi.

Bảo tàng chính thức mở cửa vào 9:Am.

Vương Giai Giai kéo tay Lý Dương, Lưu Cương ở một bên Lý Dương, Triệu Khuê và Hải Đông theo sau hắn.

Nhìn đám người xôn xao trướng mặt, Vương Giai Giai cũng có chút kinh ngạc.

Hôm nay là ngày đầu tiên của triển lãm Nghiễm Châu, nhận lời mời của Hồ trưởng phong, hôm này đặc biệt gia nhập nghi thức mở triển lãm ngọc tỷ Truyền quốc, Hồ Trường Phong rất có uy thế, không khí ở Quảng Đông còn tốt hơn Bắc Kinh.

Nếu không phải hắn mời, hôm qua Lý Dương chắc trực tiếp đi Yết Dương rồi, đến nói này cũng không cần phải đích thân hắn đến.

Sáng nay, Lý Dương dậy rất sớm, ăn cơm sáng cảm giác không có vị, liền đến đây trước, không ngờ được nhìn cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

- Sức hấp dẫn của ngọc tỷ Truyền quốc không ngờ lôi cuốn như vậy.

Vương Giai Giai cũng cảm thán một tiếng, kéo tay Lý Dương, hai người đi ở quảng trường, đi không lâu, vẻ mặt mọi người khó coi tìm một chỗ ít người.

Người trên quảng trường, xôn xao, hưng phấn trao đổi, đi được mấy bước Lý Dương liền nghe thấy tên mình, có vài sinh viên kích động bàn luận, cũng có vài người không biết được việc của Lý Dương trước kia, người khác lại đặc biệt nói cho họ nghe.

Nội dung nghe được nói chung qua loa, đơn giản miêu tả tình tiết chuyện Lý Dương và ngọc tỷ Truyền quốc.

Điểm này nằm ngoài ý muốn của Lý Dương, ở nơi này, hắn cũng trở thành người nổi tiếng rồi, dù không phải ai cũng biết hắn, nơi này chỉ cần một nửa, không , chắc chỉ cần 1/5 người biết hắn, bị nhận ra ở nơi này cũng rất thảm.

Bị mấy ngàn người vây quanh lại thêm tập tính của người trong nước thích náo nhiệt, kết quả có thể nghĩ là biết ngay, ba người Lưu Cương, Triệu Khuê và Hải Đông theo hắn chắc chắn không đỡ nổi nhiều người như vậy.

Điều này khiến trong lòng Lý Dương có chút lo lắng, hối hận không đem theo cái kính râm theo, đồng thời trong lòng có chút tự hào, mọi việc mình làm ở Toronto đều được các đồng bào ủng hộ.

Lặng lẽ quay trở lại xe, Lý Dương không dám đi dạo trên quảng trường.

Điều này khiến Vương Giai Giai không kìm nổi cười vài tiếng, Lý Dương chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt mũi, thể nghiệm nỗi nhớ làm người nổi tiếng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, 8:40 nghi thức mở triển lãm mới chính thức bắt đầu, 20p trước đó chính là thời gian dự trù để chuẩn bị, hôm nay người muốn đến tham quan ngọc tỷ Truyền quốc nhiều vô số.

Lúc nghi thức bắt đầu, quảng trường đã tập trung hơn ba trăm ngàn người, toàn bộ quảng trường tấp nập người, Bảo tàng Tỉnh từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy.

Cảnh tượng này khiến Hồ Trường Phong rất xúc động, ông đã chuẩn bị tốt cuối cùng đã được như ý.

Nghi thức khai mạc triển lãm rất ngắn, nhưng không thể thiếu các vị lãnh đạo nói chuyện, hai mươi phút ngắn ngủi, bị các vị lãnh đạo chiếm 10p, đối mặt với nhiều người như vậy, văn hóa nói chuyện, lãnh đạo vô cùng hài lòng.

Nếu không phải là Hồ Trường Phong không ngừng nhắc nhở, ông còn thực sự còn muốn nói thêm nữa, rất lâu không có nhiều người nghe ông diễn thuyết như vậy.

Lý Dương xuất hiện khiến ai có mặt ở hội trường đặc biệt là các sinh viên đến sớm nhất rất nhiều người đều gào lên.

Nếu không phải là ban đầu trên mạng phát sóng trực tiếp chuyện này, lúc này mọi người cũng đều biết câu chuyện của ngọc tỷ Truyền quốc và Lý Dương trong hội Giám bảo Niên dạ. Lý Dương vì quốc gia dương uy, vì vẻ vang quốc gia, dạy dỗ Nhật Bản, sự kiện đó đều đủ khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào.

Vương Thiên Trạch gào rất to, Lý Dương là thần tượng của hắn, hôm nay có thể ở đây gặp được thần tượng khiến cậu ta rất vui sướng.

Dù chỉ cần nhìn từ xa, cũng khiến cậu ta rất hài lòng, ít nhất tận mắt thấy thận tượng rồi.

Nghi thức tổ chức rất thành công, đúng 9h bảo tàng chính thức mở cửa, thời gian mỗi người ngắm Ngọc tỷ Truyền quốc chỉ có năm phút, nếu không hạn chế thời gian, hôm nay nhiều người như vậy nhất định không xem hết rồi.

Trong Bảo tàng, đài triển lãm Ngọc tỷ Truyền quốc rất bắt mắt, xung quanh đều trống.

Trên bàn triển lãm không xa, là Lâm Phong dẫn vài cảnh sát đặc nhiệm, bọn họ cẩn thận quan sát xung quanh, chính Lâm Phong cũng ở trong phòng điều khiển bảo đảm tuyệt đối sự an toàn của Ngọc tỷ Truyền quốc.

Đài triển lãm không cao, được ngăn cách bởi giá đỡ thủy tinh, thực rất đẹp, ngọc tỷ Truyền quốc phát ra ánh sáng hòa dịu xung quanh, được ngọn đèn chiếu rọi cao quý như vậy, mê người như vậy.

Ngọc tỷ này, khiến người cảm giác như không có thực trên nhân gian.

Mỗi người tận mắt thấy ngọc tỷ đều vô cùng mãn nguyện, không hổ là thần khí quốc bảo của dân tộc Trung Hoa, không thẹn là ngọc tỷ Truyền quốc, được bày trong thời gian dài như vậy.

Đáng tiếc chính là, mỗi người chỉ có năm phút thưởng thức, còn bị cấm mang camera và máy di động chụp ảnh.

Sau năm phút, từng tốp người không nỡ dời khỏi ngọc tỷ Truyền quốc, lại đến ngắm các vật báu khác, Lý Dương cũng đem theo mấy vật báu khác tham dự triển lãm, ngoài ra Bảo tàng Tỉnh cũng cất giữ rất nhiều vật báu.

Các vật báu này cũng bị hạn chế thời gian thưởng thức, sau khi thời gian đến còn phải dời đi, nhường lại vị trí cho người khác.

Trong văn phòng, nghe được báo cáo của cấp dưới, nụ cười trên mặt Hồ Trường Phong không bị biến mất, cố ý đứng ở cửa sổ nhìn đám người chen chúc ở quảng trường, nụ cười ngày càng mở.

Cảnh như vậy chắc cũng chỉ có Olympic mới có thể so sánh được.

Bên kia quảng trường, đã bắt đầu có xe bán nước đi động, có mấy cái ghế đơn giản, rất nhiều người xếp hàng còn hỏi những người vừa mới ra cảm nhận thế nào.

Vật báu, đây mới là vật báu chân chính, là thần khí quốc bảo chân chính, đợi lâu cũng đáng giá.

Thông tin của người đã thưởng thức, càng khẳng định sự tin tưởng của người xếp hàng sau, đợi, chẳng lẽ đợi cả buổi sáng, cũng không lên được hiện trường, cố gắng xem thần khí quốc bảo rốt cuộc như thế nào.

Chỉ riêng từ lực ảnh hưởng mà nói, Ngọc tỷ Truyền quốc trên tay Lý Dương không phải thần khí quốc bảo có thể so sánh, bát Trường Sinh cũng tổ chức triển lãm, sự sôi động trước mắt vẫn kém xa.

Căn cứ vào thống kê, thời gian một buổi sáng, lượng du khách có thể đạt tới gần trăm ngàn, con số này so với Bắc Kinh vẫn tốt hơn nhiều, đồng thời ngày đầu tiên này người xem qua Ngọc tỷ trở về Thành phố tuyên truyền, tin rằng mấy ngày sau người đến còn nhiều hơn.

Lúc này Hồ Trường Phong có tư tưởng gần giống với Trưởng Bảo tàng thủ đô Bắc Kinh rồi, thời gian triển lãm sao chỉ có năm ngày, thời gian nhiều thêm mới tốt, thêm năm ngày nữa cũng không sao, toàn bộ Quảng Châu một hai chục triệu dân , thêm các Thành phố xung quanh, triển lãm một tháng có thể ngày ngày đầy ắp người.

Tất nhiên, lời này ông không thể nói ra, nếu không lần sau trưởng quản lý bảo tàng lần sau muốn triển lãm lại gọi điện đến mắng Đức Luật Phong.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ