Sau mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay từ từ hạ xuống Toronto.
- Lý Dương, chào mừng các bạn.
Vừa đứng ở cửa một hình ảnh quen thuộc đã bước lại, nhiệt tình bắt tay với Lý Dương.
- Chào Lâm tiên sinh, anh đích thân tới?
Người bước tới là Lâm Lang, Lý Dương nói nhỏ một câu.
- Câu nói này của cậu có phải là không coi tôi là bạn? Nếu như vậy thì tôi thấy buồn lắm.
Lâm Lãng lập tức ngẩng mặt lên, bộ dạng đau khổ, trên mặt Lý Dương lộ ra nụ cười, Lâm Lang nói như vậy bao nhiêu mệt mỏi ngồi trên máy bay dường như cũng bớt đi nhiều.
Điệu bộ của Lâm Lang thay đổi rất nhanh, sau đó cười lớn, nói với Lý Dương vài câu hỏi han rồi chào Liễu lão và Chu lão.
Những người trong nước đến đa phần đều quen Lâm Lang, mọi người đều hồ hởi bắt tay với Lâm Lang.
Bọn họ vô cùng hài lòng với việc Lâm Lang đích thân đón bọn họ ở sân bay, những chuyên gia đều hiểu địa vị và thân phận của Lâm Lang ở Canada, trong lĩnh vực cất giữ đồ ở Canada Lâm Lang tuyệt đối là một nhân vật quan trọng, cho dù là kinh tế hay chính trị Lâm Lang cũng có địa vị rất cao.
Đi bên cạnh Lâm Lang là mấy người thanh niên, lúc này mấy người này đang hiếu kỳ nhìn Lý Dương, những người này không phải là người trong tổ chức hoạt động, họ đều là anh em người nhà Lâm gia, Lâm gia là một gia tộc lớn ở Canada.
Những người này đều nghe qua danh tiếng của Lý Dương mà không chỉ một lần.
Lâm Lang lần trước đi Myanma tham gia đại hội Phỉ Thúy, mang về số Phỉ Thúy lớn, số Phỉ Thúy chất lượng cao này là ngoài dự đoán của mọi người.
Gia tộc này cơ bản đều tham gia làm ăn, sau này bọn họ có người còn đặc biệt hỏi thăm sau đó mới biết số Phỉ Thúy Lâm Lang mang về đều là mua từ cá nhân một người, mà Phỉ Thúy này là do người này trực tiếp giải ở Myanma.
Người này chính là Lý Dương, người nổi tiếng nhất trong giao dịch Phỉ Thúy Myanma, cao thủ chiến thắng vua Phỉ Thúy.
Kết quả này làm cho gia tộc Lâm gia càng hiếu kỳ đối với Lý Dương, lần này nghe nói Lý Dương tham gia đại hội thẩm định đều đi theo Lâm Lang để có thể tận mắt nhìn thấy người tài trong lời đồn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dương họ không ngờ Lý Dương lại trẻ như vậy.
Trong lời đồn Lý Dương là người rất trẻ họ còn tìm thấy ảnh của Lý Dương và đối thủ vua Phỉ Thúy, trong ảnh Lý Dương rất trẻ, nhưng trên ảnh không nhìn rõ như thế này hơn nữa Lý Dương còn đeo kính giải thạch nữa, những người này đều đoán sai số tuổi của Lý Dương.
Trong mắt của họ, Lý Dương trẻ nữa cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, hơn ba mươi tuổi mà chiến thắng vua Phỉ Thúy tuyệt đối là thiên tài đổ thạch.
Sau khi thực sự nhìn thấy Lý Dương, những người này mới biết, phán đoán của bọn họ khi trước đều sai hết, Lý Dương tuổi như vậy thậm chí còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều người, nhưng người Lâm Lang dẫn tới nhỏ nhất cũng chỉ hai mươi lăm tuổi.
- Đại ca, hắn đúng là Lý Dương?
Một nam thanh niên hai sáu hai bẩy tuổi đang nhìn Lý Dương trong mắt đầy sự ngạc nhiên.
Người này tên Lâm Bá Võ, là cháu của Lâm Lang hiện tại làm việc ở quán rượu Lâm Thị, là phó quản lý một bộ phận, anh em của Lâm Gia có thể vào công ty giúp đỡ quản lý việc làm ăn nhưng đều bắt đầu làm từ đầu dần dần từng bước dựa vào bản thân leo tiến lên.
- Chắc chắn rồi, thật không ngờ anh ấy lại trẻ như vậy.
Nam thanh niên bị Lâm Bá Võ gọi đại ca gật đầu, trên mặt vừa ngạc nhiên vừa chu xót.
Anh ta tên Lâm Bá Văn, năm nay chỉ hai mươi chín tuổi, cách đây một năm đã làm tới Phó tổng giám đốc châu báu Lâm Thị, trong gia tộc cũng là nhân vật quan trọng.
Lâm thị bán châu báu, anh có thể đảm nhiệm bất cứ nhiệm vụ quan trọng gì của công ty, cũng có thể thấy sự tín nhiệm của gia tộc với anh.
Lần trước vốn là anh phải cùng với Lâm Lang tham gia đại hội giao dịch Phỉ THúy ở Myanma, nhưng bên châu Phi đúng lúc có chút việc nên anh phải đi châu Phi ký hợp đồng mua vàng và kim cương, bỏ lỡ mất cơ hội ở Myanma.
Sau khi từ châu Phi trở về anh đã nghe đến tên Lý Dương, trong lòng anh cũng có cảm giác háo thắng nhưng thực sự nhìn thấy Lý Dương còn nhỏ hơn anh mấy tuổi thì sự háo thắng giảm đi nhiều, chỉ còn cảm giác thất bại.
Lý Dương, trẻ như vậy khó trách mỗi lần chú Lâm Lang nhắc đến người này thì Lâm Lang lại cười một cách kỳ quặc.
Lâm Bá Văn đang nghĩ, Lâm Lang đã kéo Lý Dương tới bên anh lại cười nói với anh:
- Bá Văn, ta giới thiệu một lát, đây là ngọc thánh quốc tế Lý Dương, Lý tiên sinh không chỉ có thực lực siêu phàm trong lĩnh vực Phỉ Thúy mà trong việc thẩm định đồ cổ cũng là một ngọn cờ độc nhất, có thần khí quốc bảo làm mọi người kinh ngạc.
- Lý tiên sinh, xin chào, truyền kỳ của anh Bá Văn tôi đã nghe qua rất nhiều lần, quen anh thật vinh hạnh cho tôi.
Lâm Bá Văn vội vàng bình tĩnh lại cười chủ động bắt tay Lý Dương, Lâm Bá Văn dù sao cũng là thế hệ trẻ của Lâm Gia, trong lòng không phải có chút suy nghĩ, biểu hiện cũng không thể lộ ra.
- Anh khách khí quá rồi, có thể quen anh cũng là một vinh hạnh của tôi.
Lý Dương cũng thò tay ra bắt, cười nói một câu, trước mắt Lâm Bá Văn này và bộ dạng của Lâm Lang có chút giống nhau, kỳ thực mấy người xung quanh có chỗ giống nhau nhất định, Lý Dương xem kỹ những người này trong lòng đoán vậy.
- Lý Dương, Bá Văn là cháu của ta, cũng là nhân tài vô cùng ưu tú của Lâm gia chúng ta, mấy ngày này cứ để nó phục vụ anh là được rồi.
Lâm Lang lại cười nói một câu, Lý Dương hơi ngạc nhiên vội vàng xua tay:
- Lâm tiên sinh, anh không cần phải khách khí, không cần phải làm phiền Bá Văn tiên sinh đâu.
- Lý tiên sinh, cái này là nên làm.
Lâm Lang cười vẫy vẫy tay, lại nói với cháu ở bên:
- Bá Văn, Lý tiên sinh vô cùng tài ba, bác học, cháu theo Lý tiên sinh học được nhiều thứ, sau này quản lý công ty Châu Báu không vấn đề gì, mấy ngày này nhất định phải theo Lý tiên sinh, Lý tiên sinh là người dễ gần và cũng rất có ma lực, có thể học được bao nhiêu là xem bản thân cháu đấy.
Những lời của Lâm Lang làm Lâm Bá Văn ngạc nhiên, trước Lâm Lang đã dặn dò anh rồi Lý Dương đến hằng ngày phải đi cùng, đối với những điều này Lâm Bá Văn sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng Lâm Bá Văn cũng không ngờ Lâm Lang lại nói với Lý Dương việc anh sẽ làm quản lý công ty Châu Báu, điều này làm anh vừa ngạc nhiên vừa mừng.
Lâm Gia thành lập công ty Châu Báu, công ty Châu Báu làm ăn vì gia tộc, chủ tịch hội đồng và tổng giám đốc đều do Lâm Lang đảm nhiệm.
Lâm Lang nói như vậy, tức là coi anh là người thừa kế.
Trong lòng Lâm Bá Văn không ngừng đoán già đoán non, lại kích động, ngẩng đầu, cẩn trọng nói với Lâm Lang:
- Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ tận dụng cơ hội này khi đi cùng Lý tiên sinh sẽ chịu khó học hỏi, sẽ không phụ sự kỳ vọng của chú.
Mấy người xung quanh lại ngưỡng mộ nhìn Lâm Bá Văn, trong mắt mấy người này còn có chút đố kỵ.
- Lý tiên sinh, bây giờ anh có bất kỳ yêu cầu gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tất cả những gì của Canada tôi đều có thể phục vụ anh tới cùng.
Lâm Bá Văn lại cúi lưng nói với Lý Dương, phải nói trước kia anh còn có chút không phục Lý Dương nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, đi theo Lý Dương làm Lý Dương hài lòng mới là nhiệm vụ của anh.
Lý Dương cười gật đầu, lần này anh không chối từ, chỉ nói mấy câu cảm ơn.
Lý Dương có cảm giác Lâm Bá Văn này có địa vị không thấp trong nhà Lâm gia, giống như Sang Dala cho dù không bằng Sang Dala nhưng cũng kém không nhiều, Lâm Lang nói những lời này trước mặt mọi người chứng tỏ rất quan trọng.
Mục đích của Lâm Lang Lý Dương có thể đoán ra, tuổi của Lâm Lang và Lý Dương cách nhau rất nhiều, không thể có quan hệ bình thường một cách thực sự, quan hệ với cháu của Lâm Lang thì thân mật hơn.
Điểm này cũng giống như Sang Dala Lý Dương có thể đoán ra, nhưng không vạch trần, nói thế nào điều này cũng là ý tốt của Lâm Lang.
Nhưng trong lòng Lý Dương cũng rõ, nếu không phải là do thực lực của anh thì Lâm Lang chắc tên anh cũng không biết và càng không thể hao tâm sức lực để tạo quan hệ với anh.
Mấy người hàn huyên một lúc rồi bắt đầu từ từ thu dọn hành lý, hơn ba mươi người hành lý cũng không phải là số nhỏ.
Lại một đám người từ cửa bước ra, bên ngoài
- Lâm, Lâm tiên sinh, ngài cũng ở đây?
Một người đàn ông năm mươi tuổi nhìn thấy Lâm Lang mắt đột nhiên sáng lên, mau bước vội lại, cung kính chào Lâm Lang, mấy người bên cạnh anh đều giơ biển.
Tôi đến đón mấy người bạn, quản lý Hồ anh cứ làm việc đi.
Lâm Lang cười cười, khi đối diện với người này Lâm Lang tự nhiên lộ ra vẻ nghiêm túc, người đàn ông vội vàng gật đầu nhìn bọn Lý Dương rồi lại đi luôn.
Sau khi những người này đi, Lâm Lang lại cười giải thích với Lý Dương:
- Đây là quản lý Hồ phụ trách đón tiếp tổ ủy viên, chắc lại có đoàn đại biểu nào tới rồi.
Lý Dương gật đầu, lúc này anh cũng hiểu, Lâm Lang lấy thân phận của mình đón bọn họ người quốc gia khác đều là có tổ chức phái đoàn đón.
Kỳ thực là như vậy người tham gia đại hội lần này Lâm Lang cũng quen biết nhiều nhưng có thể tự thân đi đón thì không nhiều, lần này đoàn đại biểu Trung Quốc tới nếu không có Lý Dương thì đến đón bọn họ cũng chỉ là nhân viên tiếp đón tuyệt đối không có sự đãi ngộ như thế này.
- Tam Tỉnh tiên sinh, hoan nghênh ngài.
Bọn Lý Dương vừa bước ra ngoài, phía sau vọng lại tiếng goi tiếng của quản lý Hồ, Lý Dương còn có mấy người bên cạnh đều dừng chân đều quay lại nhìn.
Từ cửa đi ra hai mươi người, những người này đều là người châu Á, dẫn đầu là người khoảng hơn năm mươi tuổi, còn có râu lồm xồm trông vẻ đáng sợ, nhìn thấy quản lý Hồ, mấy người này cười ha ha bước lên trước ôm một cái.
- Tam Tỉnh Khang, là ông ta.
Liễu Tuấn có chút lạnh lung, gọi tên người này.
Những chuyên gia này lộ sự ngạc nhiên, tên của Tam Tỉnh Khang mọi người nghe cũng nhiều, việc ngọc tỷ truyền quốc gây ồn ào trong nước, rất nhiều bậc tiền bối cũng đều nghe nói.