Động tác của Mao lão lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người . Trong mắt Lâm Bá Văn thỉnh thoảng lóe ra tia tinh quái nhìn Lý Dương không nói, quay đầu lại cùng mọi người nhìn biến hóa của nghiên cổ. Trạng thái kỳ lân bay lượn sôi trào không còn như mới đó, mà là mang theo một sự mơ hồ giống như là mộng ảo, xuất hiện trong cảnh tượng kỳ lân, lúc này mới giống cảnh tượng thần kỳ hiển hiện trong nghiên thần long thần hổ.
Thái lão nói:
- Quả nhiên là thật, trời mưa xuống sẽ có ảnh hưởng đối với hai thần nghiễn này.
Khẩu khí của Mao lão nhẹ nhàng, trên mặt lại lộ ra nụ cười. Biến hóa vừa rồi hoàn toàn chứng minh suy đoán của bọn họ là đúng, có rất nhiều đồ có thể theo khí trời mà thay đổi, nhưng giống như có biến hóa rõ rệt nghiễn kỳ lân kim tinh như thế cũng không nhiều, hai thần nghiễn hợp ở chung một chỗ tuyệt đối là quốc bảo thần khí chân chính.
- Lý lão đệ, cho dù cậu đều không mang cái gì, chỉ phương nghiễn cổ này cũng đủ để cậu tham gia đại hội giám định bảo bối.
Bạch Minh lại xoay đầu lại, cảm thán nói một câu, Mao lão rất đồng ý đối với những lời này của Bạch Minh. Nghiên cổ kỳ lân kim tinh này tuyệt đối là thần khí trong số các nghiên cổ, mặc dù hư tổn cũng nặng hơn so với rất nhiều vật phẩm sưu tầm khác. Người khác không nói, nhưng vật phẩm hắn và Bạch Minh lần này mang đến chuẩn bị tham gia giám định bảo bối liền không cách nào so sánh với nghiên cổ thần kỳ này.
- Nhưng cũng chỉ là vận khí tốt thôi, mưa đã tạnh, chúng ta đi trước đi.
Lý Dương cười khoát khoát tay chỉ ra phía ngoài cửa sổ.
- Ngoài hiên còn đang giọt nước nhưng bên ngoài đã không mưa nũa, trận mưa này quả không nhỏ nhưng thời gian cũng không lâu, cũng có chút giống như là mưa mùa hè.
- Vận khí tốt như cậu thật tôi cũng muốn có, nhưng cũng chưa có được một lần.
Bạch Minh ngẩng đầu lên chua chát nhìn Lý Dương, bộ dáng của hắn khiến cho Mao lão lại cười, trong lòng Mao lão rất đồng ý với lời nói của Bạch Minh. Vận khí tốt như Lý Dương ai cũng muốn có .
- Sau này có cơ hội sẽ đến cảm ơn giám đốc Ngô.
Lý Dương đứng dậy rồi nói tạ ơn giám đốc Ngô, mua được đồ tốt giá hời từ tay người ta rồi nói cám ơn cũng không quá đáng. Giám đốc Ngô cũng vội đứng lên theo, nói.
- Lý tiên sinh, anh quá khách khí, nếu anh có thời gian hy vọng anh có thể thường xuyên tới.
Cậu để cho anh ta thường xuyên đến, vậy thì đồ trong tiệm cũng đừng nghĩ có thể bán hời, sẽ bị hắn nhặt đi hết.
Bạch Minh đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói với giám đốc Ngô, giám đốc Ngô sửng sốt một chút, ngay sau đó mở miệng phá lên cười. Người chung quanh cũng đều cười, ngay cả Bạch Minh cũng không thể không cười. Nhưng lần này Bạch Minh cũng nói không sai, nơi mà Lý Dương thường đi không thể nào còn để sót lại đồ tốt, khẳng định cũng bị Lý Dương mua cả.
Sau khi mưa xuống, không khí phía ngoài thay đổi, đã ẩm ướt hơn rất nhiều, đi ra ngoài hơn một giờ, Lý Dương lại đem nghiên kỳ lân kim tinh ra xem lại, chuyến xuất hành này Lý Dương vô cùng hài lòng .
Giám đốc Ngô và Thượng Quan tiên sinh đưa Lý Dương bọn hắn đi rồi hai người mới tràn đầy cảm khái mà đi trở về.
Bây giờ hai người đều hiểu giữa bọn họ cùng mấy người này có chênh lệch vô cùng lớn, nghĩ tới vừa rồi Lâm công tử kia ra giá hai ngàn vạn đồng Canada thu mua nghiễn cổ mà tâm trí Thượng Quan tiên sinh không yên, lại ca thán. Mục Phương Trai hắn tới cũng không chỉ một lần, nghiên cổ ở đây hắn phần lớn đã xem qua, hắn thế nào cũng không nghĩ được là nghiên cổ nhìn tầm thường này lại ẩn chứa bí mật lớn bên trong.
Đáng hận hắn bình thời tự nhận nhãn lực cũng không tệ lắm, cho nên nhiều lần thấy bảo bối mà không nhận thức được nếu là sớm biết đồ đó chắc chắn phải thuộc về mình. Bên kia giám đốc Ngô cũng tràn đầy khó chịu. Hai ngàn vạn so với toàn bộ đồ trong tiệm của bọn hắn cũng là cao hơn, cái nghiên cổ này nếu là đến trên tay của hắn, hắn liền có thể tự đi mở một tiệm bán đồ cổ lớn, không phải ở đây đi làm thuê cho người khác. Cho dù không mở tiệm bán đồ cổ số tiền kia cũng đủ mở một công ty rồi, bất luận nói thế nào hắn cũng có thể đi làm ông chủ mà không phải đi làm cho người ta như bây giờ. Lý Dương cũng không biết suy nghĩ của hai người bọn họ, trên đường trở về bị Bạch Minh dò hỏi nhức đầu, yêu cầu của Bạch Minh rất đơn giản Lý Dương vừa mới đại phát đại tài nhất định phải mời cơm còn phải mời chỗ ngon nhất . Cuối cùng Bạch Minh được Lý Dương đồng ý đi Nhị Dạ Quang hắn mới thôi, liền nói đến rượu ngon ở Nhị Dạ Quang, Mao lão cũng không nhịn được chảy nước miếng .
- Lý tiên sinh, cậu đã trở lại.
Xe vừa tới cửa quán rượu, Lý Dương còn chưa xuống xe bên ngoài liền đi tới một người đang cười nhìn hắn , người tới không phải là người khác là chủ nhân quán rượu này, cũng là người cốt cán trong hoạt động giám định bảo bối lần này – Lâm Lang.
Thấy Lâm Lang, Lý Dương trợn to hai mắt, không nhịn được hỏi:
- Lâm tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này ?
Vừa hỏi xong Lý Dương liền tự hiểu nhất định là thừa lúc mình không biết Lâm Bá Văn đã đem chuyện ngày hôm nay nói cho Lâm Lang cho nên Lâm Lang mới có thể chờ đúng lúc hắn trở lại cửa quán rượu .
- Tôi cố ý tìm đến cậu, thật không ngờ hồng vận của cậu thật lớn, đi tới đâu mua được đồ ở đó, mới một ngày kia liền lượm được một món lớn như thế.
Lâm Lang ha ha cười, lúc này Lý Dương cũng hoàn toàn có thể xác định Lâm Lang đang nói tới nghiên kỳ lân kim tinh, trong lòng Lý Dương lại có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:
- Lâm tiên sinh, anh nên biết thái độ của tôi, đặc biệt là khi nghiên thần long thần hổ lúc này đang ở trong tay tôi, anh cũng đã thấy qua rồi đầy.
Lý Dương nói rất vòng vo nhưng ý tứ cũng rất rõ, vô luận là người nào hắn cũng sẽ không bán nghiên kỳ lân kim tinh.
Về phần Lâm Lang, hắn trước đó đã tham gia thọ yến của Hà lão, cũng tận mắt thấy sự thần kỳ trong các bảo bối của Lý Dương, cộng thêm quan hệ giữa nghiên thần long thần hổ và nghiên kỳ lân kim tinh này. Lâm Lang cười lắc đầu một cái.
- Thấy cậu có vẻ sợ tôi tới hỏi mua món bảo bối này của cậu? Tôi chỉ là muốn xem một chút sự thần kỳ của nó, tôi biết hai nghiên thần này đặt chung một chỗ mới có thể phát huy giá trị lớn hơn của chúng.
Lần này đúng là hắn nói thật, Lâm Bá Văn âm thầm hồi báo cho hắn, hơn nữa nói cho hắn biết việc thu mua bảo bối thất bại, hắn liền hiểu đồ lần này Lý Dương khẳng định không bán .
Tính tình Lâm Lang bây giờ Lý Dương cũng hiểu chút ít,hắn cũn g biết thân giới Lý Dương, đừng thấy Lý Dương tiền mặt không nhiều lắm, chỉ cần ngôi mỏ quặng cực lớn ở Myanmar chuyển động, tiền tài của Lý Dương sẽ không ngừng gia tăng, căn bản sẽ không vì tiền mà buồn phiền. Người không phải lo lắng vì tiền tự nhiên không thể nào bán ra vật phẩm sưu tầm mà hắn yêu mến, đổi thành hắn cũng giống như vậy. Bảo bối như vậy rơi vào trong tay của Lâm Lang cũng tuyệt đối không thể bán.
- Lâm tiên sinh, anh có thể hiểu được là tốt rồi.
Nghe lời của Lâm Lang, Lý Dương thở phào một cái. Nơi này không phải là Trung Quốc cũng không phải là Myanmar, đây chính là địa bàn của Lâm Lang, hắn thật nhìn trúng món bảo bối này không để cho mình mang về, đến lúc đó đoán chừng thật đúng là sẽ có phiền toái .
- Đi, chúng ta đến bên trong tán gẫu, vừa đúng lúc có thể xem một chút sự thần kỳ của nghiên kỳ lân kim tinh này.
Lâm Lang cười lớn lôi kéo Lý Dương vào trong, Bạch Minh và Mao lão nhìn nhau lại cùng nhau lắc đầu một cái, đi theo Lý Dương, ngừơi bình thời là nhân vật chánh như bọn họ bây giờ cũng sẽ trở thành vai phụ.
Lý Xán và Liễu Tuấn cũng không để ý, trên mặt bọn họ cũng mang theo nét vui vẻ, cùng nhau đi vào bên trong. Hơn nửa giờ sau, Lâm Lang tràn đầy cảm khái rời khỏi quán rượu, bên ngoài không mưa, nhưng cảnh tượng kỳ lân hư ảo cũng đủ làm cho hắn cảm thán không thôi .
Lâm Lang cũng không ngờ ở Toronto, trên địa bàn của hắn còn có bảo bối như vậy, con phố cổ kia hắn đã đi nhưng chưa từng lưu ý cái nghiên như vậy, kết quả Lý Dương lần đầu tiên đến bảo bối tốt liền lộ ra. Điều này làm cho Lâm Lang cũng không khỏi thấy khó chịu, nhưng tâm tính Lâm Lang khôi phục mau, rất nhanh liền trở lại bình thường . Nghiên thần long thần hổ và kỳ lân kim tinh vốn là một đôi sau mấy trăm năm đã trải qua nhiều lần ly hợp, va đập, rốt cục được đoàn tụ cùng nhau, vậy cũng là tốt đẹp. Đối với Lâm Lang mà nói, hắn sẽ không đi phá hư giai thoại như vậy. Trước khi đi Lâm Lang cũng cùng Lý Dương hẹn xong ngày thứ hai bọn họ sẽ cùng đi gặp một vị tiền bối. Vị tiền bối này là ai Lâm Lang còn chưa nói danh tính, vô luận Lý Dương hỏi thế nào đều không nói, chỉ nói ngày thứ hai đi thì biết. Nhưng khi Lâm Lang nhắc tới vị tiền bối này, trên mặt lộ ra tia tôn kính cũng là thật, điều này làm cho Lý Dương cũng càng thêm tò mò. Một vị tiền bối có thể được Lâm Lang tôn trọng như thế , Lý Dương cũng muốn đi gặp xem sao.
Ăn cơm tối cùng những chuyên gia khác cùng đi, Bạch Minh lắm mồm liền kể lại đầu đuôi sự việc hôm nay cùng Lý Dương đi ra ngoài, Thái lão, Liễu lão Chu lão bọn họ cũng nghe mà sửng sốt. Hôm nay bọn họ cũng ở lại quán rượu nghỉ ngơi hoặc là đi bộ ở xung quanh, chẳng ai nghĩ tới vừa tới Toronto một ngày Lý Dương liền muốn ra ngoài và mua được đồ.
Dạy dỗ Ba Tỉnh Kết Y kia thì không cần nói, là một người Trung Quốc cũng sẽ ủng hộ. Khi Bạch Minh nói đến Liễu Tuấn chỉ ra đồ sứ giả vì dân quốc, mặt nhất Tỉnh Kết Y cũng đổi xanh, Thái lão còn lớn tiếng kêu lên “tốt” . Từ điểm này cũng có thể nhìn ra Thái lão và Nhất Tỉnh Khang oán niệm rất sâu. Đặc biệt còn phải nói đến việc Lý Dương phát hiện ra nghiên kỳ lân kim tinh, Thái lão chợt khựng lại, khuôn mặt không dám tin. Đối với sự thần kỳ của kỳ lân kim tinh và giá trị của nó, đoán chừng Thái lão chính là người hiểu rõ nhất, người ban đầu nghiệm chứng nghiên thần long thần hổ cũng chính là hắn .
Bạch Minh còn nói khi trời mưa, cảnh tượng sương trắng và kỳ lân biến đổi, các chuyên gia đều không nói chuyện, tất cả đều im lặng nhìn Lý Dương. Ánh mắt của bọn họ cũng rất phức tạp, có hâm mộ, có ghen tỵ, còn có cả tâm trạng như “Trường giang sóng sau đè sóng trước” tương lai nhất định là vậy, thiên hạ của những người tuổi trẻ. Chờ Bạch Minh nói xong , Thái lão bọn họ lập tức xin Lý Dương lấy ra nghiên kỳ lân kim tinh để cho mọi người xem, cái yêu cầu này Lý Dương không thể cự tuyệt, ở trong gian phòng của Lý Dương, mọi người lần nữa thưởng thức được sự thần kỳ của nghiên thần. Lúc rời đi vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau, Thái lão có vẻ vô cùng đau lòng vì hư hại của nghiên kỳ lân kim tinh, khiến cho tim vị lão tiền bối này như bị kim đâm vậy.