- Lý tiên sinh!
Mọi người vừa ngồi xuống ở trong sân, Lâm Lang liền không thể chờ đợi nhìn về phía Lý Dương. Sự mong đợi trong mắt hắn vô cùng rõ ràng, khiến cho Lâm Bá Văn cũng thấy ngạc nhiên.
Cái bộ dáng này của Lâm Lang, hắn chưa bao giờ thấy qua.
- Lâm tiên sinh, anh cũng biết, tôi cũng là người hết sức yêu thích Phỉ Thúy, bây giờ tôi nói thật với anh, khối phỉ thúy tôi không có ý định bán đi đâu, đối với người nào cũng không bán!
Lý Dương thở dài, rồi từ từ nói, Lâm Lang vốn đang đầy mong đợi trên mặt, dần dần biến thành thất vọng, cuối cùng vẻ mặt khiến Lý Dương không nhẫn tâm nhìn nữa.
Lâm Lang không che giấu thất vọng trên mặt, nhưng tâm trạng rất nhanh khôi phục lại, lại hỏi Lý Dương:
- Lý tiên sinh, cậu xem thế này có được không, chúng tôi giúp cậu gia công, cậu chỉ bán một nửa khối Phỉ Thúy cho chúng tôi là được, cậu muốn cái gì, chúng tôi cũng bảo đảm làm ra cho cậu thứ tốt nhất!
Chỉ cần một nửa khối Phỉ Thúy, Lâm Lang đang học Lâm Bá Văn, vòng vo tam quốc để đạt cho được mục đích.
- Lâm tiên sinh, có chuyện e rằng anh còn không biết, Trần Vô Cực - Trần lão muốn tôi làm đệ tử của ông ta, học tập điêu khắc điêu, tôi đã đồng ý!
- Trần Vô Cực!
Lâm Lang hơi bất ngờ, trên mặt lập tức lại lộ ra vẻ khổ sở, Lý Dương đúng là quen biết Trần Vô Cực, nhưng trước đó hắn không coi trọng điểm này, cũng không tìm hiểu quan hệ giữa hai người, bây giờ nghe Lý Dương nói, hắn mới hiểu được.
Thì ra Lý Dương và Trần Vô Cực có quan hệ tốt như vậy.
Tập đoàn Lâm thị có đại sư điêu khắc ngọc riêng, đồng thời có quan hệ rất tốt với mấy vị điêu khắc ngọc nổi tiếng, khối Phỉ Thúy nguyên liệu như vậy giao cho bọn họ chắc chắn sẽ không từ chối, sẽ đem hết sức lực để mài dũa ra ngọc thành phẩm tốt nhất.
Nhưng mấy vị đại sư này so với Trần Vô Cực vẫn có chênh lệch nhất định, Trần Vô Cực ở Trung Quốc cũng là đại sư điêu khắc ngọc đứng số một số hai, rất nhiều người đều nói, hắn đã sắp đạt tới tông sư, khoảng cách đạt đến tông sư chỉ có một bước không xa.
Lâm Bá Văn cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Lâm Lang.
Hắn đầu tiên là liếc nhìn Lâm Lang, rồi mới nói với Lý Dương:
- Trần Vô Cực - Trần lão, không phải là ông ấy đã sớm giải nghệ sao? Lý tiên sinh, coi như cậu là đệ tử của Trần lão, học được tay nghề của ông ta chỉ sợ cũng cần không ít thời gian, mười năm, hoặc là hai mươi năm, chẳng lẽ anh liền nhẫn tâm để cho khối Phỉ Thúy hoàn mỹ này chỉ là khối nguyên liệu trong nhiều năm như vậy sao?
Lâm Bá Văn nói xong, lại nhìn Lâm Lang, nhưng trên mặt Lâm Lang cũng không bất kỳ vẻ hài lòng, Lâm Lang ngược lại còn lắc đầu.
Lâm Bá Văn nói quả thật không sai, Trần Vô Cực giải nghệ nhiều năm, Lý Dương đừng nói mười năm, hai mươi năm có thể đạt được tài nghệ của Trần Vô Cực đã là rất tốt, dù sao Trần Vô Cực cũng đại biểu cho đại sư điêu khắc ngọc tiêu chuẩn.
Hai mươi năm có thể đạt tới trình độ này, hoàn toàn có thể nói là thiên tài.
Đáng tiếc Lâm Bá Văn không biết, Trần Vô Cực đã lần nữa “rời núi”, chẳng trách Trần Vô Cực đã giúp Lý Dương điêu khắc khối Thủy Tinh Chủng Chí Tôn Hoàng , bây giờ Lâm Lang mới biết bọn họ có quan hệ như vậy.
Có Trần Vô Cực rồi, bọn họ bây giờ dùng cách gia công ngọc để dụ Lý Dương cũng không được.
Lúc này, trên mặt Lâm Lang càng thất vọng hơn, thậm chí có chút tuyệt vọng.
Phỉ Thúy bị Lưu Cương giữ lấy, Lâm Lang ngẩng đầu nhìn Lưu Cương, cuối cùng im lặng ngồi xuống, lúc này, trong lòng hắn thật tràn đầy hối hận.
Đây là lần đầu tiên khiến cho Lâm Lang có cảm giác hối hận cực độ.
Hắn hối hận đưa Lý Dương đến gặp Trần Xung lão nhân, hối hận nói ra thân phận Lý Dương, cuối cùng hối để cho Lý Dương chọn đi ba khối nguyên liệu này.
Không có những chuyện này, sau này giải ra những Phỉ Thúy này đều là của tập đoàn Lâm thị, khối Phỉ Thúy Long Thạch Chủng vô cùng trân quý này tự nhiên cũng có thể rơi vào trong tay của hắn, mà không phải trơ mắt nhìn Phỉ Thúy bay đi như bây giờ.
Hối hận, không cam lòng, ảo não, thậm chí còn có chút tức giận Lý Dương, những cảm xúc này đều là tâm trạng Lâm Lang bây giờ.
Những tâm trạng này là thật, nhưng Lâm Lang không có bất kỳ ý nghĩ bất lợi cho Lý Dương, hắn vô cùng hiểu thân thế của Lý Dương, biết tính tình Hà lão gia, chuyện bất lợi với Lý Dương, ở Canada này dùng sức mạnh ép Lý Dương bán Phỉ Thúy, Hà lão gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ngay từ những năm tám mươi, khi Hà lão còn tại vị, liền xảy ra một chuyện như vậy.
Có một thương nhân người Anh thất bại trong việc kinh doanh với anh trai của Hà lão gia, áp dụng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc anh trai của Hà lão.
Sau đó, người thương nhân đó được như ý nguyện, và rời đi Hương Cảng.
Nhưng sau đó, chưa tới nửa năm, khi cả nhà thương nhân này đi du ngoạn ở biển liền xảy ra tai nạn, nguyên nhân tai nạn nghe nói là vì thời tiết, nhưng những người hiểu biết đều hiểu rõ chân tướng. Hà lão thoạt nhìn là một người rất hiền lành, nhưng khi đã ra tay, bất luận kẻ nào cũng phải ngoan ngoãn.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Lang chắc chắn sẽ không gây chuyện với Lý Dương, lại càng không chọn thủ đoạn gì quá đáng.
- Lâm tiên sinh, anh muốn mua khối Phỉ Thúy này, là bán đi hay là tự mình giữ lại dùng?
Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao phải đi hỏi như vậy, hoặc giả dáng vẻ của Lâm Lang khiến cho trong lòng hắn thật cảm thấy áy náy, vô luận nói như thế nào, không có Lâm Lang hắn cũng không thể lấy được khối Phỉ Thúy này.
- Giữ lại, khẳng định giữ lại, khối Phỉ Thúy như vậy bất luận kẻ nào tôi cũng sẽ không bán!
Lâm Lang lập tức ra sức lắc đầu, nói xong chính hắn lại sửng sốt một chút, sau đó tràn đầy hy vọng nhìn Lý Dương.
Lý Dương sẽ không vô duyên vô cớ hỏi hắn lời như vậy, nếu Lý Dương hỏi như thế, vậy khẳng định có mục đích của hắn.
Thở dài, Lý Dương từ từ đứng lên, nhẹ giọng nói:
- Lâm tiên sinh, anh xem thế này có được hay không nhé, khối Phỉ Thúy này tôi sẽ giao cho Trần lão gia công, cả khối Phỉ Thúy cũng có thể làm ra không ít đồ trang sức đeo tay, ít nhất cũng phải được mấy món đồ treo!
Lý Dương nói tới chỗ này, ánh mắt Lâm Lang sáng lên, Lâm Bá Văn cũng tương tự.
- Đến lúc đó, tôi tặng một món cho anh, chỉ cần anh không bán là được, những món đó tôi cũng sẽ vĩnh viễn không bán!
Câu cuối cùng Lý Dương nhấn mạnh, lời này của hắn đích xác là ý nghĩ thật trong nội tâm hắn, Phỉ Thúy như vậy, tuyệt đối không thể bán, cái này giống như quốc bảo thần khí, cũng phải dụnh tâm giữ gìn.
- Lý… Lý tiên sinh, cậu… cậu nói là sự thật sao?
Lâm Lang chợt sững sờ, qua mười mấy giây, mới rất kích động nhìn Lý Dương, lắp bắp hỏi một câu .
Vốn là Lâm Lang đã tuyệt vọng, không ngờ lại thấy được hy vọng, Lý Dương đòng ý cho hắn một món đồ treo, cho dù không lớn, tuyệt đối không thể được nửa khối Phỉ Thúy, nhưng vẫn hơn là không có cái gì.
Bất kể là món troe đó nhỏ thế nào, chỉ cần là Phỉ Thúy Long Thạch Chủng là được, nói như vậy, trên tay hắn cũng có Phỉ Thúy Long Thạch Chủng.
- Thật chứ!
Lý Dương mỉm cười gật đầu một cái, bên cạnh, Trần Xung lão nhân lộ ra tia vui mừng trong mắt, ông lão vẫn đang nhìn Lý Dương, ánh mắt của hắn càng ngày càng hiền lành, càng ngày càng dịu dàng.
- Cám ơn, Lý tiên sinh, thật rất cám ơn!
Lâm Lang lập tức đứng lên, có vẻ có chút thất thố, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể dùng cách này biểu đạt sự kích động trong lòng, từ tuyệt vọng lại biến thành hy vọng, loại biến chuyển này người không đích thân thể nghiệm thì không thể hiểu .
Giống như một người trong lúc bất chợt phá sản, nhà cửa không còn, xe cũng mất, một mình cô quạnh chạy xuống đường cái.
Kết quả hắn vô tình phát hiện, vé số hắn mua ngày hôm trước trúng thưởng, còn không chỉ trúng giải nhỏ, số tiền trúng thưởng còn lớn hơn tất cả tài sản của hắn, chuyện này, không khiến cho hắn nổi điên cũng đã rất tốt.
Trước mắt Lâm Lang không khoa trương như vậy, nhưng cảm giác là giống nhau.
- Lý tiên sinh, vậy khối Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân thì sao đây?
Lâm Bá Văn đột nhiên lại hỏi, đang cao hứng Lâm Lang lại hơi sững sờ, chân mày nhíu lại.
Có Long Thạch Chủng rồi, Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân hoàn toàn có thể không cần, hắn thật đúng là sợ vì câu nói này của Lâm Bá Văn, khiến cho Lý Dương cảm giác bọn họ quá tham lam, ngay cả Long Thạch Chủng cũng không cho bọn họ.
- Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, tôi cũng sẽ làm thành các đồ trang sức cá nhân, tôi có thể để cho mọi người hai món, Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân tốt cho sức khỏe con người, tôi hy vọng cũng sẽ tốt cho mọi người.
Lý Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói.
Đầu tiên Lâm Lang hơi giật mình, sau đó trên mặt lại lộ ra vui mừng, Lý Dương đồng ý cho hắn hai món Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân thành phẩm, đây đối với hắn mà nói tuyệt đối là niềm vui ngoài dự đoán.
Nhưng nghe ý của Lý Dương, Lâm Lang cũng hiểu hai món này, là để cho bọn họ mang theo người, mà không phải để cho bọn họ coi nó là hàng thương mại của châu báu Lâm thị.
Về điểm này Lâm Lang cũng hơi tiếc nuối, nhưng lại không có bất kỳ ý kiến.
Đúng như lời Lý Dương, Phỉ Thúy cao cấp như vậy rất có lợi cho sức khỏe, châu báu Lâm thị không có hàng bán như vậy vẫn có thể kinh doanh thật tốt, bảo bối tốt như vậy, tất nhiên phải ưu tiên mình sử dụng trước.
- Lý tiên sinh, thật sự rất cám ơn cậu!
Lâm Bá Văn cũng tươi cười, Lý Dương đòng ý cho bọn họ hai món Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, đối với hắn mà nói cũng rất có lợi.
Tranh thủ hai món đồ trang sức này, tương đương quan hệ giữa hắn và Lý Dương lại hơi gần hơn một bước, còn khiến Lâm Lang hài lòng về hắn, biết hắn đã cố gắng, những thứ này đối với chuyện hắn có thể thừa kế tập đoàn trong tương lai có tác dụng không nhỏ.