Cửa vẫn là loại cửa gỗ nhỏ kiến trúc của vài thập niên trước, khi nhìn thấy chúng người ta không khỏi sinh ra cảm giác hoài niệm.
Lâm Lang giúp ông lão đi tới phía trước, bên ngoài cửa hàng có không ít người qua lại, mọi người đều cung kính chào ông lão, có vài người tuổi lớn nói chuyện bằng ngôn ngữ khác làm cho Lý Duong nghe không hiểu.
Ngôn ngữ mà bọn họ nói giống như là ngôn ngữ của địa phương này vậy.
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng Lý Dương cũng có thể nhìn ra mọi người đều tôn kính ông lão này bằng cả tấm lòng giống như Lâm Lang vậy.
"Lang ca!"
Một người từ phía sau chạy tới, Lâm Lang quay đầu lại cười cười, người vừa chạy tới là Trần Hoa, hắn vừa rồi đang bận khóa cửa.
Hắn nghe nói sắp sửa giải thạch nên mới nhanh chóng chạy tới như thế.
Trần Hoa chạy tới thì không nói chuyện nữa, hắn quay đầu lại nhìn khối nguyên thạch trên tay Liễu Tuấn, sau đó lắc lắc đầu.
Trần Hoa không đổ thạch, nhưng hắn cũng thấy qua cảnh ông hắn giải thạch, hắn biết nguyên thạch có thể giải ra Phỉ Thúy thường được ông tồn kho, khi tới thời điểm mấu chốt mới lấy ra sử dụng.
Khối nguyên thạch này hắn cũng nhận ra, khối này đã được Lâm Lang lấy ra mấy lần nhưng cuối cùng vẫn mang trở về.
Hắn nghe ông hắn nói qua đây là hàng ông không bán, bên torng rất có khả năng sẽ giải ra Phỉ Thúy tốt, đáng tiếc ông hắn vẫn không chịu giải nó, điều này làm cho hắn rất ngạc nhiên nhưn hắn vẫn nhịn không hỏi tới chuyện này.
Không nghĩ tới hôm nay bảo bối lại được ông hắn đem ra, hơn nữa còn bán cho người khác, lúc đi ra hắn đã hỏi Lâm Lang nên cũng biết được chủ nhân của khối nguyên thạch này.
Chuyện này Lâm Lang cũng không có giấu Trần Hoa, ý của ông hắn Trần Hoa cũng đoán được chút ít, ông hắn muốn khối nuyên thạch này có nhà mới.
Với việc hày Trần Hoa cũng không có ý kiến gì, hắn là một người rất dễ thỏa mãn, hơn nữa mấy năm nay hắn cũng đã tích súc được không ít, số tiền này cũng đủ để hắn sống rồi, không cần phải để ý gì nhiều.
"Bát dát, không bán, vì cái gì không bán?"
Mới vừa đi không xa, từ cửa hàng trước mặt liền truyền ra một tiếng hô lớn, là giọng nói tiếng Hán rất cứng ngắc, cộng thêm câu đầu tiên mắng chửi người nên mọi người liền biết giọng nói này là ai.
Sắc mặt Lâm Lang hơi đổi, Lâm Bá Văn nhìn hắn một chút rồi vội vàng chạy tới cửa hàng kia.
Đám người Lý Dương cũng ngừng lại, đôi mày của Trần Hướng có chút nhăn lại, nhưng ông ngồi trên xe lăng không nói gì.
"Quỷ Nhật Bản, sao đi đâu cũng gặp bọn chúng thế, thật là xui!"
Bạch Minh dùng sức phun nước miếng, hắn vốn đang hứng trí chuẩn bị đi xem Lý Dương giải thạch, không ngờ nửa đường lại gặp người Nhật, chuyện này làm cho Bạch Minh có chút không thích ứng.
Chỉ chốc lát, từ bên trong căn tiệm đi ra một đám người, người đi đầu là Lâm Bá Văn, sắc mặt của hắn lúc này cũng không dễ nhìn gì.
Nhìn thấy đám người này, Lý Dương có chút sững sốt, ngay cả Lâm Lang cũng mở to hai mắt nhìn.
"Lâm tiên sinh, xin chào xin chào, không ngờ lại có thể gặp được ngài ở đây, chúng ta thật đúng là có duyên a!"
Trong đám người có một tên mặt khoảng 50 tuổi nhanh chóng đi tới chào hỏi Lâm Lang, trên khuôn mặt của tên mập này còn đầy nụ cười nịn nọt.
Lý Xán hừ một tiếng, quay đầu đi, Liễu Tuấn và Lưu Cương có chút nhíu mày. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tên này không phải ai khác mà chính là tên Nhật Bản đã đại diện tham gia đại hội giám bảo lần trước, tên đã tự tuyên bố mình có Ngọc Tỷ Trung Quốc-Tam Tỉnh Khang.
Phía sau tên này còn có 5, 6 người, trong đó có cả Tam Tỉnh Kết Y, có điều trên mặt hắn có chút đỏ lên, hơn nữa còn có dấu bàn tay.
Tam Tỉnh Kết Y cũng chú ý tới đám người Lý Dương, khi nhìn thấy Lý Dương thì hắn liền trợn mắt, hung tợn nhìn Lý Dương.
Lâm Lang nhíu mày, chậm rãi hỏi:
-Tam Tỉnh tiên sinh, sao ngài lại ở đây? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Nhân viên thượng tầng của khu vực này có quan hệ rất sâu với Lâm Lang nên không có ai dánh chủ ý tới nơi này, thế lực ngầm ở Toronto cũng đã nhận được cảnh cáo nên không ai dám gây chuyện ở đây. Nơi này được Lâm Thị tập đoàn bảo vệ, cuộc sống của người Hoa ở nơi này rất an nhàng sung sướng làm cho những người khác rất ngưỡng mộ.
Hiện tại có người gây chuyện ở nơi này lại vừa lúc bị hắn gặp được, Lâm Lang khẳng định là muốn hỏi một chút.
-Không có gì, tôi nghe nói ở đây có món đồ ngọc không tệ nên cố ý chạy tới định mua mấy khối, kết quả là người nơi này không muốn bán, bọn họ có muốn làm ăn nữa không vậy!
Tam Tĩnh Khang lập tức lắc đầu nói, việc này làm cho đôi mày của Lam Lang càng thêm nhíu chặt.
-Đại sư đồ ngọc nơi này đều có hợp tác với tập đoàn của chúng tôi, đồ ngọc của bọn họ phần lớn đều bán cho công ty chúng tôi, còn nữa, Lâm gia chúng tôi có xuất thân từ nơi này mà ra!
Lâm Bá Văn thản nhiên nói, nơi này chính là địa bàn của Lâm Thị, đáng tiếc những tên này không biết chuyện này, có điều hắn có nghĩa vụ phải nhắc nhở một chút.
-Thì ra là thế, đó là hiểu lầm, tôi lập tức đi giải thích!
Tam Tỉnh Khang kinh ngạc ngẩn đầu nhìn, nói xong hắn liền quay đầu lại đi trở lại cửa hắn, khi tới nơi hắn liền khom người xin lỗi với những người mà hắn vừa mới nhục mạ, thái độ của hắn làm cho đôi mày của Lâm Lang có chút giãn ra
-Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, quả nhiên là bản sắc dân tộc a!
Bạch Minh lại phun ra một bãi nước miến, giọng của hắn cũng không nhỏ nên những người xung quanh đều nghe được, ngay cả những tên Nhật Bản kia cũng nghe thấy.
Trên mặt Lâm Bá Văn có chút ý cười, hắn cũng không thích những tên này, nếu không phải bởi vì bọn họ là khách thì hắn đã trực tiếp bỏ ra ngoài rồi.
Tam Tỉnh Kết Y trừng to mắt, hắn vừa định đứng ra thì đã bị người phía sau kéo lại.
Những người này Lý Dương cũng có chút ấn tượng, bọn họ chính là những người đi theo đám người Lý Dương ngày hôm qua, bên trong đám người này còn có một người còn có mặt đỏ hơn cả Tam Tỉnh Kết Y, tuy dấu tay không nhìn thấy nhưng có thể thấy mặt hắn đã sưng lên không ít.
-Lâm tiên sinh, xin lỗi, tôi thật không biết là ngài có quan hệ sâu với nơi này như thế, nếu sớm biết thì tôi đã đi tìm ngài rồi!
Sau khi Tam Tỉnh Khang đi ra liền không ngừng cười nói nịn nọt Lâm Lang, chuyện này làm cho Bạch Minh một lần nữa nôn khang cũng làm cho Lý Dương càng thêm khinh bỉ bọn người này hơn.
Một người như vậy không ngờ dám noi Ngọc tỷ đang nằm trong tay mình, nếu thật sự là vậy thì đây chính là sự sỉ nhục của Ngọc tỷ.
Sắc mặt của Lâm Lang cuối cùng cũng đã dịu đi không ít, nếu hôm nay Tam Tỉnh Khang gây rối ở nơi này thì hắn tuyệt đối sẽ bao che cho người ở đây, có điều vẫn chưa có xung đột gì, thái độ của Tam Tỉnh Khang cũng rất thành khẩn nên hắn cũng không thể nói thêm được gì.
Có câu nói:’Không đánh người cười’, với người có da mặt dày hư Tam Tỉnh Khang hắn cũng không có biện pháp nào.
-Lâm tiên sinh, ngài chuẩn bị đi đâu?
Chờ sắc mặt Lâm Lang dịu đi, Tam Tỉnh Khang mới hỏi một câu, Lâm Lang quay đầu lại nhìn Lý Dương rồi mới nói:
-Tôi bồi Lý tiên sinh đến từ Trung Quốc đi giải thạch, hắn vừa lúc có mấy khối nguyên thạch cần giải!
Lâm Lang giải thích rất đơn giản, cũng không nói hắn và Lý Dương có quan hệ gì, càng không nói tới lai lịch của những khối nguyên thạch này, thái độ có thể nói là lạnh nhạt.
-Lý tiên sinh tới từ Trung Quốc?
Tam Tỉnh Khang ngẩn đầu nhìn Lý Dương rồi quay đầu lại nhìn Tam Tỉnh Kết Y.
Việc Tam Tỉnh Kết Y bán đấu giá thua lỗ 100 vạn dollar Canada ngày hôm qua hắn đã biết, vì thế hắn đã giáo huấn Tam Tỉnh Kết Y một trận, nếu không phải lúc này không tiện về nước thì chỉ sợ hắn đã ra lệnh Tam Tỉnh Kết Y về nước rồi.
Nhưng cho dù Tam Tỉnh Kết Y ở lại thì cũng bị hạn chế tự do, phải mỗi ngày đi theo Tam Tỉnh Khang, mà vết đỏ trên mặt Tam Tỉnh Kết Y chính là kiệt tác của Tam Tỉnh Khang.
Từ miệng Tam Tỉnh Kết Y Tam Tỉnh Khang biết được sở dĩ hắn bị thua lỗ nhiều như vậy thuần túy là do một người Trung Quốc họ Lý tạo ra, khi Tam Tỉnh Kết Y thuật lại chuyện tất nhiên là có thêm mắm thêm muối nói Lý Dương cố ý phá hoại, hắn thì chỉ là người vô tội để giảm bớt lửa giận của cha hắn.
Cho nên sau khi Tam Tỉnh Khang nghe nói có một người Trung Quốc họ Lý mới mẩn cảm như vậy.
-Tam Tỉnh tiên sinh, anh đã kiểm tra món đồ sứ mà anh nháo kia chưa, nó có phải là đồ Quan Diêu không?
Lý Dương đột nhiên cười cười rồi lớn tiếng nói với Tam Tỉnh Kết Y, giọng của Lý Dương rất lớn nên mọi người đều nghe được.
Lý Dương vừa dứt lời thì Bạch Minh, Lý Xán đều phá lên cười, Mao lão và Liễu Tuấn cũng mỉm cười, Vương Giai Giai và Lưu Cương trên mặt cũng có nụ cười.
Nụ cười trên mặt Lâm Bá Văn càng tăng lên, Lâm Lang cũng có chút mỉm cười.
-Cậu chính là người ngày hôm qua đã gạt con tôi.
Tam Tỉnh khang lạnh lung nói, có thể hắn sẽ nịnh nọt Lâm Lang, nhưng Lý Dương thì không như vậy, đối với Lý Dương hắn thậm chí còn có chút âm lãnh.
-Tam Tỉnh Khang tiên sinh, nói cũng không thể nói lung tung, nếu ông cho rằng tôi lừa gạt con trai ông thì ông có thể báo cảnh sát, nếu không tôi có thể tố cáo ông phỉ bán đó!
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, ngữ khí cũng không chút khách sáo, việc này làm cho Lý Xán trong lòng khen Lý Dương không dứt miệng.
Lý Xán đứng một bên vỗ vỗ tấm ảnh, trong tấm ảnh khuôn mặt Tam Tỉnh Khang rất âm trầm, mà Lý Dương thì chỉ thấy bong dáng, sau khi viết rồi đăng, kết quả cuối cùng bài viết này được rất nhiều người đăng lại.
-Tam Tỉnh tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi muốn đi giải thạch!
Lâm Lang cười đứng dậy nói một câu tách hai người ra, cho dù là Lý Dương hay Tam Tỉnh Khang thì đều là người đến tham gia đại hội giám bảo lần này, Lam Lang tuy không thích Tam Tỉnh Khang nhưng cũng không muốn hai người đứng đây cải nhau.
-Giải thạch, giải nguyên thạch à?
Tam Tỉnh Khang lập tức quay đầu lại cười ha hả nhìn Lâm Lang, sắc mặt hắn thay đổi cực nhanh làm cho Lâm Lang cũng cảm thấy kinh ngạc.
-Đúng vậy, Lý tiên sinh mua mấy khối đổ thạch, tôi bồi hắn đi giải thạch!
Lâm Lang nói, trong lòng thì âm thầm mắng tên Tam Tỉnh Khang không thức thời, ý của hắn đã nói rất rõ, bọn này chuẩn bị đi, ông không cần đi theo, không ngờ Tam Tỉnh Khang còn tiếp tục đặt câu hỏi.
Lâm Lang không ngờ là Tam Tỉnh Khang lại tiếp tục cười nói: "Giải thạch, tốt, Lâm tiên sinh, tôi có thể theo ngài nhìn không? Đã sớm nghe nói Lâm tiên sinh có năng lực đổ thạch rất mạnh, còn không có người có thể so sánh được với ngài!"