Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 783: Niềm vui bất ngờ




Lý Dương đi rồi, lầu trà lại yên lặng vô cùng.

Thượng Quan tiên sinh kinh ngạc, qua một thời gian dài mới lắc đầu, nói:

- Hóa ra là chuyên gia tham gia đại hội thẩm định, thảo nào lợi hại như vậy, nhưng chuyên gia trẻ như vậy thật hiếm gặp.

Lời nói của Thượng Quan tiên sinh vang lên, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Toronto gần đây có sức ảnh hưởng rất lớn đại hội giao lưu nghệ thuật đồ cổ quốc tế lần này cũng là một đại hội thẩm định quốc tế lớn.

Các nhà sưu tầm, thẩm định trên toàn thế giới hội tụ lại, đem rất nhiều bảo bối quý tới, những bảo bối này đến lúc có thể làm cho mọi người ở Toronto mở mang tầm mắt.

Hoạt động là tổ chức công khai, hoạt động được tổ chức ở trung tâm hội nghị quốc tế Toronto, nghe nói đài truyền hình đã được cho phép có thể trực tiếp phát sóng quá trình diễn ra đại hội lần này.

Yên tĩnh một lát tất cả mọi người lại bàn luận lại, lúc này họ bàn luận nhiều nhất là Lý Dương.

Tuổi trẻ đã trở thành đại biểu của một nước, còn là đại biểu của Trung Quốc, nơi mạnh nhất về văn hóa đồ cổ, trong lòng mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

Trong lầu trà còn mấy người Trung Quốc, trên mặt bọn họ đầy tự hào, Lý Dương đại biểu Trung Quốc nghe đầy danh tiếng.

Đặc biệt là Lý Dương hôm nay lại giáo huấn cho tên Nhật Bản kia một bài học, lúc này họ đều tự hào về Lý Dương.

- Cao thủ trẻ thật lợi hại, bỏ qua thật đáng tiếc.

Thượng Quan tiên sinh nói một câu, ông nói nhỏ khiến mọi người xung quanh không thể nghe thấy.

Nói xong, Thượng Quan tiên sinh đứng lên, vội vàng đi, ông là khách ở đây, cho dù không tính tiền cũng không có người đuổi theo ông đòi tiền.

Sau khi Thượng quan tiên sinh rời đi, mọi người trong lầu trà bàn tán sôi nổi hơn, Tam Tỉnh nhìn cái bình trước mặt trong lòng lại giận sôi sùng sục.

Một trăm vạn đồng Canada gần một trăm vạn đô la Mỹ đi tong. Sau khi thấy rõ chất gốm Tam Tỉnh cũng không ảo tưởng ôm cái bình này nữa.

Làm tổn thất nhiều tiền của bố như vậy cũng đau lòng lắm, nếu để bố biết đánh mất số tiền này thì… Tam Tỉnh bất giác rùng mình.

- Trả lại, tôi muốn trả lại, tôi không cần thứ này nữa, trả lại ngân phiếu cho tôi, mau trả lại cho tôi.

Tam Tỉnh hoảng loạn kêu lên, cho dù bị trục xuất không đến Canada nữa anh cũng không thể đối diện với sự phẫn nộ của bố anh, mấy người bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch.

Bên ngoài quán rượu Bạch Minh cười nói:

- Lý Dương, biểu hiện của anh hôm nay không giống như bình thường.

Mao lão , Lý Xán cũng nhìn Lý Dương, Hôm nay Lý Dương cố ý nâng giá làm cho Tam Tỉnh bị lỗ sau đó nói mấy lời khiêu khích thực sự không giống như Lý Dương thường ngày.

Lý Dương cười cười nói :

- Phải xem đối với ai, đối với hắn đáng phải giáo huấn.

Bạch Minh ngạc nhiên một chút cũng cười nói:

- Đúng vậy, hắn đáng giáo huấn, sướng quá, hôm nay cho hắn một bài học thật sung sướng.

Bạch Minh cười to, Liễu Tuấn và Lý Xán nhìn nhau, Liễu Tuấn còn lấy điện thoại ra, lên mạng viết việc Tam Tỉnh mất mặt lên, đồng thời cố ý nhấn mạnh thân phận của Tam Tỉnh.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, Liễu Tuấn đã hoàn thành, chuyển lên mạng, trên vạn người đọc, bài báo được đăng trên trang đầu.

Tất cả điều này tạm thời không liên quan gì tới Lý Dương, lầu trà nghỉ ngơi, lúc này sau khi giáo huấn cho Tam Tỉnh một bài học Lý Dương cũng vô cùng thích thú.

Tam Tỉnh không thể trả thù anh ở đây, Lý Dương cũng không cần suy nghĩ, có Lâm Bá Văn đi theo anh không cần lo lắng gì ở Canada, Lâm Lang của tập đoàn Lâm Thị không thể bị người khác bắt nạt được.

- Lý tiên sinh, phía sâu bên trong phố văn hóa là phố đồ cổ, tôi nghĩ lầu trà có nhiều đồ cổ như vậy cũng có liên quan tới điều này.

Lâm Bá Văn cười chỉ phía trước mặt, anh nói điều này Bạch Minh, Liễu Tuấn bọn họ đều hứng thú hẳn, Mao lão cũng nháy mắt nhìn vào bên trong.

- Phố chơi đồ cổ, đi xem xem.

Lý Dương cũng lộ ra dáng vẻ hứng thú, phố đồ cổ ở nước khác, bất kỳ người nào trong bọn họ lúc này đều có sự hiếu kỳ.

Đi được một đoạn thấy phố đồ cổ Lâm Bá Văn đã nói, đây không có tên thống nhất nhưng hai bên đường đều là tiệm đồ cổ.

Tiệm đồ cổ ở đây đa phần đều là đồ Trung Quốc, cũng có đồ bản địa và Châu Âu, đồ bản địa rất ít.

Lịch sử Canada dù sao cũng ngắn, ở đây không có sản phẩm nghệ thuật chân chính và giá trị ý nghĩa gì.

- Sấu Phương Trai.

Đi được mấy bước, Bạch Minh đột nhiên ngẩng đầu ngây người đứng ở đó.

Vương Giai Giai cũng ngẩng đầu nhìn vào ba chữ phượng múa rồng bay trên cửa hàng trước mặt cô cũng ngạc nhiên bịt miệng cười.

Bạch Minh cười lớn lại chỉ tiệm này nói:

- Đây lại không phải là Hoàn Châu Cách Cách, ngay cả Sấu Phương Trai cũng có, thật buồn cười, chúng ta vào trong đi.

Bọn Lý Dương đều gật đầu.

Đối với tiệm đồ cổ này Lý Dương thực sự không mấy hứng thú, ông chủ tiệm này là một người thông minh, có thể dẫn được khách vào là tốt rồi, tiệm tên hay nữa khách không vào cũng là không tốt.

Bọn Lý Dương vừa vào bên trong có một người đàn ông bốn năm mươi tuổi cười ha ha đón tiếp:

- Mấy ông chủ muốn xem sản phẩm gì?

Người này cũng là người Trung Quốc, biết nói tiếng Hán, không hỏi mọi người muốn mua gì rất nhiều người theo bản năng sẽ nói ra thứ mình thích, tiệm như vậy là biết khách muốn gì.

Sau khi nhìn nếu thích thì khả năng mua sẽ rất cao.

- Tiện xem xem, để chúng ta xem xem.

Bạch Minh xua xua tay, anh đã đi qua tiệm này lúc này không thể tùy tiện lộ tẩy bằng không bảo bối tốt sẽ ra giá cao hơn nhiều.

Tiệm đồ cổ này không nhỏ, lớn hơn tiệm Lưu Ly một chút, dường như giống tiệm ở Phan Gia Viên của Lý Dương.

Trong tiệm ngoài người đàn ông này ra đón còn có năm nhân viên làm việc, ngoài ra còn có hai người khách, họ đối với bọn Lý Dương đều tỏ vẻ coi thường, đều tập trung làm việc của họ.

Thứ mà tiệm này bán cũng rất nhiều, ngoài đồ Trung Quốc, còn có rất nhiều tranh chữ Tây và rất nhiều đồng hồ Tây.

Đồng hồ cổ châu Âu, có thể là một loại sưu tầm lớn, bên Canada có rất nhiều hậu duệ châu Âu, rất nhiều người cũng rất thích mua thứ này.

Người đàn ông trong tiệm cười tủm tỉm với Bạch Minh làm Bạch Minh bực mình, người cảm tình biến hắn trở thành người dẫn đầu đoàn đội.

Nghĩ cũng phải, những người khác hoặc quá trẻ hoặc quá già, Bạch Minh hơn bốn mươi tuổi tráng kiện mọi người tưởng bọn họ là đoàn du lịch nên tưởng Bạch Minh là đoàn trưởng cũng không có gì là lạ.

- Tách ra xem nào.

Mao lão nói nhỏ một câu, những thứ trong tiệm cũng có những thứ không tồi cũng có dồ dởm, nhưng số lượng đồ tương ứng nhiều hơn, chưa biết chừng lại có thể có được bảo bối vừa ý.

Còn về việc mua hời Mao lão lại không nghĩ thế nào, vào tiệm đồ cổ việc mua hời không phải là cách nghĩ hay.

- Được

Lý Dương là người đầu tiên gật đầu tán thành, bảo bối của Trung Quốc lưu lạc ở nước ngoài rất nhiều, nhìn thị trường đồ cổ của nước ngoài cũng có thể đoán ra những tin tức quan trọng.

Sau khi tách ra, Mao lão và Bạch Minh đi thẳng đến khu bán đồ sứ, Lý Xán và Liễu Tuấn do dự một lát rồi đến khu thư họa, thư họa cũng là điểm yếu của hai người bọn họ cần phải xem để học hỏi.

Lý Dương kéo tay Vương Giai Giai, đi sau là Lưu Cương và Lâm Bá Văn, đi tới khu đồ lặt vặt gần nhất.

Đối với Lý Dương, cái gì ở đây cũng như nhau, xem từ nơi gần nhất.

Ở khu lặt vặt có gia cụ cổ điển của Trung Quốc, bày rất gọn gàng, cho dù bản chất bình thường nhưng sản phẩm cũng không tốt lắm, nhưng ở nước ngoài có thể nhìn thấy đồ gia cụ Trung Quốc là không dễ.

Sưu tầm gia cụ ở trong nước cũng là mấy chục năm gần đây mới rộ lên, những người thế hệ trước căn bản không sưu tầm những thứ này.

Gia cụ không nhiều, bên cạnh gia cụ lại là văn phòng tứ bảo, có mấy nghiên mực thời Thanh không tồi Lý Dương nhìn giá cả của đồ lắc đầu, giá nghiên mực này đắt hơn so với trong nước, dường như bằng với giá ở Vinh Bảo Trai.

Đắt quá, cũng không phải là độc nhất vô nhị, tự nhiên không thể gây chú ý với Lý Dương, nghiên mực như vậy tiệm đồ cổ của bản thân anh cũng có không nhất thiết phải lãng phí số tiền này.

Ngoài nghiên mực ra còn mấy khối thư trấn cũng không tồi, mấy cái bút cổ cũng rất hoàn hảo, những thứ này chắc thật bảy tám phần, tỷ lệ này là không tồi.

Sau khi xem xong khu lặt vặt, Lý Dương lại lắc đầu lần nữa, đồ không ít nhưng đều bình thường, tiệm quy mô lớn như vậy chỉ có một số đồ này là ổn.

Còn tiệm trước mắt so với tiệm của Lý Dương thì kém xa.

Lý Dương mở năng lực đặc thù cả khu đồ lặt vặt hiện lên dưới hình ảnh lập thể, thứ ở khu này rất bình thường, Lý Dương trực tiếp lấy năng lực đặc thù để tổng kết nhìn xem rốt cuộc có thứ nào thực sự vào mắt không.

Dùng năng lực đặc thù quan sát, nhìn nhanh và trực quan hơn mắt thường.

Dưới hình ảnh lập thể rất nhiều thứ đều lộ qua ống kính, Lý Dương quét một vòng, sau khi nhìn thấy một thứ trong số đó Lý Dương ngạc nhiên, mắt cũng càng ngày càng to.

Trong mắt Lý Dương, còn có chứa niềm vui, cảm giác rất bất ngờ.