Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
- Thẩm Hạo, quay lại!
Quý phụ đứng bên cạnh kia đột nhiên kêu lên một tiếng, vị phu nhân này cũng là một người khôn khéo nhanh trí, thấy bọn người Lưu lão không có lên tiếng liền biết rằng lời Lý Dương nói là đúng. Dù cho Lý Dương không có trực tiếp nói món đồ vật này là giả nhưng bọn họ cũng đều tự ngầm biết trong lòng.
Vật quốc bảo như vậy không phải bọn họ không thể mua nổi, nhưng cũng không dễ để mà mua được, hơn nữa cho dù mua được bọn họ cũng không nỡ dùng nó là quà mừng thọ. Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nhưng vị quý phụ này cũng thật may mắn, cũng may là Lý Dương đã chỉ ra thứ này là giả, nếu không thì đợi tới khi tiệc mừng thọ kết thúc Lưu lão phát hiện thứ này là giả thì không biết sẽ như thế nào.
- Vâng!
Thẩm Hạo rất ngoan ngoãn quay trở lại, nhưng nét nặt thì vẫn khó coi như trước. Thẩm Hạo vốn là một kẻ thông minh, hắn biết bản thân hoàn toàn bị Lý Dương đùa bỡn, hơn nữa sự khó chịu này cũng chỉ có thể nuốt nghẹn trong lòng, không thể nói ra được.
- Lý Dương, từ lúc nào mà anh hiểu những thứ này vậy?
Đột nhiên Ngô Hiểu Lỵ hỏi một câu. Lúc Lý Dương ở Trịnh Châu, trên phương diện đồ cổ hắn vẫn là một tên dốt đặc cán mai, vậy mà chỉ qua và ngày hắn đã có thể phát hiện ra chén Dạ Quang là giả. Bản thân Ngô Hiểu Lỵ vừa rồi cũng còn chưa nhìn ra nữa là.
Trên thực tế, Lý Dương dùng phương pháp phản suy, tìm ra những chỗ sơ hở của làm giả. Nhưng những người khác tuyệt đối sẽ không thể cho rằng Lý Dương chỉ mới nhìn ra một chút như vậy, nếu không rõ ngọn nguồn tỉ mỉ, dù cho là biết một chút thì vẫn là không dám nói ra. Giống như kiểu rất ít người đi làm việc mà mình không nắm vững vậy.
- Mấy ngày nay tôi luôn ở trong phòng đọc sách, vừa hay đọc một chút về phương diện này, thực ra thì tôi cũng không có hoàn toàn nắm chắc, đó chỉ là vài điểm mà bản thân tôi thấy nghi ngờ mà thôi.
Lý Dương cười lớn một tiếng, Thẩm Hạo thiếu chút nữa là tức hộc máu. Hai người tiếp tục nói chuyện, lời nói của Lý Dương càng ngày càng độc, gần như nói thẳng ra vật này là giả. Thế mà Lý Dương còn tỏ vẻ bản thân cũng chưa có chắc chắn lắm. Thế cho nên, dù vật này không phải là giả thì cũng không thể nào trách cứ được Lý Dương.
- Xem có vài ngày mà có thể biết nhiều như vậy, Lý Dương, cậu khá lắm. Tôi hỏi cậu nhé, người ta dùng cách nào để cho cái chén này có màu đỏ tươi?
Hà lão đột nhiên có ý dò xét, ông hứng thú nhìn Lý Dương rồi trực tiếp hỏi một câu.
Lời nói này của ông Hà đã nói rõ chén Dạ Quang kia chính là giả rồi. Nét mặt của Thẩm Hạo và phu nhân đều vô cùng khó coi, nhưng mà lời là do ông Hà nói, cũng chẳng kẻ nào dám nói gì nữa.
Lý Dương kinh ngạc liếc mắt nhìn Hà lão, hắn thấy được sự cổ vù từ đôi mắt của ông.
- Có rất nhiều phương pháp để tạo thành màu máu, cũng không hề phức tạp, cách thường gặp đó là đem ngọc thạch giả đốt đỏ lên, sau đó đặt giấu trong bụng của con chó chôn rồi dưới đất, khoảng một năm sau lấy lên thì sẽ có màu huyết. Loại ngọc thông thường này thường được gọi là Cẩu Ngọc, ngoài Cẩu Ngọc ra còn thường dùng lợn, dê, chim…các loại động vật để làm giả, quá trình không khác nhau là mấy!
- Lý Dương, anh nói màu huyết của cái chén này được tạo thành bằng cách này?
Ngô Hiểu Lỵ lại hỏi một câu, trên nét mặt còn mang vẻ mặt ghê tởm buồn nôn.
Lý Dương lắc lắc đầu, nói:
- Không, cách tàn nhẫn này bây giờ không có nhiều người dùng, vừa nãy tôi quan sát một lúc, màu huyết kia lại không phải là màu máu tươi, cho nên chén Dạ Quang vừa rồi không phải là do dùng máu tươi của động vật để làm ra đâu!
- Lý Dương, cậu nói không phải là dùng huyết tươi của động vật, vậy hai chén Dạ Quang này là dùng cái gì để làm giả?
Hà lão lại hỏi, trừ mẹ con Thẩm Hạo ra, những người khác đều đang hứng thú nhìn Lý Dương, Thẩm Hạo thì đang cúi gằm mặt xuống đất, nếu ai đó mà nhìn thấy ánh mắt anh ta lúc này thì khẳng định sẽ phát hiện ra trong ánh mắt đó toàn một màu sắc căm hận.
Lý Dương suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Nghe nói trong núi sâu ở Cam Túc có một loại cỏ gọi là cỏ Hồng Quang, nếu đem nó giã nát thành một loại chất lỏng, trộn lẫn với một chút cát Mã Não, rồi đem ngọc mới ngâm trong đó, làm như vậy, nước dịch sẽ thấm vào trong ngọc, sẽ xuất hiện một màu đỏ như vậy. Như thế còn làm ra màu huyết giống như thật hơn cả màu huyết tươi của động vật.
Ánh mắt Ngô Hiểu Lỵ chợt sáng rực, thốt lên hỏi:
- Vậy thì hai chén Dạ Quang này chính là do cỏ Hồng Quang làm rồi?
- Chưa chắc.
Lý Dương lại lắc lắc đầu nói tiếp:
- Loại cỏ Hồng Quang này chỉ là vật được lưu truyền, cụ thể có thực hay không tôi cũng không biết, nhưng mà bây giờ vẫn có rất nhiều người dùng Hạnh Nhân khô, Ô Mai hoặc là Sơn Lý Hồng đun thành một loại dịch màu đỏ để làm giả. Hai chén Dạ Quang giả này tôi chỉ có thể nhìn ra là làm từ màu đỏ của thực vật, còn cụ thể là loại nào thì tôi cũng không rõ lắm.
Lời này của Lý Dương là lời nói thật, hắn thực có năng lực đặc biệt nhìn ra đây không phải là làm từ máu động vật thật, nhưng cụ thể là loại thực vật gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Lý Dương giờ đây cũng cảm thấy mình thật may mắn, cách làm cho đồ giả có màu đỏ này hắn mới nghiên cứu qua nên chỉ biết có bấy nhiêu, nếu không phải là nhờ có năng lực đặc biệt giúp hắn nhìn thấu được chén Dạ Quang này thì cho dù có biết những thứ này hắn cũng không có dám nói ra.
- Lý Dương nói không sai, hai chén Dạ Quang này là dùng cỏ Hồng Quang làm ra màu máu, tôi đã chơi đồ cổ nhiều năm như vậy, cũng mới mười năm trở lại đây mới có thể nhìn ra. Cậu trẻ tuổi như vậy mà có trình độ cao như thế, quả thật là hiếm có.
Hà lão chậm rãi gật đầu, trực tiếp khen ngợi Lý Dương một câu, mấy vị ông bà lão khác cũng gật gật đầu đồng ý. Người không tinh thông ngọc cổ như ông Triệu thậm chí còn không nhìn ra cái chén Dạ Quang này có gì huyền bí, ngay cả Lưu lão cũng chỉ giống Lý Dương nhìn ra là do thực vật tạo giả, nhưng cụ thể là loại thực vật gì thì Lưu lão cũng không rõ ràng cho lắm.
Bất kể là ông Hà hay là ông Lưu, ánh mắt nhìn Lý Dương lúc này cũng tràn đầy sự tán thưởng yêu thích, vẻ mặt của Ngô Hiểu Lỵ thì đầy ngờ vực, đoán xem từ lúc nào mà Lý Dương bỗng trở nên lợi hại tới như vậy. Nhìn bộ dạng của Lý Dương hôm nay căn bản không hề giống như người mới tiếp xúc chơi đồ cổ. Không có khổ công nhiều năm thì làm sao có thể nhìn ra nhiều như thế. Vừa rồi ngay cả bản thân Ngô Hiểu Lỵ cũng không thể nhìn ra được bất cứ vấn đề gì, nếu không phải là Lý Dương nói ra điểm đáng ngờ trong màu đỏ thì cô cũng đem nó trở thành chén Dạ Quang thật rồi.
Hiện giờ, ngoài Ngô Hiểu Lỵ ra thì e là chẳng còn ai biết Lý Dương mới tiếp xúc đồ cổ, cũng sẽ không có mấy người có thể tin được. Ngay cả ông Hà trong lòng cũng có vài phần nghi ngờ.
- Lợi hại, hóa ra Lý tiên sinh là cao thủ chơi đồ cổ, Thẩm Hạo đúng là có mắt không trông thấy núi Thái Sơn. Nhưng quả thực cũng đã học được rất nhiều điều từ Lý tiên sinh, chỉ sợ lần này đem chén Dạ Quang giả kia thành thật đem biếu ông Lưu, đấy mới là lỗi sai lớn của Thẩm Hạo!
Thẩm Hạo đứng một bên đột nhiên ngẩng đầu lên, trên nét mặt không còn bất kì cảm xúc tiêu cực nào như vừa nãy, Lý Dương rất cảnh giác nhìn Thẩm Hạo, hắn tuyệt đối không ngây thơ nghĩ rằng Thẩm Hạo thực đang cảm ơn hắn. Người này có thể lấy lại tinh thần nhanh như vậy quả thật rất khá. Đối thủ kiểu này mới càng đáng sợ.
- Lý tiên sinh, kỳ thực tôi cũng rất ngạc nhiên, người hiểu biết nhiều như anh không biết lần này đã chuẩn bị món thọ lễ như thế nào rồi, có thể cho chúng tôi mở rộng rầm mắt được không?
Quả nhiên, Thẩm Hạo ngay lập tức lại đưa ra một vấn đề độc địa như vậy. Mối quan hệ giữa Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ rất tốt, nhưng dù sao cũng mới quen chưa lâu, đại thọ của ông nội Ngô Hiểu Lỵ chưa chắc đã đem tới được thọ lễ gì tốt, rất có thể chỉ biếu tiền.
Cho dù là mang tới quà mừng thọ, Thẩm Hạo cũng không cho rằng một kẻ làm thuê như Lý Dương thì có thể biếu một món lễ vật tốt gì, chén Dạ Quang cho dù là giả, nhưng bản thân hắn cũng hoàn toàn không biết cảm kích, ít nhất thì vẫn là có tấm lòng.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ