Mực được đổ vào nghiên, Lý Dương và Thái lão đều giống nhau, đưa đầu ngón tay vào trong khay mực, nhẹ nhàng mài.
Phòng nghỉ trở nên vô cùng an tĩnh , ánh mắt của mọi người cũng nhìn chăm chú vào cái nghiên trên mặt bàn. Giờ khắc này , trong phòng thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương của người bên cạnh.
- Này, đây là cái gì?
Miệng giám đốc Ngô đột nhiên há thật to , ánh mắt cũng trừng lên tròn xoe , hắn còn vươn tay ra, có chút bối rối đích chỉ vào cái nghiên cổ Lý Dương vừa mài.
Thượng Quan tiên sinh cũng không khác so với hắn là bao, cũng là giương mắt lên, trong mắt đều là rung động , nói cái gì cũng không nói ra được.
Bạch Minh và Mao lão hơi khá hơn chút , nhưng đồng dạng lộ ra khỏi thần sắc bất khả tư nghị .
Ánh mắt Lâm Bá Văn trừng lên lớn nhất , tròn nhất, thấy một màn trước mắt này , đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn .
Trên nghiên cổ, từ từ toát ra từng tia sương mù trăng trắng, những lớp sương mù này ngưng kết ở phía trên của nghiên, ngưng mà không tán .
Trong sương mù, mơ hồ có một con kỳ lân bay múa không ngừng, quanh thân kỳ lân còn có vòng kim tinh chói mắt, thỉnh thoảng ẩn hiện ra.
Đây hết thảy , cũng chỉ xảy ra ở phía trên nghiên cổ, một màn này , so với khi thấy nghiên thần long thần hổ còn thần kỳ hơn .
Ngay cả Lý Dương, sau khi nhìn thấy những thứ này đầu ngón tay cũng không nhịn được dừng lại một chút, đến khi sương mù sắp biến mất mới vội vàng lần nữa mài tiếp.
Nghiên thần long thần hổ, là có kỳ quan long hổ bay nhảy, cũng có sương mù trắng nhạt, nhưng sương mù kia căn bản không cách nào so sánh với sương mù trong nghiên kỳ lân kim tinh này, trước mắt sương mù rất dày .
Tầng sương mù này đã đạt tới mức như thực, mắt thường nhìn cũng không thấu , chính là bởi vì sương mù dày đặc như thế hình tượng kỳ lân ở bên trong kia mới có vẻ thần huyễn hơn, chân thực hơn, càng nhìn cũng càng thêm rõ ràng .
Lý Dương vẫn còn tiếp tục mài, kỳ lân và sương mù cũng càng trở nên dày đặc , giám đốc Ngô không nhịn được ra sức dụi dụi hai mắt, xem mình rốt cuộc có phải xuất hiện ảo giác hay không, cái đã thấy sao cũng như là ảo.
Sau khi mở mắt , kỳ lân uy vũ to lớn kia vẫn còn đang bay lượn bên trong, giám đốc Ngô quay đầu lại nhìn, mỗi người cũng giương mắt , gắt gao nhìn chằm chằm vào nghiên cổ trước mắt.
- Nghiên kỳ lân kim tinh, đây là nghiên kỳ lân kim tinh thật!
Qua mấy phút sau, Mao lão mới nặng nề thở dài, một màn này xuất hiện trước mắt mọi người, cũng không ai hoài nghi thân thế nghiên cổ này nữa, cũng chỉ có nghiên kỳ lân kim tinh trong truyền thuyết mới có thể làm được một màn như mộng như ảo này.
- Mao lão, nghiên thần long thần hổ chúng ta đều thấy, nhưng cái này tựa hồ so với nghiên thần long thần hổ còn thần kỳ hơn ?
Bạch Minh cau mày hỏi, Vương Giai Giai thoáng sửng sốt , cũng gật đầu theo. Lưu Cương, Lý Xán và Liễu Tuấn bọn họ cũng vật, bọn họ đều đã thấy nghiên thần long thần hổ, nhưng ở nghiên thần long thần hổ lại không có cảm giác như thực đến thế.
So sánh với nhau, nghiên thần long thần hổ càng giống như là đồ họa trong ti vi, mà nghiên kỳ lân kim tinh trình diễn mới giống như tồn tại chân thật.
Mao lão cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lý Dương.
Hai cái nghiên cổ cũng là xuất hiện từ cùng một người, có hiệu quả thần kỳ giống nhau, hiệu quả kia cũng không khác là bao mới đúng, không nên xuất hiện sai lệch lớn như vậy.
Chân mày Lý Dương nhảy dựng lên, cẩn thận nhớ lại chuyện tương quan với nghiên kỳ lân kim tinh và nghiên thần long thần hổ, suy nghĩ một hồi , khóe miệng Lý Dương đột nhiên há ra.
Lý Dương nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt lại lộ ra nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng nói:
- Mao lão, Bạch huynh, các vị có còn nhớ hay không , theo như lời Thái lão ban đầu?
- Thái lão?
Chân mày Bạch Minh và Mao lão nhíu chặc hơn, qua mười mấy giây sau, Bạch Minh trợn to hai mắt, cũng nhìn ngoài cửa sổ .
- Tôi hiểu rồi, thì ra là như vậy, quả đúng như lời nói đó, nghiên thần long thần hổ cũng có thể làm được như vậy , hiển hiện hiệu quả thần kỳ hơn!
Bạch Minh là người đầu tiên hét to một tiếng, sau đó chân mày Mao lão cũng giãn ra, hắn cũng nhớ ra lời nói của Thái lão ban đầu, là những kiến thức về đồ cổ, kiến thức uyên bác của Thái lão quả thật không người nào có thể so sánh được, xuất thân cũng là ưu thế rất lớn.
- Bạch giáo sư, các ngài hiểu cái gì , chúng ta sao không hiểu cái gì hết nhỉ?
Thấy Bạch Minh và Mao lão cũng lộ ra thần sắc đã hiểu, Lý Xán càng nóng nảy hơn , không nhịn được bèn hỏi một câu .
Bạch Minh và Mao lão liếc nhìn nhau , cùng nhau lớn tiếng cười .
Cười một hồi, Bạch Minh mới nhẹ giọng nói:
- Nghiên thần long thần hổ và nghiên kỳ lân kim tinh, bình thường như khi chúng ta thấy nghiên thần long thần hổ lúc trước, sẽ là sương mù màu trắng nhạt, rất mỏng rất nhẹ , chỉ có khi trời mưa mới có thể xuất hiện sương mù dày dặc như thế, nếu như đợi mưa tạnh, chúng ta trở lại nhìn nghiên kỳ lân kim tinh, hiệu quả cũng tương tự như nghiên thần long thần biểu hiện!
Mao lão cũng cười gật đầu, nói tiếpp:
- Không sai, ban đầu Thái lão đề cập tới trời mưa có biến hóa, lúc đầu chúng ta không nhớ ra được, còn sau khi Lý tiên sinh nhắc nhở mới nghĩ đến!
- Trời mưa còn có thể tạo ra biến hóa ?
Lý Xán trợn to hai mắt, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bên ngoài không nhỏ, sắc trời còn rất âm u .
Lý Dương gật đầu, cười nói:
- Ban đầu Thái lão đã nói qua cái đặc điểm này, chỉ có điều lúc đó là ngày nắng, sau lại mấy lần lấy nghiên thần long thần hổ ra nhưng cũng là ngày nắng, chúng ta liền quên mất điểm này, tôi cũng là vừa thấy mưa bên ngoài , mới nhớ tới cái đặc thù này!
Ban đầu khi giám định nghiên thần long thần hổ, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng không có mặt, Bạch Minh và Mao lão ngược lại đều có mặt, cho nên sau khi được nhắc nhở, bọn họ mới có thể nhớ ra.
Bạch Minh gật đầu , lại quen mắt liếc nhìn nghiên kỳ lân kim tinh, nặng nề thở dài nói:
- Trời mưa cũng vậy, không mưa cũng vậy, có hiệu quả thần kỳ này, tôi thấy hai nghiên này cũng có thể nói là thần khí, Lý lão đệ, thật may mắn, quả nhiên là đại thu hoạch!
Người chung quanh cũng rất đồng ý đối với lời của Bạch Minh, vật này vô luận là thần khí hay không, nhất định là món bảo bối trọng yếu, còn là bảo vật vô giá, lần này đối với Lý Dương mà nói, đích xác là đại thu hoạch.
Trong lòng giám đốc Ngô lúc này rất không dễ chịu, hắn không phải là ông chủ cửa hàng, nhưng là nhân viên quản lý, tựa như tiệm bán đồ cổ Tô Đào của Lý Dương một dạng , ông chủ không thế nào hỏi quá nhiều, hết thảy chuyện kinh doanh cũng là giám đốc Ngô tiến hành.
Trong tay hắn, một món đồ tốt bị bán đi hớ như thế, trong lòng cơ hồ tràn đầy hối hận và không cam lòng.
Các loại cảm xúc đè ép, khiến cho giám đốc Ngô có cảm giác thở không nổi, nhưng loại cảm giác này cũng là bình thường .
Tựa như một người đang mua vé số, kết quả trên ti vi ra quay thưởng , hắn nhìn vé số của mình, không trúng, tiện tay nhét vào một bên .
Kết quả mấy ngày sau, trên ti vi báo không ai lãnh thưởng, hắn còn cười có người ngu ngốc, đén khi thời gian lãnh thưởng qua đi, hắn mới phát hiện tờ vé số trúng thưởng kia trong tay của hắn , đáng tiếc đã biến thành giấy vụn .
Phát hiện việc này, sự hối tiếc đoán chừng sẽ làm hắn có cảm giác muốn nhảy lầu.
Chuyện không giống nhau, nhưng cảm giác không khác lắm , bất luận kẻ nào gặp phải chuyện như vậy tâm tình khẳng định đều không thể thảnh thơi, chính là Đường Cảnh Minh ở Vinh Bảo Trai cũng vậy, sau khi bán đồ cho Lý Dương rồi trong lòng cũng rất khó chịu .
- Đi cùng Lý tiên sinh ra ngoài là lựa chọn thông minh nhất, đi tới đâu, cũng có thể thấy đồ tốt!
Mao lão cũng nặng nề cảm thán, Lý Xán và Liễu Tuấn lập tức gật đầu theo, đây chính là lời nói tâm huyết, mỗi lần đi theo Lý Dương, hầu như đều có tin mừng .
- Lý tiên sinh, tôi thật bội phục nhãn lực của ngài, Lý tiên sinh, có chuyện có thể cùng ngài thương lượng một chút hay không?
Lâm Bá Văn đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, nói rằng món bảo bối này là Lý Dương thông qua cảm giác mua được, Lâm Bá Văn cũng không thế nào tin tưởng được, hắn tin Lý Dương nhìn thấu vấn đề trong đó, mới mua lại.
Có vài người, sẽ dùng một vài lý do khác để che dấu năng lực của mình, đây là một loại biểu hiện khiêm tốn.
Trong mắt Lâm Bá Văn, Lý Dương chính là một khiêm tốn người như vậy, dĩ nhiên, nếu Lý Dương không có danh tiếng hiển hách, vậy hắn đoán chừng nên tin tưởng “cảm giác” đó.
- Thương lượng chuyện gì ?
Chân mày Lý Dương nhẹ nhàng động động, đối với lời Lâm Bá Văn sắp nói hắn có chút dự cảm .
Lúc nói chuyện, Lý Dương cũng ngưng mài trên tay đích, cọ xát liền mấy phút, cổ tay cũng thấy mệt mỏi .
Dừng tay lại , cảnh thần kỳ kỳ lân trong sương mù dày đặc cũng đã biến mất, khiến cho Thượng Quan tiên sinh rất tiếc nuối, đồ thần kỳ như vậy, đừng nói thấy được, đời này hắn nghe cũng chưa nghe qua .
- Đáng tiếc!
Thượng Quan tiên sinh khẽ thở dài, còn có vẻ mặt loại thỏa mãn. Mao lão mỉm cười nhìn hắn, cầm nghiên cổ từ chỗ Lý Dương tới, lại bắt đầu nhẹ nhàng mài, cảnh tượng thần kỳ kỳ lân bay lượn lại xuất hiện lần nữa.
Cảnh tượng thần kỳ lần nữa xuất hiện, lần nữa hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Thượng Quan tiên sinh cảm kích nhìn Mao lão, lại chăm chú thưởng thức cảnh tượng thần kỳ khó gặp này.
Lâm Bá Văn cũng liếc mắt nhìn cảnh tượng kỳ lân bay lượn kia trong mắt lại thoáng qua thần sắc sốt sắng.
- Lý tiên sinh, không biết ngài có thể bán nghiên kỳ lân kim tinh này lại hay không, chỉ cần ngài đồng ý, tùy ngài ra giá!
Lâm Bá Văn lại quay đầu lại nhìn Lý Dương, từ từ nói ra lời muốn nói, trong lòng Lý Dương ngầm thở phào, quả nhiên như hắn đoán, Lâm Bá Văn là muốn mua lại nghiên cổ này .
Điểm này hắn cũng rất giống Lâm Lang, khi Lâm Lang nhìn thấy bát Trường Sanh, trực tiếp ra giá rất shock: năm ức, Lâm Bá Văn không ra giá, nhưng tùy Lý Dương ra giá, cũng coi là có năng lực mua.
Thân thể giám đốc Ngô đột nhiên lúc lắc, trong mắt hiện ra nét si mê thưởng thức, lập tức trở nên tỉnh táo.
- Lý tiên sinh, nếu ngài bán nghiên cổ này, có thể ưu tiên cung cấp lại cho chúng tôi hay không, chúng tôi cũng có thể để cho ngài tùy ý ra giá!
Giám đốc Ngô là người không ngu ngốc, bảo bối giá trị như vậy đáng bao nhiêu tiền căn bản không cách nào đoán được, nào sợ sẽ tốn kém, thuộc về tàn khí, nhưng tàn nữa nó cũng là nghiên thần kỳ, đặc biệt là hiệu quả thần kỳ này, vô luận khi tiến hành bán đấu giá , nhất định cũng là giá trên trời.
- Giám đốc Ngô, lời này hình như là tôi đã nói ra trước!
Sắc mặt Lâm Bá Văn chợt trầm xuống , nếu không phải nơi này là địa bàn của người ta, Lý Dương lại ở bên bạn bè, đoán chừng hắn sẽ nổi giận .
- Lâm công tử, đây chính là bảo bối rất quý, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ muốn có nó, hơn nữa , đây là do chúng tôi bán đi, ưu tiên bán lại âu cũng là phải!
Giám đốc Ngô từ từ trả lời, có vẻ không hề muốn đầu hàng , lúc nói trong mắt lại toát ra một sự thóng khổ, bán giá rẻ, bỏ ra số tiền lớn thu hồi lại, chỉ sợ cũng là điều làm cho người ta cực kỳ thống khổ.