Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 844: Bức hoạ của Trịnh Bản Kiều




Tại sòng bạc, tầng 5, có tổng cộng 3 phòng đơn nhỏ.

Bình thường đây là nơi tiếp đón khách, nói là phòng nhỏ, nhưng thực ra diện tích mỗi phòng cũng hơn 200 mét vuông, giữa phòng đặt một bàn đánh bạc hình tròn, bên cạnh còn có một ghế dài và sô pha, có đủ chỗ cho hơn 2,3 chục người cùng xem.

Căn phòng như vậy, Chu Văn chỉ là nghe nói qua, chứ chưa tới bao giờ, y thế nào cũng không ngờ tới, lần đầu tiên vào căn phòng như thế, lại trong tình trạng này.

- Lão Đại, chơi một ván là được rồi.

Chu Văn chau mày, khẽ nói một câu. Theo như y thấy, bất luận bây giờ Lý Dương làm gì, đều không nên đồng ý với Shan-ben-tai-lang, hắn hiểu sòng bạc hơn Lý Dương.

Đáng tiếc là Lý Dương đã đồng ý rồi, hắn chỉ có thể khuyên như vậy thôi. Châu Văn lúc này còn không biết giữa Lý Dương và Shan-ben-tai-lang có mâu thuẫn gì, nhưng y lại không hiểu, Shan-ben-tai-lang một mực đều là nhằm vào Lý Dương.

Lý Dương khẽ cười nói :

-Lão Nhị, cậu còn chưa hiểu tôi sao? Cứ yên tâm đi.

Chu Văn nhìn Lý Dương. Trong lòng hơi nhẹ nhõm một chút. Cùng học mấy năm đại học, Lý Dương này luôn khiến người ta tin phục, bất luận gặp phải chuyện gì, Lý Dương đều là một người lý trí, cũng là một đại ca tốt.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao y muốn kéo Lý Dương xuất ngoại cùng mình, rất sớm trước đây, Lý Dương đã khiến bọn y cảm thấy an tâm rồi.

- Nhị ca, Lão Đại bây giờ không phải là trong cuộc chiến đâu, anh cứ yên tâm đi!

Lý Xán khẽ nói một câu, lại cười nhẹ một tiếng, y có đủ lòng tin vào Lý Dương rồi. Không giống Chu Văn và Lý Bồi, vài năm không gặp Lý Dương , chỉ mới gặp lại mà thôi.

- Lý tiên sinh, mời.

Shan-ben-tai-lang cười mờ ám, mời Lý Dương vào phòng. Lại nói với tên đang cúi người đứng bên cạnh vài câu. Đây là chỗ của ngườichủ trì bàn đánh bạc.

Bình thường mà nói, Lý Dương ngồi đối diện với Shan-ben-tai-lang. Căn phòng như thế này có thể chứa được 8 người cùng ngồi đánh bạc, nhưng Shan-ben-tai-lang lại không hề mời người khác, mà chỉ cười ha ha nhìn Lý Dương. Lần này cũng chỉ là hai người bọn họ cùng nhau đánh bạc.

Điều này đối với Shan-ben-tai-lang mà nói là một cơ hội tuyệt vời, y tự nhiên không thể mời người khác vào rồi.

Tam Tỉnh Khang và Thanh Mộc Vị Ương đều chỉ là nhẹ chau mày. Hai người bọn y không nói gì. Trực tiếp ngồi vào bên cạnh.

Tam Tỉnh Khang không còn tiền vốn, y lần này đến là còn có mục đích riêng, nếu mà có thể, y còn muốn mượn Shan-ben-tai-lang một số tiền để bù vào khoản lỗ to lớn này, nếu không thì y chỉ đợi mà từ bỏ quyền khống chế công ty mà thôi.

Thanh Mộc Vị Ương thì muốn nhiều hơn.

Nếu mà Lý Dương thua thảm bại, đối với y mà nói chỉ có cái tốt, nếu Shan-ben-tai-lang thắng để lấy được thần khí, y cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Xét cho cùng Shan-ben-tai-lang là người Nhật, xử lý y so với Lý Dương cũng dễ hơn nhiều, chỉ cần Shan-ben-tai-lang nguyện mang kiếm thần về Nhật, vậy thì có công lao của y rồi.

Chỉ có điều là công lao lớn nhỏ không giống nhau. Đối với Thanh Mộc Vị Ương mà nói thì còn mãnh liệt hơn nhiều so với việc mang thần kiếm về Nhật.

Ngoài cửa, có mấy thanh niên trẻ mang vài thứ đi tới, nhìn thấy mấy thứ này, nụ cười trên mặt Shan-ben-tai-lang liền biến thành sung sướng vô cùng, tự mình tiếp nhận mấy thứ đó mang vào.

Thứ mà Shan-ben-tai-lang thích chính là sưu tầm tranh chữ, mấy bức này, đều là những bảo bối mà y khổ công sưu tầm được gần đây.

- Lý tiên sinh, đây là một số bộ sưu tập mà tôi sưu tầm vài năm gần đây, tôi thích tranh chữ, đặc biệt thích tranh chữ Trung Quốc, anh đừng để ý, anh xem bức “Hà Hoa Đồ” của Lang Thế Ninh này xem, anh cho là nó trị giá bao nhiêu?

Shan-ben-tai-lang chậm rãi nói, khi nói trên mặt còn có chút đắc ý, đây là tác phẩm thư hoạ đầu tiên y mở ra, bức hoạ vẽ lá sen, kí danh trên đó đúng là Lang Thế Ninh.

Lang Thế Ninh, một hoạ gia trong cung đình nổi tiếng thời Thanh, cũng là một trong những người truyền giáo ngoại quốc nổi tiếng trong lịch sử, là một vị thấu hiểu sâu sắc mối quan hệ giữa triều đình Thanh và tất cả người nước ngoài.

Cũng có thể nói, tên tuổi của Lang Thế Ninh chỉ kém Marco Polo một chút. Cho dù Nam Hoài Nhân cũng khổ hơn ông, Lang Thế Ninh đầu tiên tới Trung Quốc, nói không chừng ông chính là người truyền giáo nổi tiếng. Chứ không phải một trong những người đó.

Thân phận của Lang Thế Ninh trong triều Thanh là hoạ sĩ trong cung, những bức hoạ ông vẽ không ít, đại đa số hiện nay đã thất lạc, rất ít còn lưu lại, số nhiều đều là ở nước ngoài.

Sau khi Shan-ben-tai-lang lấy bức hoạ ra, mấy vị chuyên gia Nhật Bản lập tức ngồi im, đến cả Thanh Mộc Vị Ương cũng từ từ dướn người lên, nhìn kĩ bức hoạ.

Lý Dương ở bên này, mắt của Bạch Minh, Mao Lão cũng không hề rời đi chỗ khác. Lý Xán và Liễu Tuấn nhất nhất nhìn chằm chằm vào bức hoạ Shan-ben-tai-lang mang ra.

- Không tồi, đúng là bút tích của Lang Thế Ninh!

Qua vài phút, Lý Dương mới chậm rãi nói một câu. Số tranh của Lang Thế Ninh trên thế giới không nhiều, nhưng mà Cố Cung còn có vài bức.Lúc Lý Dương ở Cố Cung đặc biệt nghiên cứu qua thư hoạ, đã xem qua tranh của Lang Thế Ninh, phân tích kỹ một lúc, có thể xác định đây đúng là bút tích của Lang Thế Ninh.

- Lý tiên sinh, nếu đã là bút tích thật, cậu cho rằng nó trị giá bao nhiêu?

Shan-ben-tai-lang cười ha ha, Lý Dương cho rằng là thật là được rồi, dù cho Lý Dương phản đối, y vẫn còn chứng cứ khác, nhưng Lý Dương đã tán đồng rồi, chính là y tránh được phiền phức.

- Tranh của Lang Thế Ninh rất đẹp, bức hoạ này, tôi cho rằng giá 300 nghìn đô la Mỹ.

Lý Dương cười nhẹ nói, 300 nghìn đô la Mỹ, xấp xỉ 2 triệu nhân dân tệ, một bức hoạ bình thường, lại là bức “Hà Hoa Đồ” không lớn của Lang Thế Ninh. Cái giá tiền này cũng dễ hiểu Shan-ben-tai-lang khẽ lặng mình, ngay lập tức cười nói:

- Lý tiên sinh thật lợi hại, bức hoạ này tôi đích thực là mua mất 300 nghìn đô la, đến thời điểm này thì đặt 300 nghìn đô la thế nào?

Bức hoạ này, nói thật ra, là Shan-ben-tai-lang dùng hơn 50 nghìn đô la mua, còn mất 2 năm mới mang về được. Nhưng lúc này y cũng không nghĩ nhiều, Lý Dương nói giá 300 nghìn đô la, thì cứ cho là con số này đi.

Đối với Shan-ben-tai-lang mà nói, chỉ sợ chính là Lý Dương không đồng ý đặt cược.

- Cũng được, vậy đặt đến 300 nghìn đô la đi

Lý Dương cười nhẹ một tiếng, lập tức móc chi phiếu ra, viết một tờ 300 nghìn đô la tiền mặt, đợi mang đi đổi thành thẻ chơi bài.

Lần này tới Canada, đặc biệt là lần trước Lâm Lang đưa cho hắn ít tiền từ bán ngọc phỉ thuý để chi tiêu, đều bị Lý Dương đổi thành đô la ở ngân hàng Thuỵ Sĩ rồi. Chỗ chi phiếu này gần như có thể đứng đầu số phiếu của ngân hàng .

Cũng có thể nói, chi phiếu mà Lý Dương kí, lập tức có thể đổi thành tiền mặt.

Những người làm trong sòng bạc sau khi lấy chi phiếu đi đổi, gật gật đầu với Shan-ben-tai-lang, Shan-ben-tai-lang lập tức cười lớn một tiếng, y không lập tức bắt đầu trận đặt cược, lại sai người mở bức hoạ ở bên cạnh ra.

Mắt Chu Văn, Lý Bồi đều đã sáng cả lên rồi, bọn y đã biết Lão đại nhà mình không so sánh với trước đây, khẳng định mạnh hơn bọn y rất nhiều, nhưng không ngờ rằng, Lý Dương kí một chi phiếu 300 nghìn USD, mắt cũng không chớp một cái.

Hai người bọn y, vẫn luôn làm trong sòng bạc, cơ bản không biết những việc lớn của hội. Hiểu được những việc này, đều là người lưu giữ thông tin. Hai người bọn y với người lưu giữ thông tin lại không có kết nối gì, nên còn không biết điều này, Lý Dương đã nổi tiếng thế giới rồi.

- Cao Tường, còn có Lâm Tản Chi.

Vài bức hoạ này mới đem ra, đã có người kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lý Dương quay đầu nhìn, Bạch Minh lập tức cúi đầu, người vừa kêu lên chính là y.

Mấy bức hoạ đem ra chính là những bức hoạ của Cao Tường và Lâm Tản Chi. Cao Tường, tự Phượng Cương, hiệu Tây Đường, những người bình thường biết ông không nhiều, nhưng ông là một trong những hoạ sĩ nổi tiếng thời Thanh, một trong những Bát Quái Dương Châu nổi tiếng.

Lâm Tản Chi, chính là hoạ sĩ lớn nổi tiếng cận đại, tranh của người này gần đây mới lưu hành, Shan-ben-tai-lang có thể có một bức tranh của ông ta, cũng thực sự không dễ dàng gì.

- Đặng Nhiếp.

Mao Lão đột nhiêu kêu lên một tiếng, Shan-ben-tai-lang lần này đem ra 6 bức hoạ, đây chính là bức cuối cùng. Sau khi bức này được mở ra, chính là Mao Lão cũng không cách nào trấn định được.

Đặng Nhiếp, tên thật là Đặng Bản Kiều, là một trong những hoạ sĩ lớn nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, cũng là một trong những Bát Quái Dương Châu. Những bức hoạ mà Shan-ben-tai-lang mang ra, tranh chữ Trung Quốc chiếm đại đa số. Ai cũng không ngờ tới. Còn có tranh của hoạ sĩ đại tài Trịnh Bản Kiều.

Bức hoạ “Trúc Diệp Đồ” này, là bức mà Trịnh Bản Kiều yêu thích, cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông.

- Lý tiên sinh, mấy bức tranh này, đưa giá 3 triệu đô la thế nào?

Shan-ben-tai-lang lại nói một câu, đại đa số tranh là y sưu tầm được. Trị giá tổng thể của chúng khẳng định là cao hơn 3 triệu đô la, nhưng nghĩ lại bức hoạ thứ nhất của Lang Thế Ninh, y trầm ngâm một lúc, nói giá thấp hơn chút.

Nhưng những lời này cũng không sai, tranh của Trịnh Bản Kiều là khó mà có được, đáng tiếc có một số không còn nguyên vẹn. Có ảnh hưởng rất lớn giá trị, nhưng mấy bức hoạ này đều là tranh thật, điều này thực sự rất không dễ rồi.

- Không tồi, rất đáng giá.

Lý Dương cười nhẹ một tiếng, hắn chỉ đang nghĩ giáo huấn cho Shan-ben-tai-lang một trận, không ngờ có thể nhìn thấy những bức hoạ ngoài dự tính của hắn, điều này làm Lý Dương tự nhiên rất mãn nguyện.

- Vậy thì tốt, hãy lấy 3 triệu đô la tiền thẻ ra.

Shan-ben-tai-lang gọi một tiếng, 3 triệu đô la, đối với y mà nói cũng là một gánh nặng không nhỏ. Đây đều là thành quả mà y nhiều năm tích được.

Lý Dương khẽ lắc đầu, lập tức lại kí một chi phiếu 2,7 triệu đô la, thêm vào trước đó 300 nghìn, vừa đúng 3 triệu. 3 triệu đô la, không tới 20 triệu nhân dân tệ, đối với Lý Dương mà nói vẫn không có nhiều áp lực lắm.

Chu Văn, Lý Xán ngây ra nhìn thẻ bài được đưa lên, hai tên cùng nhìn nhau, muốn nói gì đó, lại đều không nói ra khỏi miệng.

Đột nhiên, bọn y cảm thấy Lão Đại của mình trở nên có chút lạ lẫm, 3 triệu đô la Mỹ, đó là con số mà cả đời bọn y phấn đấu cũng không kiếm được, Lý Dương chỉ kí ra đơn giản như vậy, còn đổi thành thẻ đánh bài.

Dù cho là bọn y biết Lý Dương hiện tại không đơn giản, đây cũng có một chút lo lắng.

Mấy bức hoạ đặt sang một bên, Lý Dương trải qua việc kiểm chứng chi phiếu cũng đặt sang một bên, mã chi phiếu đã đổi. Mỗi người 300, chất cao thành chỗ dựa.

300 cái thẻ bài, mỗi cái đều đại diện cho 10 nghìn đô la Mỹ, cũng chính là trên bàn bạc này, ít cũng cần có 10 nghìn đô la Mỹ.

Hà Quan đi tới, Lý Dương đã ngồi rồi, Mày của Chu Văn lại lần nữa nhíu lại, cả mặt đều đã biến thành hình ngọn núi, y nhìn Lý Dương, trong mắt chỉ có lo lắng.

Nhìn ngược lại Shan-ben-tai-lang, trong đôi mắt lại có nhiều hưng phấn, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra, y cần khiến Lý Dương thua hết chỗ tiền này, sau đó lại thua nữa. Tới bao giờ thua hết sạch tất cả tiền thì thôi. Phải lấy cả cái khác ra để thế chấp.