Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 782: Anh rốt cuộc là ai?




- Tôi thì cái gì cũng không hiểu, nhưng nếu đây là đồ sứ trong cung mà ông nói thì trong nhà còn có hai cái tốt hơn đây, tôi không cần trăm vạn, mười vạn bán cho ông, thế nào?

Bạch Minh cười nhìn Tam Tỉnh.

Bạch Minh lần này không có nói ngoa anh thực sự có hai cái bình hồ lô và mai bình còn tốt hơn, là đồ sứ Thanh Hoa nhìn cũng rất đẹp.

Nếu Hai đồ sứ này gộp lại giá trị năm vạn nhân dân tệ mười vạn đồng Canada Bạch Minh nhất định sẽ bán.

- Ha ha.

Lời nói của Bạch Minh làm Lý Xán và Liễu Tuấn cười ồ Lý Dương cũng không kìm chế được mỉm cười, lúc này đã hoàn thành giao dịch rồi Bạch Minh nhảy lên những người xung quanh uống trà đều cười ồ lên, họ cũng không thích Tam Tỉnh, người Nhật Bản không được một nửa người Trung Hoa ưa thích.

- Vô vị.

Tam Tỉnh nói với Bạch Minh một tiếng lại quay đầu lại xem kỹ đồ sứ phỏng chế dân quốc lúc này trong mắt hắn đồ sứ này chính là bảo bối.

- Vị tiên sinh này, tôi xem đây chính là tinh phẩm một vạn chắc chắn đáng giá.

Thượng Quan tiên sinh quay đầu lại cười nhìn Bạch Minh, lúc nói còn nhìn Lâm Bá Văn.

Lâm gia nổi tiếng nhất Toronto là tập đoàn Lâm Thị, Lâm Bá Văn đã xuất hiện trên truyền hình nhưng Lâm Lang lại thường là nhân vật được treo trên đường, Lâm Bá Văn và Lâm Lang thân phận quý phái hơn nữa những lời ông vừa nói và thái độ của Thượng Quan tiên sinh đã đoán được thân phận của Lâm Bá Văn. Lâm gia ở Toronto tuyệt đối là một gia tộc lớn số một. Liễu Tuấn nhìn Lý Dương một cái lại nhìn Thượng Quan tiên sinh, mới nhẹ nhàng nói:

- Đồ sứ lưu truyền rất nhiều loại, nhưng cái này tuyệt đối không phải.

- Tiểu tử, câu này nói là ý gì?

Liễu Tuấn lặng lẽ cười rất đơn giản đồ sứ này mặc dù đẹp nhưng sáng không thật chỉ có hoa văn không có niên đại không phải là tinh phẩm thời Khang Hy. Thượng Quan tiên sinh vội vàng quay đầu nhìn đồ sứ trước mặt Tam Tỉnh một cái sau khi nhìn kỹ đồ sứ này mới nói với người thanh niên kia.

- Như vậy có hoa văn nhưng không có niên đại không giống đồ cổ chân chính, nhưng cũng quý.

- Tuổi nhỏ ở đây nói vớ vẩn, cậu hiểu gì về hoa văn và niên đại?

Lời của Liễu Tuấn là Tam Tỉnh tức giận nếu không phải là Lâm Bá Văn lúc này đi cùng với người này thì hắn đã xông tới rồi. Liễu Tuấn vẫn chưa nói xong Lâm Bá Văn đã quay người lẳng lặng nói với Tam Tỉnh

- Lần này ông sai rồi Liễu tiên sinh mặc dù còn trẻ nhưng ở Trung Quốc là chủ quản đồ sứ của công ty đấu giá, ở Myanma đã đấu giá Phỉ Thúy trên trăm triệu Euro, Liễu tiên sinh là tầng lớp cao của công ty, tôi tin thực lực của ông ấy.

Lâm Bá Văn nói như vậy đồng nghĩa với việc hắn cũng không xem trọng đồ sứ này.

Mặt Tam Tỉnh trông càng khó coi, hắn nghi ngờ Liễu Tuấn nhưng không dám trực tiếp cãi lời Lâm Bá Văn lúc này Tam Tỉnh vô cùng tức giận, những người uống trà xung quanh rì rầm bàn tán công ty đấu giá phải phân lớn nhỏ có thể đấu giá lên tới trăm triệu Euro là quy mô rất lớn, có thể làm tới trình độ chủ quản chắc chắn là không tồi. Lúc này mọi người có cơ sở tin tưởng Liễu Tuấn rồi. Kỳ thực ở đây có sự thù ghét, biểu hiện của Tam Tỉnh hôm nay rất khoa trương rất nhiều người ghét, đều cười trước nỗi đau của người khác. Thượng Quan tiên sinh lại cau mày tới bàn Tam Tỉnh xem kỹ đồ sứ rồi lại lắc đầu.

- Liễu tiên sinh, những điều ông nói ban nãy cũng có lý nhưng dựa vào điều gì mà không thể kết luận không phải là thứ tốt? Cho dù không phải là đồ sứ của thời Khang Hy thì cũng không kém mà.

Lời nói của Thượng quan tiên sinh làm mọi người xung quanh bàn tán xôn xao rất nhiều người hiểu đồ cổ nhưng hiểu rõ về giá trị đồ sứ thời Khang Hy thì không nhiều. thực sự là đồ thời Thanh Hậu cho dù là đồ trong cung cũng không đến một trăm vạn đồng Canada, dù sao đây cũng chỉ là đồ sứ đơn giản lại không có đặc biệt gì.

Lý Dương hơi cười nhìn Liễu Tuấn một cái, thấy sự cổ vũ của Lý Dương Liễu Tuấn đứng lên cười nói :

- Chỉ dựa vào điểm này thì không cách nào kết luận được, đồ sứ cần phải có chứng cứ chứng minh, đây là đồ sứ phỏng chế thời dân quốc.

Trong lầu trà yên tĩnh mọi người tập trung ánh mắt vào Liễu Tuấn, lần này Liễu Tuấn nói một cách rất rõ không chỉ nói đây không phải là đồ sứ trong cung mà còn là chế phẩm thời kỳ dân Quốc. Quan trọng nhất Liễu Tuấn nói có căn cứ. Trên mặt Lý Dương lộ ra nụ cười hài lòng, thời gian này Liễu Tuấn không ngừng tiến bộ chắc chắn sẽ có công lao của Liễu lão.

- Liễu tiên sinh, chứng cứ anh nói là ở đâu? Có thể chỉ cho chúng tôi xem được không? Thượng Quan tiên sinh lập tức đứng lên từ từ nói một câu Liễu Tuấn nhìn Lý Dương tự tin hẳn lên.

Chứng cứ rất đơn giản phía dưới cái bình này mặc dù bị che lấp nhưng vẫn lộ ra.

Rất nhiều người hoang mang đều không biết đây là thứ gì. Mặt Tam Tỉnh biến sắc vội vàng giơ cái bình lên xem dưới đáy.

Thượng Quan tiên sinh bên cạnh Tam Tỉnh cũng nhìn một lúc trên mặt Thượng Quan tiên sinh cũng lộ ra sự ngạc nhiên còn Tam Tỉnh thì mặt trắng bệch. Tam Tỉnh không có thực lực gì nhưng cũng hiểu đồ sứ đặc trưng chuyên gia bình thường có thể không nhìn ra chí ít là ông cùng Thượng Quan tiên sinh lúc đầu không phát hiện ra nhưng có người nhắc nhờ không giống, Liễu Tuấn chỉ Tam Tỉnh và Thượng Quan tiên sinh đều phát hiện ra. Tam Tỉnh lúc này không biết thế nào nữa, mọi sự châm biếm đang dồn vào hắn làm hắn đổ mồ hôi liên tục.

Trên mặt Thượng Quan tiên sinh nhìn tuổi tác thì cũng chỉ bằng Lý Xán, nhãn lực không tốt không có nghĩa là hiểu ít Thượng Quan tiên sinh cũng biết chất liệu là đặc điểm của đồ sứ, chất liệu đồ dân quốc và đồ sứ Minh Thanh đều không giống nhau.Chứng cứ này có thể quyết định đây là đồ sứ phỏng chế.

- Liễu tiên sinh, bái phục.

Thượng Quan tiên sinh quay đầu nói với Liễu Tuấn vỗ vỗ tay lần này khi nói còn có sự chân thành.

Không có Tam Tỉnh, không có bọn Lý Dương thì hôm nay đồ sứ này chưa chắc đã có giá cao như vậy, nhìn đồ sứ này người ta chỉ có thể trả mười vạn đồng Canada. Thượng Quan tiên sinh lại không giàu, mười vạn đồng Canada đã là phần lớn tiền tích lũy của ông. Động tác của Thượng Quan tiên sinh cũng làm cho những người xung quanh hiểu chuyện gì nên bàn tán sôi nổi. Rất nhiều người đều hiếu kỳ nhìn phía Lý Dương, không ngờ hôm nay người thanh niên Nhật Bản đấu giá cao lại thực sự là sản phẩm không chất lượng. Người không hiểu biết cũng hiểu đồ sứ dân quốc và Khang Hy có sự khác biệt lớn. Liễu Tuấn nói to:

- Thượng Quan tiên sinh, ngài khách khí rồi lão đại của tôi còn lợi hại hơn tôi nhiều, tất cả những gì tôi học được đều là học từ anh ta.

- Lão đại?

Thượng Quan tiên sinh ngạc nhiên mọi người xung quanh hiếu kỳ nhìn Liễu Tuấn.

- Đây chính là lão đại của tôi.

Liếu Tuấn chỉ Lý Dương, Lý Dương lúc này cười bất đắc dĩ có thể nhìn ra đồ sứ này là phỏng chế dân quôc là thực lực của Liễu Tuấn, không liên quan gì tới anh cả.

- .Tre già măng mọc.

Thượng Quan tiên sinh thở dài quay lại chỗ cũ, lúc này mọi người bàn tán sôi nổi rất nhiều người còn nhìn Tam Tỉnh một cách vui sướng.

- Ngươi cố ý đúng không?

Tam Tỉnh đột nhiên đứng lên đỏ mặt phẫn nộ nhìn Lý Dương. Lúc này hắn ta phản ứng. Lý Dương lúc nãy là cố ý nâng giá thực lên. Lý Dương sớm nhìn ra vấn đề của đồ sứ này. Lý Dương cười quay người lại từ từ đứng lên

– Tôi thực sự là cố ý, trở về thì báo cho bố ông biết trình độ các ông là phải học nhiều ở nhà rồi hãy đi ra ngoài, tránh làm mất mặt mọi người.

Lời nói của Lý Dương làm Bạch Minh Mao lão cả Lâm Bá Văn ngạc nhiên, nhưng bọn họ lập tức lại lộ ra nụ cười sán lạn.Tam Tỉnh mặt đỏ gay, lời nói của Lý Dương không chỉ mắng hắn mà còn mắng cả bố hắn. Lúc này Tam Tỉnh lúc này thực sự muốn xông đến Lý Dương để giải tỏa cơn thịnh nộ. Đáng tiếc Lý Dương đang đứng bên cạnh Lâm Bá Văn hắn đâu dám hạ thủ với bạn của Lâm Bá Văn đến lúc đó người bị đánh lại là anh.

Lý Dương nói xong lại quay người lại nói nhỏ với mấy người mấy câu mấy người đều đứng lên đã đến lúc phải đi.

Đợi bọn Lý Dương ra đến cửa Tam Tỉnh cắn răng hét to một tiếng.

– Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?

Lý Dương quay đầu lại nhẹ nhàng nói

– Lý Dương, đại biểu hội giao lưu nghệ thuật đồ cổ Trung Quốc.

Tam Tỉnh lại ngẩng đầu lên Lý Dương và mọi người đã đi khỏi.