Lưu Cương đưa cái hộp ra, Lý Dương từ từ mở hộp, ngoài Lâm Bá Văn và Vương Giai Giai đã biết Lý Dương mua thứ gì, những người còn lại cũng bu đầu lại.
Đặc biệt là Bạch Minh, con ngươi vẫn không ngừng chuyển động, đầu ngón tay không ngừng xòe ra nắm vào, nhìn dáng vẻ hắn rõ ràng đang muốn giúp Lý Dương mở cái hộp thật nhanh.
Cái hộp không lớn, rất nhanh liền mở ra, Lý Dương từ bên trong lấy ra nghiên cổ còn đầy bụi bậm, lại đặt ở trên bàn gỗ lim hào hoa.
Nhìn thấy nghiên cổ này, Liễu Tuấn, Lý Xán bọn họ cũng sửng sốt một chút, nhìn Lý Dương thiếu tin tưởng. Bạch Minh và Mao Lão cũng khá kinh ngạc, hết nhìn nghiên cổ, lại nhìn Lý Dương.
Giám đốc Ngô kia lại càng kinh ngạc, nghiên cổ này hắn cũng có ấn tượng, là đặt ở trong cửa hàng rất lâu chưa bán được, cũng là đồ không đáng bao nhiêu tiền, năm nay bán không được nữa, chuẩn bị đóng gói bán cho mấy cửa hàng đò cổ khác.
Phòng nghỉ không nhiều người lắm, ngoài Lý Dương bọn họ ra, chỉ có Thượng Quan tiên sinh và Giám đốc Ngô.
Trên mặt Bạch Minh, Mao lão tràn đầy hồ nghi, đặc biệt là Bạch Minh, mấy lần há miệng định nói, lại thôi.
Ngược lại, thần sắc trên mặt Vương Giai Giai và Lưu Cương vẫn luôn không có bất kỳ biến hóa , bọn họ tín nhiệm mù quáng đối với Lý Dương, Lý Dương nói đây là bảo bối, vậy thì nhất định đúng.
- Giám đốc Ngô, thật ngại, có thể giúp tôi đem chậu nước và ít mực tới hay không?
Lý Dương nhìn Giám đốc Ngô, cười cười.
Lý Dương vốn định để Lưu Cương đi tìm giúp những thứ này, đáng tiếc người ở đây không quen, nước thì dễ, chậu thì nhất định phải mượn, vậy thì không bằng trực tiếp nhờ Giám đốc Ngô giúp.
Giám đốc Ngô lập tức đứng lên, cười nói:
- Không thành vấn đề, cậu chờ chút!
Nói xong Giám đốc Ngô rồi rời khỏi phòng nghỉ, không tới hai phút hắn lại trở lại, đoán chừng chuyện này giao cho những người khác làm.
- Nước và mực, sao nghe quen tai vậy?
Bạch Minh nhíu mày, lời nói của Lý Dương hắn cảm giác đã nghe qua .
Mao lão cũng cau mày, một lát sau , chân mày Mao lão đột nhiên giãn rộng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, liếc nhìn Lý Dương, lại nhìn nghiên cổ trên bàn.
Mao lão thầm nghĩ, cuối cùng mới đành hỏi:
- Lý Dương, chẳng lẽ cái nghiên này cũng giống nghiên thần long thần hổ?
Lý Dương còn chưa nói gì, Bạch Minh đột nhiên đứng lên:
- Tôi nhớ ra rồi, khi Lý lão đệ có được nghiên thần long thần hổ, Thái lão chính là cần những thứ này!
Nghiên thần long thần hổ?
Ánh mắt Lý Xán và Liễu Tuấn chợt sáng lên, bọn họ đều đã thấy nghiên cổ này, quả là thần kỳ, nghe Mao lão và Bạch Minh nói xong, hai người quay ra nhìn nghiên cổ có vẻ tầm thường này mang theo tràn đầy khát vọng .
Nghiên cổ này khẳng định không phải là nghiên thần long thần hổ, nhưng hai vị lão tiền bối đã nhắc tới nghiên cổ thần kỳ đó thì nghiên cổ này của Lý Dương khẳng định có quan hệ nhất định với nghiên thần long thần hổ, hoặc là nó cũng là một nghiên cổ thần kỳ như thần long thần hổ.
- Mao lão, Bạch lão, bây giờ còn khó mà nói trước, nhưng tôi muốn nói là khi tôi thấy nghiên cổ này cũng có cảm giác như khi nhìn thấy nghiên thần long thần hổ !
Lý Dương cười gật đầu một cái, mắt Bạch Minh và Mao lão đều trừng thật to, bốn mắt nhìn nhau .
Trong việc mua đồ cổ, có lúc thật sự phải tin vào cảm giác, rất nhiều người không hiểu đồ cổ, chỉ là dựa vào cảm giác liền mua được bảo bối giá trị không thấp, trong rất nhiều chương trình giám định bảo bối, đã xuất hiện những người thế này.
Cũng như vậy, rất nhiều chuyên gia trong quá trình mua đồ cổ gặp được bảo bối, cũng có liên quan đến cảm giác, người khác không nói, bản thân Bạch Minh và Mao lão từng có thể nghiệm, bọn họ có đồ tốt cũng là bởi cảm giác nên mới mua lại.
Nhưng cảm giác thế này xuất hiện tần số rất ít, cũng không phải là lần nào cũng sẽ mua được đồ tốt, thuần túy dựa vào cảm giác, vậy cũng không thể nào.
Nhưng chuyện này với Lý Dương lại khác, phải nói là trực giác của Lý Dương mách bảo hắn đây là món bảo bối tốt, tính khả năng thật đúng là rất lớn, ít nhất vận may của Lý Dương cũng đã thể hiện rất phi thường.
Thượng Quan tiên sinh và Giám đốc Ngô cùng nhìn nghiên cổ.
Trong mắt hai người cũng mang theo sự mông lun, nghi ngờ và khó hiểu, bọn họ căn bản cũng không hiểu rõ kết quả này.
Khi mấy người đoán già đoán non, bên ngoài có người mang theo cậu nước và lọ mực vào, Lý Dương lập tức đặt những thứ này lên trên bàn .
Nghiên cổ đang rất bẩn, trên mặt còn có bụi bậm rất dầy, cần lau rửa thật sạch sẽ.
Lần trước quá trình Thái lão lau rửa nghiên thần long thần hổ Lý Dương còn nhớ rõ, theo phương thức của Thái lão, Lý Dương từ từ lau sạch nghiên cổ này, không lâu sau nước trong chậu trở nên rất bẩn.
Giám đốc Ngô lại gọi người đi vào đổi nước, từ màu sắc của nước cũng có thể nhìn ra, nghiên cổ này đã bị vứt xó lâu rồi .
Điều này làm cho Lý Dương mơ hồ còn thấy đau lòng, bảo bối tốt như vậy lại bị vùi dập như thế, cao nhân chế tạo ra nghiên cổ này nếu là biết được, không biết có thể từ trong mộ phần chạy đến, bóp chết những người không biết bảo quản bảo bối này hay không.
Chậu nước thứ hai, cuối cùng đã làm nghiên cổ trông sạch sẽ nhiều, hình điêu khắc phía trên cũng đều lộ ra .
- Kỳ lân, kim tinh!
Thấy hình điêu khắc này, Bạch Minh và Mao lão hơi giật mình, mắt của hai người cũng là càng lúc càng lớn, hai họa tiết này, sao có vẻ giống thủ pháp ở nghiên thần long thần hổ đến vậy.
Nhưng vô luận là thần thoại truyền thuyết, hay tin đồn, nghiên thần long thần hổ cũng không phải là đơn độc xuất hiện. Lúc ấy, còn có một nghiên cổ nổi danh cùng nghiên thần long thần hổ, đó chính là nghiên kỳ lân kim tinh.
Nghiên kỳ lân kim tinh, một trong những đại biểu của nghiên cổ.
Mao lão và Bạch Minh nhìn nhau, cũng nhận ra sự kinh ngạc và bất đắc dĩ trong mắt đối phương, nghiên cổ này, rất có thể chính là nghiên cổ nổi danh cùng nghiên thần long thần hổ.
Nghiên thần long thần hổ là của Đường Bá Hổ, nghiên kỳ lân kim tinh lại là vật cưng của Chúc Chi Sơn, hai nghiên thần này nhiều phen làm cho người ta kinh ngạc, đáng tiếc hai người mất rồi, hai nghiên thần này cũng mất tích .
Trước đó, ở Vinh Bảo Trai, Lý Dương tìm được nghiên thần long thần hổ, cũng đi tìm nghiên kỳ lân kim tinh một thời gian, nhưng vẫn chỉ mất công, không ngờ ở nước lạ tha hương lại thấy được nhiên thán này.
Lần đầu tiên nhìn thầy nghiên cổ này, Lý Dương liền nhận ra nó.
Bất luận là họa tiết điêu khắc, hay chất liệu tạo nên nó, cũng hoàn toàn giống nghiên thần long thần hổ kia, thậm chí ngay cả những đường rãnh nhỏ bên trong cũng hoàn toàn giống nhau. Cho nên khi hình ảnh lập thể xuất hiện hình ảnh nghiên cổ này, Lý Dương có dến chín phần năm chắc kết luận, đây chính là nghiên kỳ lân kim tinh thất truyền.
- Lý Dương, đây là không phải là nghiên kỳ lân kim tinh chứ?
Lý Dương càng rửa càng sạch sẽ, thần sắc kỳ bí cũng chậm chậm lộ ra, Mao lão ngẩng đầu, không nhịn được hỏi Lý Dương một câu .
Lý Dương quay đầu lại nhìn Mao lão, sắc mặt còn có chút cổ quái, nói:
- Có thể, họa tiết kỳ lân trên nghiên này tương tự với họa tiết trên nghiên thần long thần hổ, tôi tin Mao lão cũng có thể nhìn ra!
Lý Dương không ngờ, người hỏi cái vấn đề này trước không phải là Bạch Minh nóng vội mà lại là Mao lão .
Lời của hắn cũng khiến Mao lão gật đầu theo, Bạch Minh trợn mắt nhìn những họa tiết điêu khắc trên thân nghiên, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên có thể nhìn ra hai nghiên cổ này do cùng một người điêu khắc nên.
Chân mày Giám đốc Ngô run lên, nhẹ giọng hỏi:
- Mao lão, vừa rồi ngài nói đến nghiên thần long thần hổ, chuyện là thế nào?
Thượng Quan tiên sinh cũng mang vẻ mặt nghi ngờ, hai nghiên cổ này là đại biểu cho nghiên cổ, nhưng thất truyền đã lâu, giờ chỉ có truyền thuyết, người trong nước biết đến cũng không nhiều , càng không cần nói bọn họ.
Không biết chuyện về hai nghiên cổ thàn kỳ này, nhất định là không hiểu gì cả.
Mao lão khẽ cười, đem chuyện truyền thuyết về nghiên thần long thần hổ và nghiên kỳ lân kim tinh từ từ kể một lượt, bao gồm truyền thuyết về hình vẽ tiên cảnh trong thần nghiên. Giám đốc Ngô, Thượng Quan tiên sinh nghe thấy, ánh mắt lớn dần.
Bọn họ cũng không ngờ, trong số nghiên cổ còn có sự tích thần kỳ như vậy, hơn nữa nghiên cổ như vậy lại thật sự tồn tại. Trong đó một nghiên cổ đã được người trẻ tuổi này sưu tầm được. Nghiên cổ trước mắt này giá trị không cao, lại là nghiên cổ đời Minh rất tầm thường, nhưng lại có khả năng rất lớn có thể là nghiên cổ thần kỳ đó.
Nếu là nghiên thần kỳ, cho dù là bị hư hại, giá trị cũng tuyệt đối cũng không thể so sánh với nghiên cổ bị hư hại bình thường khác, càng không cần phải nói nghiên cổ này lại từng là đồ được Chúc Chi Sơn yêu mến.
- Bán lỗ rồi!
Đây là ý tưởng đầu tiên của Giám đốc Ngô, nếu lời Mao là thật, bọn họ lần này thật sự là bán lỗ lớn.
Lúc này Giám đốc Ngô không muốn tin những điều này, nhưng thân phận Mao lão hắn lại vô cùng rõ ràng. Mới đầu hắn không nhận ra Mao lão, sau đó khi đi ra ngoài hắn còn cố ý lấy sách ra so sánh, thật là rất giống vị chuyên gia nổi danh đó.
Chính miệng Mao lão nói như vậy , hắn không thể không tin .
- Mua hời rồi!
Đây là ý nghĩ của Thượng Quan tiên sinh, Lý Dương mua được đồ tốt ở Sấu Phương Trai, nếu Mao lão nói những lời kia cũng là thật, nghiên cổ này có giá trị không thể lường được.
Lý Dương từ từ rửa sạch, nghiên cổ trong tay Lý Dương tựa hồ thay đổi rất nhiều, muốn nhanh chóng loại bỏ những bụi bậm này, khôi phục vẻ huy hoàng của nó.
Lý Dương cẩn thận rửa sạch, màu đen cao quý trên thân nghiên cổ từ từ cũng hiển lộ ra .
Giám đốc Ngô cười khổ một tiếng, chỉ nhìn nghiên cổ này, cũng biết nó nhất định là đồ tốt, không cần có những hình ảnh thần kỳ kia, nghiên cổ này cũng sẽ không chỉ là cái giá đó.
Lúc này trong lòng Giám đốc Ngô bắt đầu mắng nhân viên làm việc trong cửa hàng.
Bọn họ bình thường cùng định kỳ lau dọn đồ trong cửa hàng, đồ cổ rõ ràng rất phiền toái, còn phải dụng tâm, những nghiên cổ này vì giá trị thấp, lại không ai chú ý, cho nên vẫn chưa được rửa sạch. Ban đầu nếu bọn họ thật rửa sạch một chút, không phải đã phát hiện món bảo bối này sao, ít nhất cũng sẽ không bán giá tiền thấp như vậy.
Lý Dương rửa nghiên cổ đến nửa tiếng, mới lấy nghiên cổ từ trong chậu nước ra, lúc này cũng đã thay bốn chậu nước rồi.
Nghiên cổ được rửa sạch, cảm giác tang thương rõ ràng hơn. Nhìn nghiên cổ này và so sánh cùng nghiên thần long thần hổ độc nhất vô nhị, Bạch Minh và Mao lão chắc chắn hớn nghiên cổ này chính là nghiên kỳ lân kim tinh.
Điều này làm cho mặt của hai người cũng có chút kích động, đây chính là thần nghiên, hai đại thần nghiên lần nữa xuất thế, lại ở cùng nhau, bản thân chính là món công đức vô lượng.
Hai người cũng nhìn thấy nghiên cổ bị sứt mấy mảnh, cũng giống như Lý Dương, lộ ra thần sắc vô cùng thống khổ.
Nghiên cổ này hiển nhiên không được may mắn như nghiên thần long thần hổ, nghiên thần long thần hổ mặc dù cũng có hư tổn, nhưng dù sao cũng là trọn vẹn, có thể phục hồi lại, còn nghiên kỳ lân kim tinh này, tổn hại kia có thể vĩnh viễn không thể hồi phục lại .
Nghiên quý như vậy, lại không trọn vẹn, sợ rằng bất kỳ một người yêu thích nghiên cổ cũng sẽ đau lòng .
Lần này Lý Dương cũng hết cách, nếu là có bộ phận không trọn vẹn, hắn còn có thể tìm Tần lão giúp một tay sửa lại, nhưng mảnh vỡ hoàn toàn biến mất, hắn cũng không cách nào tìm trở về.
Khi mọi người đang nhìn chăm chú, Lý Dương mới đem mực bỏ vào trong nghiên cổ đã được rửa sạch.
Nhịp tim Bạch Minh và Mao lão cũng không nhịn được tăng nhanh, có phải là nghiên kỳ lân kim tinh mà bọn họ tưởng tượng hay không, sau một khắc liền có thể biết.