- Anh, anh nói cái gì?
Tam Tỉnh Khang tức giận, sắc mặt trở nên trắng bệch, chỉ tay vào mặt Lý Dương hỏi, có vài nhân viên an ninh chạy đến phòng khi có chuyện không hay xảy ra.
Ai cũng không nghĩ tới, hoạt động vừa mới bắt đầu đã trở nên hỗn loạn thế này, hơn nữa lại đang quay trực tiếp, chẳng phải xấu mặt Lâm Lang và các thành viên ban tổ chức sao.
- Tôi nói là đồ đây của người là đồ giả, ông không nghe rõ sao, hay còn muốn tôi cho người phiên dịch?
Hoạt động ngày hôm nay tiếng Anh là ngôn ngư thông dụng, có số ít người không hiểu tiếng Anh được trang bị tai nghe để người phiên dịch dịch cho hiểu.
- Đồ giả, thật là nực cười, té ra người Trung Quốc đều là thua không dậy nổi người, nhìn thấy chúng ta giữ quốc bảo của các người liền vu cáo đây là đồ giả.
Tam Tỉnh Kết Y từng bước tiến tới lớn tiếng, Tam Tỉnh Khang bị Lý Dương làm cho tức giận cũng đã bình tĩnh lại chút ít, lạnh lùng nhìn Lý Dương.
Lý Dương chỉ cười không nói gì thêm nữa.
Điều làm cho Tam Tỉnh Kết Y không thoải mái chính là ánh mắt Lý Dương, nhưng thời điểm có một người chiến thắng và cái nhìn thương hại ở một phòng trà là giống nhau
- Lý tiên sinh, anh hãy giải thích rõ ràng, nếu không nói được anh sẽ bị tòa án triệu tập.
Tam Tỉnh Kết Y nói, phía dưới nhiều chuyên gia gật đầu tán thưởng.
Pháp luật nước ngoài rất nghiêm, nhiều nơi biết được điều này, nay trước mặt mọi người Lý Dương nói đó là đồ giả, nếu không giải thích rõ ràng hoặc không có chứng cứ, hoàn toàn có thể đưa Lý Dương ra pháp luật. Đây là bảo bối có giá trị cao, nếu là vu cáo để hạ thấp giá trị là phạm pháp.
Dưới đài Thanh Mộc khe khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại.
Nếu Lý Dương lên đài trước hắn còn có thể ngăn cản được, nhưng lúc này đã muộn, Tam Tỉnh Khang ép Lý Dương là chính mình dồn mình vào bước đường cùng.
Trong lòng Thanh Mộc rất phẫn nộ.
Tam Tỉnh Khang kiêu căng, còn nói giữ bí mật, sống chết không chịu cho hắn xem đồ vật, nếu hắn thấy ngọc tỷ này trước cũng sẽ không đồng ý để hắn tham gia hoạt động hôm nay.
Lần này thì xong rồi, Tam Tỉnh Khang không chỉ đánh mất mình mà còn khiến cho các chuyên gia Nhật Bản cũng xấu hổ.
Người này về nước nhất định phải trừng trị hắn.
Thanh Mộc vẫn đang nghĩ về chuyện phạt Tam Tỉnh Khang, Lý Dương lại cười nói:
- Giải thích, giải thích thế nào cho tốt đây, đồ giả chính là đồ giả, vĩnh viễn không bao giờ thành đồ thật.
Thời điểm nói chuyện, Lý Dương còn thần tình không cần thần thái, càng khiến cha con Tam Tỉnh Khang tức giận, lần này Tam Tỉnh Khang đứng ra, hắn đến trước mặt Lý Dương nói:
- Lý Dương, anh nói là đồ giả, vậy chứng cứ đâu, nếu không ta hoài nghi anh cố tình phá hoạt động lần này.
Vóc dáng hắn không cao, đứng trước Lý Dương phải ngẩng đầu lên, lời nói hắn khá khôn ngoan, trực tiếp quy kết cho Lý Dương, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên Lý Dương.
- Tam Tỉnh tiên sinh, ông nói đúng lắm, tôi không gánh được trách nhiệm này, tôi hỏi một chút, là ai muốn phá hoạt động này trước, thay đổi quy củ tranh lên đài? Là ai đã cố ý gây chuyện với tôi?
Lý Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười, lúc này Lý Dương và Tam Tỉnh Khang đang đứng cùng một chỗ, phía dưới mọi người ngạc nhiên phát hiện, Lý Dương thật sang trọng và thanh lịch, ngược lại Tam Tỉnh Khang có chút đáng khinh.
- Lý tiên sinh, Tam tỉnh tiên sinh, ân oán của các vị mời xuống đài giải quyết đừng để ảnh hưởng đến hoạt động chung.
Lâm Lang đi tới, rất nghiêm túc tỏ vẻ không thiên vị ai cả, có điều anh lại nhìn Lý Dương với ánh mắt bất đắc dĩ.
- Quản lý, quản lý, tăng gấp đôi, tăng gấp đôi.
Bên kia đài truyền hình, một nhân viên hưng phấn quơ số liệu mới nhất cho người quản lý hiện trường thấy, quản lý nghe được liền nở nụ cười rất tươi.
Tăng gấp đôi, tự nhiên đề cập đến xếp hạng, có mâu thuẫn thật là tốt, mọi nỗ lực xếp hạng thậm chí tăng lên gấp đôi, lần này xong việc chắc chắn anh được khen ngợi.
- Lâm tiên sinh, tôi lập tức đi xuống nhưng với điều kiện Lý tiên sinh phải có căn cứ chính xác, trả lại sự trong sạch cho bảo bối của tôi.
Tam Tỉnh Khang nói mạnh.
Hắn dự định không thuận theo bất cứ cái gì, với bảo bối này hắn tuyệt đối tin tưởng, hắn phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có được, muốn mượn bảo bối này để thay đổi chính mình.
Huống hồ, sau khi có bảo bối hắn còn tìm đến mấy chuyên gia Nhật Bản có kinh nghiệm xem xét, mọi người đều cho rằng đây là ngọc tỷ Trung Quốc.
Cho dù không phải thật sự, thì đó cũng là phỏng chế phẩm trước kia, với kỹ thuật căn bản hiện tại không thể nào phát hiện ra.
Đây là nguyên nhân hắn hoàn toàn tin tưởng.
- Lâm tiên sinh, thật ngại quá, cho tôi ít thời gian, tôi sẽ có chứng cứ.
Lý Dương quay đầu liếc nhìn Lâm Lang, Lâm Lang do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Hiện tại sự việc cần làm rõ, nếu không chỉ e các chuyên gia sẽ không hài lòng, chỉ có thể chính mình giải quyết nhanh vấn đề để không ảnh hưởng đến hoạt động kế tiếp.
Được sự đồng ý của Lâm Lang, Lý Dương đi nhanh tới bàn triển lãm, Lưu Cương cũng đuổi theo sau?
- Anh muốn làm gì?
Tam Tỉnh Kết Y vội chạy theo hét to một tiếng, lúc này Lý Dương đã đứng trước bàn triển lãm, trước mặt là ngọc tỷ truyền quốc.
- Không phải ngươi cần chứng cứ sao, ta cho ngươi xem chứng cứ.
Lý Dương chỉ vào ngọc tỷ nói.
- Tốt, anh tìm đi.
Tam Tỉnh Kết Y còn chưa nói, Tam Tỉnh Khang đã kêu lên, Tam Tỉnh Kết Y chỉ còn cách đứng bên cha mình trừng mắt nhìn Lý Dương.
Lý Dương vươn tay cầm lấy ngọc tỷ và nhìn xuống phía dưới.
Thợ chế tác ra ngọc tỷ này quả rất giỏi, hầu như giả danh đánh tráo được, có điều người này thần kỳ ở chỗ, không tốt như vậy sao có thể gạt được nhiều người như vậy.
Khiến cho Lý Dương không nghĩ tới chính là, người kia dám phỏng chế cả Ngọc Tỷ Truyền Quốc.
Sau khi cầm lấy ngọc tỷ, Lý Dương trực tiếp dùng tay chạm vào kim sừng.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy vậy Tam Tỉnh Khang sửng sốt vội chạy đến lấy lại ngọc tỷ trong tay Lý Dương, Tam Tỉnh Kết Y cũng đến, hai người rất cảnh giác với Lý Dương.
- Làm gì, để các vị tìm chứng cứ à?
Ngọc tỷ bị lấy đi, trên tay Lý Dương không có gì bất đắc dĩ nói.
Lưu Cương chăm chú đứng cạnh Lý Dương, vừa rồi Tam Tỉnh Khang lấy lại đồ vật anh định can ngăn, phát hiện ra hắn chỉ muốn cướp lại ngọc tỷ nên đành thôi, phía sau hành vi quá khích sẽ không cứu vãn nổi tình hình.
- Chứng cớ, tôi nghĩ anh muốn phá thì đúng hơn.
Tam Tỉnh Kết Y thét lớn:
- Chắc chắn anh biết đây là đồ thật, ngươi không muốn báu vật này ở tay chúng tôi nên mới nói là giả, sau đó lấy lý do tiến hành phá hỏng nó, chắc chắn ngươi nghĩ như vậy.
Lời nói Tam Tỉnh Kết Y khiến Tam Tỉnh Khang cảnh giác hơn, các chuyên gia dưới đài cũng đang bàn tán, có một số người tin lời Tam Tỉnh Kết Y.
Các quốc gia trên thế giới không thiếu người cực kỳ yêu nước, người như thế cũng có thể nói là tử sĩ, họ vì chính quốc gia của mình mà cái gì cũng dám làm.
Lý Dương biết bảo bối này chính là quốc bảo Trung Quốc, đã nghĩ phá nó đi, khiến cho người Nhật Bản không thể có nó một cách nguyên vẹn được, tư tưởng này không đúng nhưng cũng có thể xảy ra.
Dĩ nhiên, chỉ có số ít người có suy nghĩ này,đa số không tin Lý Dương lại là người như vậy.
Với danh vọng và tài lực hiện tại của mình, Lý Dương không cần làm vậy.
Lý Dương mỉm cười lắc đầu:
- Anh nghĩ nhiều quá rồi, muốn tìm chứng cứ phải vạch trần kim sừng này, anh không cho tôi chạm thì chính anh tiếp xúc cũng đúng.
- Nực cười, anh cho rằng tôi là kẻ ngốc à.
Tam Tỉnh Kết Y nói
- Lý ca, sao phải phiền phức như vậy, trực tiếp đưa ra bảo bối của chúng ta là được chứ gì?
Lưu Cương ghé tai Lý Dương nói nhỏ, ngọc tỷ truyền quốc thật sự đang ở tay Lưu Cương, nếu mở ra, sẽ so sánh được đâu là thật đâu là giả, lập tức có thể giải thích vấn đề, đến lúc đó người Nhật Bản không thể nói gì nữa.
Lý Dương cười khẽ nói:
- Không, bây giờ không phải thời điểm, tôi muốn cho hắn tâm phục khẩu phục, cũng muốn khiến hắn hiểu được vì sao mình chết.
Lý Dương nói vậy Lưu Cương cũng không nhiều chuyện nữa, đứng thẳng thân mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn mọi người.
Lý Dương chỉ chỉ ngọc tỷ lại nói:
- Như vậy đi, sau khi vạch trần nêu tôi không chứng minh được đây là đồ giả, bao nhiêu tổn thất tôi sẽ bồi thường cho các vị.
Tam Tỉnh Khang cười lạnh nói:
- Bồi thường, ngươi lầy cái gì bồi thường, ngươi đền bù được sao?
- Nếu tôi không có chứng cứ, sẽ bồi thường cho ông khối Long Thach Chủng, nếu tôi có chứng cứ, ông hãy đưa ngọc tỷ giả này cho tôi, dù thế nào thì ngọc tỷ này cũng không tồi, là một chế phẩm phỏng có ý nghĩa đấy.
- Lý tiên sinh.
Lời nói Lý Dương khiến Lâm Lang hoảng sợ, long thạch loại Phỉ Thúy, Lý Dương đã đồng ý cho Lâm Lang một khối trang sức, nếu bồi thường cho Tam Tỉnh Khang thì anh đâu còn cơ hội.
- Lâm tiên sinh, anh không phải lo lắng, nếu tôi không tìm thấy chứng cứ, Tam Tỉnh tiên sinh có được nguyên liệu khối Phỉ Thúy này chắc chắn sẽ bán đi, đến lúc đó chẳng phải có cơ hội đạt được chỉnh khối sao?
Lý Dương nhẹ cười, Lâm Lang ngây người ra một chút,Lý Dương nói thật có lý, Phỉ Thúy ở trong tay Tam Tỉnh Khang chắc chắn phải bán, đến lúc đó sẽ có cơ hội để đạt được.
Khi đó đến tay mình chính là một chỉnh khối Phỉ Thúy.
Điểm ấy thật hấp dẫn đối với Lâm Lang.
- Tốt, đây chính là lời ngươi nói, không tính lời nói, chúng ta phải ký thỏa thuận.
Tam Tỉnh Khang tròn mắt nhìn lập tức đồng ý ngay, khối long thạch loại Phỉ Thúy kia hắn đã rất muốn từ lâu, nay có cơ hội để có thì không thể bỏ qua.