Sau khi Hà Kiệt cá cược, bọn Hà Gia Lộ lại làm ầm lên ở chùa.
Hôm nay bọn họ tới đây với mục đích là chơi, lúc này sắp mười giờ rồi mà vẫn chưa chơi được bao nhiêu.
Mấy người lại cùng nhau trở lại chùa Đông Nhạc, Lý Dương cầm kiếm đi giữa trông nổi bật nhất, họ vừa bước vào bên trong chùa mấy người bán hàng ở cửa nhiệt tình chào đón bọn họ, còn có mấy người vây xung quanh họ, bám lấy bọn Lý Dương.
Có người bán hàng chen lên trước trên tay cầm con dao găm bọc vỏ, nói đây là bảo bối gia truyền của bọn họ, nói đây là kiếm cổ Ngư Trường, còn giải thích Ngư Trường là kiếm ám sát cho nên mới ngắn như vậy.
Người này còn nói Ngư Trường kiếm này năm mươi vạn thôi, lần này không mua có thể không có cơ hội nữa.
Lời giới thiệu của người này làm những người trong nghề xung quanh ngạc nhiên bèn cầm kiếm đưa cho Lý Dương xem,
Tên của nó thật khuếch trương, cho dù có phải là kiếm không đều dựa vào tên của kiếm cổ, ngoài Ngư Trường ra Định Quang, Thừa Ảnh, Thái Khang đều có, quá đáng là còn tác phẩm nghệ thuật hiện đại.
Những lời giới thiệu của những người này mỗi người còn tự báo giá, năm mươi vạn đến một trăm vạn, vị này từ nhỏ nói thành lớn còn ra giá ba trăm vạn.
- Dừng! Lý Dương đột nhiên nói to một câu, mấy chủ quầy yên lặng hẳn.
Lý Dương suýt ngất với mấy người này, bọn Hà Kiệt cũng kinh ngạc, Lưu Cương trợn tròn mắt không dám tin nhìn con dao này.
- Ông chủ này, tôi nói thực sự là Ngư Trường anh đừng nghe họ nói bừa.
Người cầm con dao đầu tiên lại vội vàng nói một câu, Hà San San ngạc nhiên một chút, đột nhiên ôm bụng cười.
Trên mặt Hà Kiệt cũng có chút đỏ nhìn dáng bộ anh ta là biết, lúc này đang cười vỡ bụng, không biết lúc nào mới vỡ ra nữa.
Vương Giai Giai cũng cắn môi, kiềm chế bàn tay nhỏ xíu của cô kéo tay Lý Dương.
Xung quanh có nhiều khách, trong chùa không ít người, một lúc Lý Dương ở đây chen đầy người, rất nhiều người đều hỏi xem có chuyện gì.
Mặt Lý Dương xanh lét, anh hiểu, mấy ông chủ quầy này đang biến anh thành tên ngốc, lại là tên ngốc có tiền, lúc này đem thứ vớ vẩn giới thiệu với anh còn cho là bảo ngọc để anh mua.
- Mấy thanh sắt pha đồng này đưa tôi mang đi.
Trong lòng Lý Dương bực tức, hét to, kéo Vương Giai Giai vào bên trong, để lại những ánh mắt kinh ngạc của mấy ông chủ quầy.
Lưu Cương ở phía sau cùng cầm con dao mà ông chủ quầy coi là Ngư Trường cười lắc đầu.
- Ngư Trường nếu là như thế này thì Âu Dã Tử chắc đi tự sát, không thể dâng hiến bảo ngọc được rồi, Ngư Trường kiếm sớm đã ở trong tay Lý Dương ta rồi.
Lưu Cương nói như vậy rồi bỏ đi, mấy ông chủ quầy phía sau lại mắt to mắt nhỏ, một lúc sau âu sầu thảm hại.
- Đều tại ngươi, nói Ngư Trường gì, bây giờ tốt rồi, con mồi đi rồi nhưng người bán Ngư Trường kiếm trước thật may mắn con mồi lớn như vậy không phải dễ có được.
Lưu Cương không đi xa lắm, nghe thấy câu này lại nản, quay lại lắc đầu bất đắc dĩ, những người này cũng quá lắm, tới bây giờ vẫn còn coi Lý Dương như tên ngốc.
Lưu Cương cũng mải giải thích với những người này, vội chạy nhanh theo Lý Dương, mấy người này chốc lát mất hút vào đám đông.
- Ha ha, chết cười.
Đi rất xa rồi, Hà San San vẫn cười to, bọn mấy người Hà Gia Lộ không hiểu nhiều như vậy nhưng cũng cười theo.
- Lý Dương, cậu đường đường Ngọc Thánh lại có hình tượng như thế này trong đám đông kia.
Hà Kiệt cũng cười, nhưng không cười to như Hà San San, Hà Kiệt còn đập vai Lý Dương, trên mặt đầy sự chế nhạo.
- Đừng nói còn tốt hơn, rốt cuộc ai ngốc không biết nữa, kiếm này tôi nhất định phải kiểm tra lai lịch, Lý Dương buồn bực sờ mũi lại giơ thanh kiếm trên tay lên.
Lý Dương vốn không quan tâm tới thanh kiếm này nhưng bị mấy người kia làm cho anh thực sự muốn tìm ra lai lịch chính xác của thanh kiếm này không cần mười thanh kiếm nổi tiếng như thế chỉ cần là thanh kiếm tốt có gia truyền là được, thanh cổ kiếm này giá trị có thể trên ba mươi vạn.
- He he, được, tôi đợi câu này của cậu.
Hà Kiệt lại cười một tiếng, Lý Dương ngẩng đầu nhìn anh một cái tức giận.
Hà Kiệt cũng điệu bộ nhìn Lý Dương, Hà Kiệt mở cờ trong bụng.
Đi được một lúc là tới trước điện chính của chùa Đông Nhạc, chùa Đông Nhạc tổng cộng có ba thần chi giữa là đại đế Đông Nhạc, đây cũng là nguồn gốc cái tên của chùa Đông Nhạc.
Tượng ở Đại đế Đông Nhạc rất cao bày ở trung tâm, rất nhiều người thắp hương cúng vái, bên cạnh còn có người trong chùa giải đoán tụng kinh, những ngày này cũng là lúc mọi người thắp hương nhiều nhất.
Hà San San ban nãy còn cười to, tới trong điện lập tức nghiêm túc hẳn, dáng vẻ rất nghiêm trang, không có một chút đùa cợt nào nữa.
Lý Dương cũng phải kinh ngạc với tốc độ thay đổi nét mặt của đứa trẻ này, lắc đầu lên thắp hương với mọi người.
Chùa Đông Nhạc có ba thần chi nhưng chỉ mở hai, một là đại đế Đông Nhạc hai là Hỉ Thần.
Hỉ Thần vốn là nơi mai mối, ở đây là nơi linh thiêng biểu hiện cái nhân duyên.
Người trẻ khấn Hỉ Thần rất nhiều, rất nhiều người trẻ quỳ ở đây cầu khấn.
Vương Giai Giai cũng không phải là ngoại lệ, kéo tay Lý Dương cùng quỳ xuống, cô cầu khấn điều gì Lý Dương không hề biết.
Hà San San cũng quỳ xuống, Hà Kiệt đứng bên hiếu kỳ nhìn xung quanh, Hà Kiệt sớm có gia đình, quỳ ở chỗ thần cầu duyên này hay không cũng không vấn đề gì.
Ba thần chi bái hai còn một vì gần đây có sụ chỉnh sửa rất lớn không còn hình dạng như ban đầu làm Hà San San còn đang nghi hoặc.
Thần thứ ba của chùa Đông Nhạc là “mười hai Từ”, cũng là Diêm La bảo điện trong truyền thuyết, không khí ở đó khác so với Hỉ Thần Từ. Người Trung Quốc rất nhiều người tin vào thuyết luân hồi, nên thờ cúng Diêm La Vương cũng không ít, nhưng sau khi xảy ra chuyện lớn đã sửa lại triệt để.
Điện Diêm La Bảo của chùa Đông Nhạc trông khá đáng sợ, trên núi dao dưới nồi chảo, cưa lớn, hình tượng điêu khắc mài và cắt răng lưỡi đều có, đã có người thấy cảnh này trên ti vi.
Cảnh tượng đáng sợ này rất thật, có lần có một vị khách yếu tim tới đây nhìn thấy những bức tượng hung dữ này rất sợ hãi càng sợ càng có cảm giác thật.
Không may anh ta xui xẻo trong lúc sợ hãi không cẩn thận đã làm mất một cái vòng, cái vòng đó trên tay một tên trộm lúc đó tên trộm giơ tay lên vòng liền kêu lên.
Cũng may, chiếc vòng này trên cổ vị khách còn chưa nhắc tới vị khách, vị khách này bị dọa một trận ở đó cuối cùng không đợi người ta cởi ra cho anh đã bị dọa chết ngất ở đó.
Đây là việc có thật, chùa Đông Nhạc đã dọa sợ rất nhiều người vì việc này ảnh hưởng quá lớn nên điện Diêm La Bảo cũng đáng sợ, sau này bộ văn hóa có sửa đổi làm ở đây thay đổi mới có bảy mươi hai ti của ngày hôm nay.
Lý Dương vừa nghe điều này từ Bạch Minh nên nói lại cho mọi người nghe.
Sau khi nghe Lý D ương kể câu chuyện này thì mặc dù đại điện đã bật đèn sáng bọn Hà Gia Lộ vẫn không kìm chế được dựa vào người Lý Dương.
Đại điện này hoặc là thời gian cung phụng thần khá lâu cũng có thể là vì có người chết nên làm cho mọi người có cảm giác rùng mình, sợ hãi.
Đi dạo qua ba đại điện, cũng sắp hết buổi sáng ở chùa ăn rất nhiều món đặc trưng của Bắc Kinh, buổi chiều lại đi xem biểu diễn cà kheo.
Đến hơn bốn giờ chiều Hà Kiệt và Lý Dương mới cảm thấy mệt, cả đoàn kéo nhau về.
Chỗ lão gia tử buổi chiều rất ít người, về đến nhà mấy người ngồi uống trà sau đó nằm ra ghế sô pha.
- Lý ca, lão gia tử gọi anh lên.
Lưu Cương bước tới bên Lý Dương nói nhỏ một câu, lúc này Lý Dương cũng nằm trên ghế sô pha, hôm nay đi bộ cả ngày làm anh mệt.
- Lão gia tử, được, tôi lên đây.
Lý Dương hơi ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng lưng lại nhìn thanh kiếm dài trên tay – được, tôi đi ngay.
Cho dù lão gia tử không tìm anh anh cũng muốn tìm tới lão gia tử. thanh kiếm dài này Lý Dương có cảm giác chắc chắn là thanh kiếm cổ có lai lịch, anh không nhìn ra được lại lịch của cây kiếm nhưng không có nghĩa là người khác không biết, đi hỏi lão gia tử xem là hợp lý nhất.
Lý Dương đứng lên, chào Hà Kiệt rồi lên tầng hai, khi đi còn mang theo thanh kiếm dài.
Thư phòng tầng hai đóng cửa kín, Lý Dương nghĩ ngợi một lúc sau đó gõ cửa.
Những ngày này trong nhà thường xuyên có khách, có một số khách là nhân vật đã xuất hiện trên ti vi, cho dù Lý Dương chưa gặp qua nhưng mỗi lần nghe đến thân phận của họ Lý Dương cũng đều ngạc nhiên, thời gian này Lý Dương không dám tùy tiện vào thư phòng của lão gia tử.
- Vào đi.
Giọng nói của lão gia tử rất nhanh vọng lại, Lý Dương lập tức mở cửa bước vào, lão gia tử một mình đang ngồi bên ghế sô pha, Lý Dương vào lão gia tử còn quay đầu lại cười ha ha nhìn Lý Dương.
- Về rồi à? Tay cầm gì vậy?
Lão gia tử nhìn thấy thanh kiếm dài trên tay Lý Dương, cười ha ha hỏi một câu, khi hỏi còn đặt một số giấy tờ lên trên bàn.
- Thần kiếm Can Tương, lão gia tử ngài nhìn xem thế nào?
Lý Dương bước vào tiện tay đóng cửa, khi vào Lý Dương đột nhiên nhớ đến những lời ông chủ quầy nói, cho dù thật hay không thật cũng đùa với lão gia tử một chút.