Cố định nguyên thạch xong Lý Dương mới thở ra một hơi
Sờ sờ khối nguyên thạch, Lý Dương nhịn không được mỉm cười.
Nụ cười của Lý Dương torng mắt đám người Vương Giai Giai là sự tự tin, Lâm Lang cũng kinh ngạc nhìn Lý Dương đang một lần lại một lần sờ khối nguyên thạch.
Lúc này, trong mắt Trần lão lóe ra tia sáng không chút phù hợp với tuổi tác của mình.
Nhìn Lý Dương, nụ cười trên mặt Trần lão càng tăng lên.
-Đây là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, có điều bên trong rất có thể đang lưu giữ tinh hoa có thể lưu danh muôn đời!
Lý Dương than nhẹ một tiếng rồi từ từ nói, Lưu Cương, Lý Xán và Bạch Minh đều kinh ngạc.
Lâm Lang đứng bên cạnh Lý Dương cũng không có bao nhiêu giât mình mà vẫn như cũ mỉm cười nhìn Lý Dương.
Hắn cũng có cảm xúc giống như Lý Dương, loại biểu hiện này hoàn toàn có thể nói là tác phẩm nghệ thuật, là nghệ thuật của giới đổ thạch.
Khối nguyên thạch có biểu hiện như vậy có thể nói là cực kỳ hiếm.
-Lý tiên sinh, bắt đầu sao?
Một lát sau, Lâm Lang mới nhỏ giọng hỏi một câu, Lý Dương dùng sức gật gật đầu, hắn không có nhìn khối nguyên thạch nữa mà bắt đầu mang kính, sau đó bắt đầu giải thạch.
"Rè Rè!"
Âm thanh chói tay vang lên, với loại âm thanh này Vương Giai Giai đã quen thuộc, cô cũng không có chút phản cảm với âm thanh này mà ngược lại, khóe miệng cô còn có chút tươi cười.
Lúc cắt, Lý Dương dường như nhớ lại rất nhiều thứ.
Nghiêm khắc mà nói, Lý Dương làm giàu là nhờ thông qua đổ thạch.
Khi nói tới Lý Dương mọi người đều nghĩ tới những vật sưu tầm có giá trị cực cao, nhưng không có ai biết Lý Dương chưa bao giờ dựa vào những vật hắn sưu tầm để kiếm tiền, những bảo bối mà Lý Dương sưu tầm gần như là chưa bao giờ bán lại.
Đặc biệt là những quốc bảo cấp thần khí, mỗi một món đều vô giá, những bảo bối này làm cho những nhà sưu tầm đều rất thèm thuồng, chính vì vậy Lý Dương càng không muốn bán chúng.
Đến nay, tất cả tài sản của Lý Dương đều kiếm được từ đổ thạch, nói đúng ra thì đổ thạch mới là nghề chính của hắn.
Lý Dương cẩn thận nhìn thiết đao, thiết đao từ từ cắt xuyên qua khối nguyên thạch, những tiếng thảo luận xung quanh càng ngày càng nhỏ.
Cho dù là Tam Tỉnh Khang thì khi thấy sắc mặt nghiêm túc của Lâm Langg bọn họ cũng không dám tiếp tục ồn ào.
Trong chổ giải thạch có không ít người đi vào, bọn họ đều là những láng giềng xung quanh.
Công nhân trong chỗ giải thạch này đều là người địa phương, nghe được Lâm Lang muốn giải thạch liền thông báo cho bạn tốt của mình.
Nơi này tuy rằng không có nhiều người, có điều da số đều là người gia công ngọc nên bọn họ hiểu biết rất nhiều về đổ thạch, nghe nói bạn của Lâm Lang giải thạch ở đây nên chỉ trong chốc lát đã có 5, 6 người chạy tới.
Đại sảnh giải thạch có thể xem là thoáng đãng, đám người Lý Dương nhân số không nhiều, nhiều ra năm sáu người căn bản không tính là gì.
Lý Dương chỉ ngẩn đầu lên nhìn thoáng qua rồi tiếp tục giải thạch, khối nguyên thạch này không nhỏ, đáng tiếc là Phỉ Thúy bên trong không được nhiều, có hơn một nữa bên trong là đá.
Phần còn lại có chút bột đá, số còn sót lại mới là Phỉ Thúy, Phỉ Thúy tuy rằng ít, nhưng phẩm chất cực cao, Phỉ Thúy bên trong Lý Dương chưa bao giờ giải qua.
"Rè rè!"
Tiếng máy giải thạch lại vang lên, bên ngoài lại đi vào 4, 5 người, bọn họ đều là hàng xóm bên cạnh, nghe nói Lâm Lang đang ở bên trong nên mới chạy tới.
"Rầm!"
Những người bên ngoài vừa mới ngừng lại thì một đao này của Lý Dương cũng đã cắt xong.
Lâm Lang vội vàng tiếng lên tách hai nữa khối nguyên thạch ra, Lưu Cương đã muốn chuẩn bị nước xong, một chậu nước tạt ngay giữa hai khối nguyên thạch rửa sạch bề mặt của hai nữa khối nguyên thạch nay.
Một đao này của Lý Dương cắt ngay giữa, đây là cách mà những người không hiểu giải thạch thường chọn, cắt ngay giữa, vừa nhìn là biết ngay kết quả.
Lâm Lang lúc bắt đầu định nói gì đó, nhưng khi nghĩ tới trình độ của Lý Dương liền ngậm miệng lại, nếu nói tới trình độ thì Lý Dương tuyệt đối mạnh hơn hắn rất nhiều, Lý Dương làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân của mình.
-Sương trắng!
Lý Xán đột nhiên kêu một tiếng, Lý Xán có chút không hiểu về đổ thạch, nhưng với tầng sương thì hắn hiểu khá rõ, chưa ăn thịt heo nhưng cũng biết heo chạy thế nào, huống chi Lý Xán ở Myanmar đã không ít lần giúp đỡ Lý Dương giải thạch.
-Là tầng sương trắng!
Lần này người nói chuyện là Lâm Bá Văn, Lâm Bá Văn là trưởng phòng phụ trách khâu nguyên liệu của Lâm Thị, hắn cũng đã tiếp xúc không ít với đổ thạch, so với Lâm Lang thì kém xa nhưng so với Lý Xán thì mạnh hơn rất nhiều, dù sao thì việc này có quan hệ trức tiếp với việc làm của hắn.
Một đao này của Lý Dương đã cắt khối nguyên thạch ra thành 2 phần, hai bề mặt đều lộ ra một tầng sương trắng, đối với tình hướng này bình thường cũng không dễ phán đoán.
Bình thường khi cắt ra tầng sương trắng thế này thì đã có thể xem là giải tăng, nhưng cắt ngay giữa mà xuất hiện tầng sương trắng thế này rất ít thấy, không ai dám cam đoan cái gì cả.
Xuất hiện tình huống như vậy thì một là nguyên thạch biến dị, hai là tầng đá bên trong quá dày, cắt đến giữa khối nguyên thạch vẫn là tầng đá.
Tính huống này giống như lần mà Lý Dương giải ra Phỉ Thúy Ngọc Long, thiên nhiên Phỉ Thúy Ngọc Long ở giữa cũng xuất hiện một tầng sương trắng.
Nhìn thấy biểu hiện của khối nguyên thạch nay, Lý Dương nhịn không được nhíu mày.
Lâm Lang tin tưởng Trần lão 100%, nhưng hắn không ngờ là ngay giữa khối nguyên thạch này lại là một tầng sương trắng, tóm lại đây là một biểu hiện không được tốt lắm.
-Đổ thạch giải ra không phải là ngọc sao? Chẳng lẽ đây là ngọc?
Tam Tỉnh Kết Y đột nhiên kêu một tiếng, hắn với đổ thạch không biết, nhưng biết đổ thạch sau khi giải xong thì sẽ có Phỉ Thúy, trước mắt hai tầng sương trắng này nhìn thế nào cũng không phải là biểu hiện tốt, tầng sương trắng này quá nồng, vừa nhìn là biết giá trị không cao.
-Đây đương nhiên không phải là ngọc rồi, phân cũng không bằng!
Một người trung niên bên cạnh Tam Tỉnh Kết Y nói một câu, những tên Nhật Bản đều nở nụ cười, vừa rồi Bạch Minh nói chuyện châm chọc làm cho bọn họ nghẹn một bụng tức, hiện tại bọn họ đã có cơ hội phát tiết.
Lâm Lang nhíu mày, quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ, trên mặt đã khôi phục sự bình tĩnh.
Phân cũng không bằng ư, đây là khối nguyên thạch của Trần lão, loại đánh giá này hắn chỉ mới nghe lần đầu, đây cũng là đánh giá kém cỏi nhất với nguyên thạch của Trần lão.
Lâm Lang cẩn thận nhìn những tên Nhật kia, tướng mạo của những người này đã được Lâm Lang nhớ kỹ.
Những người này hiện tại còn không biết đã hoàn toàn đắc tội Lâm Lang.
Tam Tỉnh Khang lại cười nói:
-Lâm tiên sinh, tôi không hiểu đổ thạch, nhưng từ tình huống hiện tại có phải là đã thua lỗ rồi phải không?
Lâm Lang ngẩn đầu lên nhìn hắn như một thằng ngu, có điều trong lòng hắn cũng bất đắc dĩ.
Nếu cắt bên cạnh bề mặt mà xuất hiện tầng sương trắng thì đây tuyệt đối là đổ tăng, nhưng cắt ngay giữa thì hắn cũng không xác định cho lắm.
Cho dù Lâm Lang thì hắn cũng không biết tình huống này là như thế nào.
-Nhìn kỹ hẵn nói đi!
Lâm Lang thản nhiên nói một câu, Tam Tỉnh Khang không hiểu đổ thạch nhưng hắn nói không phải là không có khả năng. Khối nguyên thạch này rất có thể là hoàn toàn thua lỗ, cắt ngay giữa mà ra tầng sương trắng thế này thì tình hình rất không tốt.
Cho dù là cắt ngay giữa ra Phỉ Thúy thì cũng phải nhìn xem Phỉ Thúy có phẩm chất như thế nào.
Nếu không đạt tới mức cao cấp Phỉ Thúy thì khối nguyên thạch này vẫn có thể thua lỗ, dù sao đây là khối nguyên thạch trị giá 3000 vạn.
-Lâm tiên sinh nói rất đúng, một lát nữa thì mới biết được kết quả, may mắn khối nguyên thạch này không phải của ngài, nếu không khi giải không ra Phỉ Thúy thì khối nguyên thạch nay hoàn toàn không đáng một đồng!
Tam Tỉnh Khang cười lớn, khi nói những lời này hắn còn cố ý nhìn Lý Dương, sự khiêu khích trong mắt hắn rất rõ ràng.
-Không có gì, bọn họ thua không chịu nổi thì để chúng tôi, khối này mua bao nhiêu? Bán cho chúng ta được, sự tổn thất này để bọn ta gánh vác
Một người bên cạnh Tam Tỉnh Khang cười lớn, vừa rồi bị Bạch Minh nhục nhã nên những người này đã nghẹn họng, cho nenn6 khi có cơ hội bọn họ liền cắn trả lại.
-Đúng vậy, bao nhiêu tiền, để chúng tôi gánh vác cho!
-Chỉ cần Lâm tiên sinh thích, những khối nguyên thạch này chúng tôi đều mua, các người cứ việc ra giá!
-Thua lỗ thì đừng thể hiện, có thể kiếm lại chút nào hay chút ấy, Tam Tỉnh gia tộc bọn này không thiếu chút tiền còm đó!
Những tên Nhật Bản bên cạnh Tam Tỉnh Khang càng thêm cười lớn, lần này đến lượt đám người Bạch Minh căm tức nhìn bọn họ.
-Tam Tỉnh tiên sinh, có chút quá rồi đó!
Lâm Lang thản nhiên nói một câu, những tên Nhật kia đều ngậm miệng lại, Tam Tỉnh Khang cũng có chút lo lắng nhìn Lâm lang, hắn còn quay đầu lại trừng mắt nhìn những tên kia.
Bọn họ nói vậy cũng không phải là do Tam Tỉnh Khang bày mưu, nhưng vừa rồi Bạch Minh nói vậy làm cho bọn họ đều rất tức giận, nhân cơ hội này nên bọn họ đều phát tiết ra.
-Lâm tiên sinh, ngài đừng để ý, những tên này khi về tôi sẽ dạy bảo bọn họ lại!
Tam Tỉnh Khang cười nịn nhìn Lâm Lang, những tên Nhật kia cũng không nói gì mà chỉ hung hăng nhìn đám người Lý Dương.
Trần lão ngẩn đầu nhìn đám người Nhật Bản liếc mắt một cái, sắc mặt ông rất bình tĩnh.
Lâm Lang cũng chú ý tới Trần lão, thấy ông không có tức giận nên cũng thở ra một hơi. Trung Quốc và Nhật Bản là kẻ thù truyền kiếp, hắn là người Hoa nhưng do sinh ra và lớn lên ở Canada nên tình cảm với quốc gia không hề sâu đậm như đám người Lý Dương.
-Khối nguyên thạch này 500 vạn dollar Canadian, các người ai muốn mua?
Lý Dương đột nhiên nói một câu, trên mặt còn mang theo nụ cười sáng lạng, Lâm Lang khiếp sợ quay đầu lại nhìn Lý Dương, hắn chẳng thể nghĩ tới Lý Dương sẽ nói như vậy.
-Năm trăm vạn dollar Canadian, giựt tiền à!
Tam Tỉnh Kết Y hét to một tiếng, 500 vạn dolar Canada tương đương với 500 vạn USD, cho dù là Tam Tỉnh Khang thì cũng không dám nói một lần có thể lấy ra được nhiều tiền như thế, khó trách Tam Tỉnh Kết Y lại phản ứng lớn như vậy.
-Tam Tỉnh Kết Y, nói chuyện xin thận trọng, khối nguyên thạch này quả thật là Lý tiên sinh dùng 500 vạn để mua lại!