Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 823: Gặt hái bảo bối




Giữa tràng vỗ tay, các chuyên gia Nhật Bản đều cúi đầu, nhìn Tam Tỉnh Khang thật thê thảm.

Trước TV cũng không ít người đang vỗ tay.

Trên các diễn đàn ở trong nước đang rất sôi nổi, họ không được xem TV, không được nhìn hình ảnh, chỉ có thể hình dung sự việc qua miêu tả nhưng không vì thế lại ảnh hưởng đến tâm tình họ lúc này.

Tên tuổi Lý Dương đã có vô số người biết đến, khi họ chỉ biết Lý Dương mới ngoài 20 tuổi, so với họ không hơn là bao nhiêu, thậm chí còn kém tuổi một số người, khiến họ càng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Ở trong mắt họ, Lý Dương nghiễm nhiên trở thành niềm kiêu hãnh, trở thành thần tượng của họ.

Nhưng Lý Dương quả thật có tư cách này, trận tranh đấu ngọc tỷ này nhìn như chỉ là sự hơn thua nhưng ẩn chứa trong đó là tính dân tộc, điểm đó người Pháp có thể lý giải tốt nhất.

Khi bức tranh nàng MonaLisa mỉm cười xuất hiện tại Italy, rất giống với tâm tình người Trung Quốc hiện tại, cảnh tượng được toàn dân chúc mừng thật hùng tráng.

Thời điểm khi biết ngọc tỷ truyền quốc ở trong tay người Nhật Bản, rất người trẻ tuổi đều thấy tức giận trong lòng, cho nên họ mới chú ý đến hội nghị giám bảo lần này.

Thời điểm bắt đầu đại hội đã có người trực tiếp theo dõi.

Khi họ biết Tam Tỉnh Khang sỉ nhục chuyên gia Trung Quốc, giành quyền lên đài trước rất nhiều người đã phẫn nộ chửi ẩm lên, nhiều người không kiềm chế được đã dùng tay đập hỏng bàn phím.

Thời điểm Lý Dương vạch trần ra ngọc tỷ của Tam Tỉnh Khang là giả, họ đã rất đỗi vui mừng đồng thời lại có hi vọng.

Mà khi Lý Dương chứng minh được rằng ngọc tỷ của Tam Tỉnh Khang là giả thực làm mọi người rất vui, ngọc tỷ này cho dù vẫn bị thất truyền còn hơn là rơi vào tay người Nhật Bản.

Chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến họ điên cuồng hơn.

Quốc bảo này thật sự tồn tại, thật sự có mặt tại Canada, nhưng không phải có trong tay người Nhật Bản mà là chuyên gia Trung Quốc mang đến, bảo bối này từ đầu đến giờ đều tồn tại ở Trung Quốc.

Việc này thật ngạc nhiên, khiến phần đông người trẻ tuổi đều điên cuồng vui mừng, không có lời nào có thể miêu tả được sự vui sướng, sự sảng khoái của họ lúc này.

Các trang web lớn, các diễn đàn, các buổi nói chuyện các từ như ngọc tỷ truyền quốc, Lý Dương được xuất hiện nhiều nhất.

Lý Dương cũng không biết những điều này, vẫn đang mỉm cười đứng trên đài triển lãm.

Ngọc tỷ truyền quốc thật không hổ thẹn là truyền thuyết, xứng đáng với thân phận của nó, được ẩn dấu qua mấy thập niên đến nay mới được đưa ra cho người đời thưởng thức.

Lúc này, phía dưới mọi người cũng nhìn Lý Dương với ánh mắt khác hẳn.

Trước đây họ nhiều lần nghe qua tên Lý Dương, biết Lý Dương đến Canada còn mua hời được nhiều đồ cổ, hơn nữa đều đồ rất tốt.

Có điều không có nghĩa là họ đã công nhận thực lực của Lý Dương, hiện tại mọi người có cái nhìn khác về Lý Dương rất nhiều.

Ít nhất Lý Dương cũng đã chiếm được cảm tình của mọi người.

- Quản lý, cuộc tranh luận vừa rồi, số lượng xem đã tăng lên gấp ba so với ban đầu.

Ở bên kia đài truyền hình, nhân viên phấn khởi báo cáo, sau khi ngọc tỷ truyền quốc Lý Dương xuất hiện, số lượng theo dõi càng ngày càng tăng lên đáng kể.

Hơn nữa không hề ít người xem gọi điện tới hỏi về ngọc tỷ truyền quốc, rất nhiều khán giả nước ngoài không biết đó là quốc bảo Trung Quốc, chỉ nhìn thấy đó là bảo bối vô cùng xinh đẹp và cao quý.

- Gấp ba, duy trì tinh thần đó đi, lần này trở về sẽ được rất nhiều tiền thưởng.

Quản lý cười một tiếng, nhân viên đó hứng khởi bước đi, lượng xem tăng lên gấp ba, chắc chắn là có nhiều tiền thưởng, năm nay được nghỉ phép có thể đến một nơi thật tốt để thư giãn.

Trung Quốc, không sai sẽ là Trung Quốc, Trung Quốc thần bì, bảo bối thần bí, quản lý khoái trá nghĩ.

- Lý tiên sinh.

Người chủ trì nhẹ nhàng gọi, ý muốn hỏi Lý Dương, đã đánh giá xong ngọc tỷ nhưng Lý Dương vẫn đứng ở trên đài, chẳng phải đang lãng phí thời gian ảnh hưởng đến hoạt động chung sao.

- Tôi lần này đến còn mang theo mấy bảo bối nữa, tiếp tục đưa ra đây.

Lý Dương mỉm cười nói với người chủ trì, người chủ trì sửng sốt, vội vàng gật đầu, giờ thì anh đã hiểu vì sao Lý Dương chưa rời khỏi đài, trên tay Lý Dương vẫn còn bảo bối cần xem xét.

Nghe Lý Dương nói xong, rất nhiều chuyên gia phía dưới đều ngạc nhiên, lập tức lại nhỏ to bàn tán.

Một số người đoán bảo bối của Lý Dương là nghiên cổ thần kỳ mua được ở Canada, chuyện mua đồ cổ của Lý Dương lần trước mọi người đều nghe nói, nhưng không ai biết rằng bảo bối này đã đến Trung Quốc rồi.

Không ít người vẫn đang mong chờ, Vương Yến - con gái của Vương Cương là người như thế, cô ở bên cạnh Henry không ngừng giới thiệu về thành tích của Lý Dương, khi ở Bắc Kinh cô đã biết nhiều về Lý Dương.

Chồng của Vương Yến là Henry, là người Anh, cũng là một nhà sưu tầm, là một chuyên gia, có điều anh ta lớn hơn tuổi so với Lý Dương, anh ta đã hơn 30 tuổi.

Henry là chuyên gia đến từ nước Anh, trong số các chuyên gia nước Anh có một người ngoài 60 tuổi, còn lại đều là những người trẻ.

Cuộc sống ở Anh cũng vậy, những người lớn tuổi sẽ về hưu, an tâm hưởng thụ cuộc sống lúc tuổi già, ngoại trừ chính bản thân mình đam mê, nếu không sẽ không tham sự.

Triệu Vĩnh, Triệu Khuê và Hải Đông theo thứ tự đi lên đài, trên tay mỗi người đều cầm một cái thùng nhỏ.

Lý Dương cẩn thận đem ngọc tỷ cất lại vào hộp, đưa cho Lưu Cương cất giữ, thời điểm cất ngọc tỷ phía dưới có rất nhiều chuyên gia vẫn nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối.

Đó là bảo bối chân chính, lần sau không biết còn có cơ hội chiêm ngưỡng nữa hay không, có người có thể đời này không thể gặp lại bảo bối đó lần thứ hai.

Người chủ trì tiến đến cười ha hả hỏi:

- Lý tiên sinh, lần này anh mang không ít bảo bối đến, còn có ba bảo bối nữa, đó là gì? Anh lại khiến mọi người kinh ngạc một lần nữa sao?

- Lúc nữa các vị sẽ biết.

Lý Dương khẽ cười, thời điểm nói chuyện lại nhìn về phía người Nhật Bản, Tam Tỉnh Khang muốn lấy ngọc tỷ để làm nhục người Trung Quốc, không biết sau khi hắn ta nhìn thấy những bảo bối này sẽ cảm giác thế nào.

Bảo bối này có vị trí quan trọng đối với người Nhật Bản không khác gì ngọc tỷ của Trung Quốc.

- Hoàng Lão, ba bảo bối của Lý Dương là gì vậy?

Đại diện một chuyên gia Trung Quốc đến từ Đài Loan – Tống Học Dân tới chỗ Hoàng lão hỏi nhỏ.

Không chỉ có Tống Học Dân, mà các chuyên gia Trung Quốc khác cũng đang rất tò mò về các bảo bối của Lý Dương. Lý Dương giữ bí mật cho nên đến tận lúc này mọi người cùng không biết rốt cuộc Lý Dương mang theo những vật gì.

Ngoài họ ra, các chuyên gia khác cũng rất hứng thú với các bảo bối của Lý Dương, ngay cả Tam Tỉnh Khang cũng ngẩng đầu lên.

Hoàng lão cười lắc đầu:

- Xem hình dạng hộp, có thể là hai hiện vật rất thần bí, có điều tôi cũng không rõ đó là gì.

Lão Hoàng cũng không có một chút manh mối.

Trên tay mấy người Triệu Vĩnh là cái thùng dạng dài, chính ông cũng có thùng hình dạng này, nghĩ đến bảo bối của mình, lại nghĩ tới triển lãm nhỏ của Lý Dương từng trưng bày bảo bối, lão Hoàng sờ râu mỉm cười gật đầu.

Chuyên gia chưa bao giờ được xem bảo bối của Lý Dương có lẽ chỉ có Tống Học Dân, nghe lão Hoàng nói với ánh mắt sáng ngời như vậy anh lại vội vàng hỏi tiếp:

- Ông biết hai vật đó, là gì vậy?

- Hiện tại tôi không dám chắc, nên không thể nói trước được, lát nữa mọi người sẽ biết ngay thôi.

Hoàng lão cười lớn, Tống Học Dân thoáng sửng sốt, cười một cách đau khổ, hỏi như vậy nhưng cuối cùng lại không có được kết quả gì.

Liễu lão, Chu lão liếc nhìn nhau, trong mắt có một chút hiểu rõ.

Bọn họ đoán được Hoàng lão nói đến cái gì, bảo bối có hình dạng dài, Lý Dương cũng không có nhiều, nổi danh và khiến mọi người chú ý là hai vật, đó là hai thanh thần kiếm.

Nghĩ đến thần kiếm, có người trong lòng cảm thấy hưng phấn.

Hai thanh thần kiếm chính là thần khí Trung Quốc, hơn 2000 năm trước, trình độ luyện kiếm cũng đã đạt tới đỉnh, đang tiếc các thế hệ sau không duy trì được, kỹ thuật cao siêu đó bị thất truyền.

Bạch Minh, Mao lão và Thái lão cũng đang nhỏ to bàn tán, họ cũng đã gặp qua bảo bối của Lý Dương, đa số đều đoán đó là hai thanh thần kiếm.

Chỉ có điều bảo bối thứ ba là cái gì thì thật không ai biết nổi.

Lý Dương tiếp nhận thùng trên tay Triệu Vĩnh, đặt trên bàn triển lãm, cẩn thận lấy đồ ở bên trong ra

- Mở thùng rất chậm như vậy, hắn khoe khoang cái gì.

Khổng Huyên lạnh lùng nói một câu, lão Khổng, Lương lão và các chuyên gia Đông Nam Á đều kinh ngạc nhìn cô, lời nói vừa rồi của cô không nhỏ.

- Tiểu Huyên, đừng nói lung tung.

Lương lão bất đắc dĩ lắc đầu, Khổng Huyên hận Lý Dương đến tận xương tủy, đó không phải là chuyện hay.

Trong lòng lão Lương có một cảm giác rất mơ hồ, nhà họ Khổng tốt nhất đừng chạm vào Lý Dương, nếu không sẽ không có kết cục tốt, Tam Tỉnh Khang là một ví dụ điển hình.

- Cháu biết rồi.

Khổng Huyên nhỏ giọng nói, qua vẻ mặt của cô cũng biết là cô nói miệng vậy thôi nhưng trong lòng xem ra không hề thoải mái.

Thực tế, đây là Canada, không phải ở trong nước, Khổng Huyên không có gì phải e dè cả.

Có điều cô nói Lý Dương khoe khoang thật là oan uổng cho anh, đó là thần kiếm, rất sắc bén, nếu không cẩn thận anh sẽ bị đứt tay, lúc lấy ra đương nhiên phải cẩn thận một chút.

- Thần kiếm ngư tràng.

Ánh mắt lão Hoàng sáng lên, ba bảo bối của Lý Dương lần này, bảo bối thứ nhất đã được đưa ra đúng như phán đoàn của ông và một số người, đó là thần kiếm ngư tràng.