- Đây chính là thần kiếm Can Tương mà cậu nói?
Lão gia tử chỉ thanh kiếm dài vừa rút ra, dở khóc dở cười nhìn Lý Dương.
Lão gia tử không ngờ Lý Dương cũng có thể đùa với ông, thanh kiếm đen thui này không có hình dáng của một thanh kiếm nổi tiếng gì lại còn nói là thần kiếm Can Tương.
Lý Dương ngồi bên cạnh lão gia tử cười cười nói:
- Thần kiếm Can Tương là người bán kiếm nói, lão gia tử ngài xem kỹ rồi hãy nói.
Phản ứng của lão gia tử đúng như anh dự đoán, kiếm này có phải là Can Tương không không quan trọng, Lý Dương phải làm là tìm ra lại lịch của thanh kiếm này, chỉ cần thanh kiếm này có lai lịch khác thường thì lần này anh không thiệt, chưa biết chừng còn mua hời.
Lão gia tử ngạc nhiên nhìn Lý Dương một cái rồi quay đầu xem kỹ thanh kiếm.
Lão gia tử quá hiểu Lý Dương, Lý Dương để ông xem chắc chắn là có nguyên nhân, lúc này lão gia tử cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Nhìn thanh kiếm sự ngạc nhiên trong mắt lão gia tử càng ngày càng cao, lông mày cau lại.
Qua mấy phút, lão gia tử mới ngẩng đầu nhẹ nhàng nói:
- Là kiếm cổ thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhưng hình dáng kiếm thực sự rất kỳ quặc, ta xem qua nhiều ghi chép kiếm cổ nhưng vẫn chưa thấy kiếm như vậy, còn nữa thân kiếm cũng rất kỳ quặc, không phải là thanh sắt bình thường, cụ thể có lại lịch như thế nào thì tôi không nhìn ra.
Lão gia tử vừa nói vừa lắc đầu, Lý Dương lập tức trợn tròn mắt vô cùng khâm phục nhìn lão gia tử.
Tất cả điều này Lý Dương cũng biết nhưng là do anh sử dụng năng lực đặc thù, còn lão gia tử là dựa vào mắt của ông.
- Trước tiên không nói thanh kiếm này, việc này tôi phải nói với cậu một chút.
Lão gia tử cho kiếm vào bao lại đặt sang một bên, cười nhìn Lý Dương, Lý Dương vội vàng ngồi thẳng lưng khi lão gia tử tỏ vẻ như vậy nghĩa là có chuyện quan trọng cần dặn dò.
- Cậu xem cái này trước.
Lão gia tử gõ tay xuống bàn, trên bàn vừa đặt tập giấy tờ, đẩy tập giấy tờ sang bên Lý Dương, Lý Dương vội vàng cầm lên lật lật xem.
Tập giấy tờ ghi chép này rất đơn giản cũng chỉ có một trang giấy, toàn bộ chỉ có mấy trăm chữ.
Mấy trăm chữ này Lý Dương rất nhanh nhìn xong, Lý Dương ngẩn đầu đầy sự nghi hoặc nhìn lão gia tử nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Tỷ truyền quốc, lão gia tử, đây là chuyện gì vậy?
Số giấy tờ này ghi chỉ là một tin tức hoặc có thể nói là tình báo. Gia tộc Tam Tỉnh Nhật Bản gần đây bí mật nhận được một bảo ngọc đến từ Trung Quốc, sau khi thẩm định bảo bối này là Ngọc Tỷ truyền quốc sớm nhất của Trung Quốc.
Tin này vẫn chưa truyền đi nhưng ở Nhật Bản rất nhiều người tầng lớp thượng lưu đã biết rồi, còn có một số gia tộc muốn chúc mừng gia tộc Tam Tỉnh họ có được bảo bối này.
Lão gia tử cười cười, nói:
- Không biết họ từ đâu tìm được đồ dởm này đồ linh tinh kia còn được coi là bảo bối thật.
- Hóa ra là đồ dởm.
Lý Dương cũng gật đầu, trong lòng nghi hoặc rất nhiều.
Việc Ngọc tỷ truyền quốc được quốc gia tìm thấy Lý Dương nghe lão gia tử nói qua, lúc đầu anh còn tưởng là ngọc tỷ truyền quốc bị đánh cắp, thất truyền ở Nhật Bản, ngọc tỷ truyền quốc bị mất làm Lý Dương bị dọa một trận. Bây giờ anh mới hiểu là bản thân hiểu sai rồi, thứ này vẫn chưa mất.
Nghĩ là như vậy nhưng bảo ngọc quan trọng như vậy thực sự mất rồi thì nhân viên bảo an quốc gia chắc tìm thấy đường dây, xem mất ở chỗ nào.
Lão gia tử lắc đầu lại cười nói:
- Có được ngọc Tỷ dởm này lại còn lớn tiếng tuyên bố, anh ta phải mang ngọc tỷ đi tham gia đại hội thẩm định quốc tế tổ chức ở Canada, phải làm cho tất cả những người dân Trung Quốc thấy ngọc tỷ đại diện cho thân phận hoàng đế Trung Quốc đang ở trong tay người Nhật Bản bọn họ.
Ngữ khí của lão gia tử rất sốt sắng nhưng Lý Dương lại nghe ra trong lời nói của lão gia tử có sự không hài lòng rất nhiều.
- Điều này không vấn đề gì, nếu họ đem đổ dởm đi đại hội thẩm định quốc tế đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách vạch trần bọn họ, để làm cho bọn Nhật Bản xấu mặt.
Lý Dương cười ha ha nói một câu, lão gia tử nhìn Lý Dương, trên mặt cũng cười cười.
Những điều Lý Dương nói lão gia tử không nghi ngờ gì, Ngọc Tỷ truyền quốc này nhìn từ ảnh xem ra rất giống, nhưng giả là giả, đồ giả luôn có sơ hở, với thực lực của Lý Dương thứ thật giả muốn giấu anh cũng khó.
- Chỉ là vạch trần họ thôi thì chưa đủ.
Hà lão cười vẫy tay, lại nói tiếp:
- Có người vì chuyện này mà đặc ý tìm tới ta, ý của chúng ta là để cậu đem ngọc tỷ truyền quốc chân chính đi tham gia đại hội thẩm định lần này, không chỉ là vạch trần bọn họ mà cũng là để mọi người trên thế giới biết rằng ngọc tỷ truyền quốc chân chính chúng ta đã tìm thấy rồi.
- Đem ngọc tỷ truyền quốc đi ?
Lý Dương há miệng to, ngây người nhìn lão gia tử, Lý Dương rất rõ sự quan trọng của ngọc tỷ truyền quốc, quốc gia phát hiện ra thứ này mấy chục năm rồi, nhưng vẫn giấu bí mật chưa lộ ra ngoài.
Lý Dương không ngờ một động tác nhỏ của Nhật Bản lại làm đất nước có phản ứng mạnh như vậy.
- Đúng, bảo bối này cũng đã đến lúc phải đưa ra cho mọi người thấy. Lão gia tử cười gật đầu.
Lý Dương hơi ngạc nhiên, giật mình, kinh ngạc nhìn lão gia tử từ từ nói:
- Ý của ngài là mượn cơ hội này để đưa ngọc tỷ truyền quốc ra thế giới.
Lão gia tử cười tươi hơn nhìn Lý Dương, nhẹ nhàng cầm cốc trà trên bàn lên uống không nói nữa.
Chính là ý này, ngọc tỷ truyền quốc cứ giữ mãi cũng không phải là chuyện tốt, thứ này rất nhạy cảm nhưng ý nghĩa lại rất lớn, nhiều nhất là ý nghĩa tượng trưng cho thời kỳ cổ đại.
Nếu thứ này đặt ở cố cung thì không vấn đề gì nhưng cứ lưu giữ trong cơ cấu quốc gia thì một khi truyền ra thì có chút bị động rồi, khó trách một số người mượn cơ hội này để công kích, một chính đảng của quốc gia vốn có rất nhiều tiếng nói.
Một động tác nhỏ của người Nhật Bản đang làm cơ cấu bảo quản ngọc tỷ thấy rõ sự phiền phức, nhân sự giúp đỡ của Lý Dương công bố ngọc tỷ chân chính ra sau đó nhận ngọc tỷ từ tay Lý Dương ngọc tỷ hậu truyền có thể trở thành vật tượng trưng cho tinh thần của quốc gia để tiến hành triển lãm.
Đây là chủ ý hay, nhất cử lưỡng tiện, mọi người đều tìm lão gia tử thương lượng sau đó lão gia tử lập tức đồng ý.
Trong kế hoạch này điểm quan trọng nhất vẫn là Lý Dương, danh tiếng của Lý Dương rất lớn, bảo bối trên tay anh cũng rất nhiều, ngọc tỷ truyền quốc thật chính là Lý Dương phát hiện ra, bất kỳ người nào cũng không nghi ngờ gì nữa, quốc gia lưu giữ ngọc tỷ truyền quốc mấy chục năm cũng có thể thay đổi hoàn toàn lịch sử.
Tất cả điều này, dưới sự nhắc nhở của lão gia tử Lý Dương cũng hiểu rồi.
- Lão gia tử, ngọc tỷ truyền quốc như vậy xuất quốc sợ không dễ.
Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, Trung Quốc đối với quản lý quốc bảo rất nghiêm khắc, có những thứ không thể mang ra nước ngoài một cách dễ dàng, có những thứ không cho phép giao dịch thậm chí có những bảo bối không cho phép xuất cảnh.
Ngọc tỷ truyền quốc không cần phải nghi ngờ gì nữa chắc chắn thuộc loại cuối cùng.
Lão gia tử vẫy vẫy tay cười nói:
- Điều này cậu không cần phải lo lắng, nếu nói không thể đi thì Trạm Lô Ngư Trường cũng không mang đi được rồi, tất cả điều này tôi sẽ sắp xếp cho cậu.
Chế độ thì là chết, con người thì sống, những thứ này nếu thuộc quốc gia thì chắc chắn đừng hòng ra khỏi cửa nhưng trên tay cá nhân có thể quay trở về lại là việc lớn với thân phận của lão gia tử sắp xếp những việc này không thành vấn đề.
- Vậy được, ngài yên tâm, tôi đem thứ này đi thì nhất định sẽ mang về.
Biết lão gia tử có thể sắp xếp tất cả những điều này Lý Dương không do dự gì nữa ngọc tỷ truyền quốc cho dù không phải là bảo bối anh tìm thấy nhưng xuất hiện từ tay anh điều này đối với Lý Dương mà nói cũng là một niềm tự hào.
Lão gia tử nhìn Lý Dương do dự một chút, rồi chầm chậm nói:
- Thời gian đại hội thẩm định lần này cũng không còn nhiều cậu phải chuẩn bị tốt, đi ra ngoài khác so với ở nhà tất cả đều phải chuẩn bị tốt, lần này đi những thứ khác cứ gửi ở chỗ tôi là được rồi mấy người Triệu Vĩnh toàn bộ đi theo cậu.
Những thứ khác lão gia tử nói chính là thần khí quốc bảo trong tay Lý Dương, sau khi Lý Dương đi những thứ này để ở biệt thự thì không yên tâm, giao cho lão gia tử bảo quản là thích hợp nhất.
Để mấy nhân viên bảo vệ bọn Triệu Vĩnh đi theo lão gia tử cũng là vì sự an toàn của Lý Dương, nước ngoài dù sao cũng khác với trong nước, Lý Dương mang đi không chỉ là bảo bối bình thường.
Ngoài ngọc tỷ truyền quốc, hôm đó thiên tùng vân kiếm cũng là thứ thu hút, bọn Triệu Vĩnh cũng không kém Lưu Cương thậm chí còn lợi hại hơn Lưu Cương một chút, những người này làm lão gia tử yên tâm.
Ngoài điều này ra, có chuyện gì lão gia tử chưa nói với Lý Dương.
Lần này ra nước ngoài còn có hệ thống trên trăm người bảo vệ của quốc gia, và hơn ba trăm đặc công binh nhiệm vụ của phái chuyên môn, những người này bí mật bảo vệ chỉ có một người thân phận là phụ trách đi bên cạnh Lý Dương. Có số người bảo vệ này sự an toàn của Lý Dương dường như có thể nói là an toàn.
Điều này lão gia tử không nói với Lý Dương, sợ gây áp lực cho Lý Dương.
Nhưng điều này cũng có thể nhìn ra, quốc gia đối với việc bảo ngọc xuất ngoại lần này có rất nhiều ý nghĩa tượng trưng, tuyệt đối không cho phép mất ở nước ngoài.
Nói chuyện với lão gia tử một lúc, Lý Dương liền đi, Hà Kiệt đang bị bọn Hà San San kéo vào một số chuyện có hứng thú.
Ở chỗ lão gia tử Lý Dương lại xác định một chuyện.
Lần này người đi tham gia thẩm định bảo bối quốc tế không nhiều, trong nước chỉ có khoảng mười hai chuyên gia, Hồng Kông sẽ đi một người, Đài Loan một người, cả đoàn Trung Quốc cũng có mười bốn người.
Lý Dương phụ trách đoàn trưởng trong đoàn đội này, Lý Dương cũng không phản đối gì, lần này anh đi trên tay không chỉ có ba thanh kiếm mà còn có Ngọc Tỷ truyền quốc, việc ngọc tỷ truyền quốc này vô cùng quan trọng, Lý Dương phụ trách đoàn trưởng rất nhiều chuyện cũng thuận tiện hơn nhiều.
Việc ngọc tỷ truyền quốc chưa đến phút cuối cùng thì những thành viên khác của đoàn không ai biết được.