Bên trong phòng khách Thụy Tường Trai, Lý Dương đang trò chuyện cùng giám đốc cửa hàng – Tô Đào.
Lý Quân Sơn và vợ cùng với vợ chồng Lý Thành, đều có nhân viên đặc biệt hướng dẫn bọn họ, đang giảng giải cho bọn họ cách bày những đồ cổ trong cửa hàng. Những đồ cổ này đều có điển tích riêng, tài ăn nói của nhân viên làm việc trong cửa hàng cũng không tệ, để cho bọn họ nghe rất thích thú, nụ cười càng ngày càng rạng rỡ.
Vương Yến kéo Vương Giai Giai tò mò nhìn hết thảy nơi này, trong mắt nàng Lý Dương bây giờ càng ngày càng thần bí, cảnh sát lai lịch không nhỏ nhìn thấy hắn giống như con chuột thấy mèo vậy, bây giờ lại có một cửa hàng đồ cổ lớn như vậy.
Tô Đào tiếp xúc với Lý Dương thời gian không lâu, nhưng hắn cũng biết một chút tính khí người chủ này, đơn giản báo cáo một chút việc buôn bán gần đây, sau đó lại nói chuyện khác .
Gần đây Thụy Tường Trai buôn bán rất tốt, Lý Dương đưa tới bút Nhữ Diêu làm ảnh hưởng không nhỏ, có một món như vậy, lại tăng lên không ít danh tiếng cho Thụy Tường Trai.
Bây giờ là cuối năm, lại là lúc buôn bán tốt, đoán chừng lời lãi tháng này sẽ đột phá ba trăm vạn, có thể còn cao hơn nữa.
Bây gời ba trăm vạn đối với Lý Dương mà nói không coi là cái gì, nhưng việc buôn bán này luôn là ổn định, cha mẹ thích nhất chính là ổn định, con số như vậy để cho bọn họ cảm giác tin cậy hơn so với mấy ức bán Phỉ Thúy từ giải thạch.
Thời gian từ từ trôi qua, gần tới bữa cơm trưa thì Hà Kiệt liền cùng Cao Phong chạy đến .
Chuyện Lão Ngưu, Hà Kiệt đã hỏi qua Thù đội trưởng của thị cục, chuyện như vậy không cần đặc biệt chiếu cố, chỉ cần theo trình tự bình thường là được. Ngược lại cũng tốn nhiều công sức tìm cái tên lừa đảo đó, tên đó không bắt được, lần sau nói không chừng còn có người khác bị lừa gạt.
Sau cơm trưa Hà Kiệt liền rời đi, Lý Dương nhờ hắn giúp một tay đi làm một chuyện, chuyện này Lý Dương còn có vẻ vô cùng thận trọng.
Hà Kiệt đi rồi, Lý Dương lại dẫn cha mẹ về cửa hàng lưu niệm.
Những thứ đồ cổ này giá trị không tính là cao, cũng chỉ mấy ngàn đến mấy vạn, có đồ sứ, cũng có tranh vẽ, còn có một món là cái ấm nước thời Tuyên Đức khá tốt.
Những thứ này tất cả cũng không quá ba mươi vạn, vật như vậy thích hợp nhất cho cha mẹ và anh trai mang về bày, thật sự cho bọn họ đem về đồ cổ trị giá mấy trăm vạn hoặc là hơn ngàn vạn, chỉ sợ bọn họ buổi tối sẽ ngủ không yên.
Thời gian chầm chậm trôi, đảo mắt Hà Kiệt đã đi hai tiếng, để cho Lý Dương ở tiệm bán đồ cổ chờ đợi cũng có vẻ có chút lo âu.
Lý Dương đưa cho Hà Kiệt tờ chi phiếu hai trăm vạn, nhờ Hà Kiệt mua giúp những nguyên liệu của ông chủ Triệu kia, hắn bây giờ không tiện ra mặt, hắn muốn đi mua những nguyên liệu này, ông chủ Triệu không chừng sẽ ra một cái giá trên trời.
Đây chính là chỗ xấu mà hiệu ứng danh nhân mang đến, Lý Dương có thể không mua vì giá cao, nhưng ai cũng không dám bảo đảm ông chủ Triệu có thể hiểu được những nguyên liệu này hay không.
Chuyện như vậy thật đúng là có thể phát sinh, dù sao đây cũng là nguyên liệu mà Ngọc thánh xem trọng, hắn cũng đã lỗ nhiều như vậy, có muốn giải ra thử chút vận may cũng rất bình thường.
- Anh Lý, anh Kiệt trở lại rồi!
Lý Dương đang ngồi ở đó, Lưu Cương đi tới nhỏ giọng nói một câu. Lý Dương lập tức đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài.
Lý Dương còn chưa đi ra khỏi cửa hàng bán đồ cổ, Hà Kiệt và Cao Phong liền cười ha hả đi vào .
- Anh Kiệt, thế nào?
Thấy Hà Kiệt, Lý Dương lập tức hỏi.
- Tạm được, vừa bắt đầu ông chủ đó còn không muốn bán, còn nói giá một ngàn vạn, bị mấy câu nói của tôi kích động liền thay đổi ý, tất cả số đó, chỉ tốn tám mươi vạn, tiết kiệm rất nhiều so với hai trăm vạn của cậu!
Hà Kiệt cười đắc ý, nghe thấy Hà Kiệt nói đã mua được đồ, trong lòng Lý Dương cũng thở phào nhẹ nhỏm .
Hà Kiệt tìm được ông chủ Triệu, muốn mua đống nguyên liệu bị làm giả, lúc ấy ông chủ Triệu liền sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới sẽ có người tới mua những nguyên liệu này.
Những nguyên liệu này có mấy khối cũng tốt, nhưng phần lớn còn là nguyên liệu mới bị làm giả, ông chủ Triệu không phải người ngu, hắn nhìn ra Hà Kiệt muốn mua, cố ý làm bộ như không muốn bán, cuối cùng ra giá một ngàn vạn.
Một ngàn vạn, thật dùng số tiền này mua lại, ông chủ Triệu lần này không chỉ không lỗ, còn có thể kiếm một chút.
Đáng tiếc những tính toán của hắn căn bản đánh không lên, lúc ấy Hà Kiệt cũng không chút khách khí nói ra những nguyên liệu này phần lớn là làm giả, còn nếu như ông chủ Triệu nói, hắn bây giờ không bán, chờ vụ án này chính thức xử lý, những nguyên liệu này sẽ phải mang tới cục công an làm chứng cớ, không bắt được cái tên lừa đảo đó, hắn một xu cũng đừng mong lấy được .
Ông chủ Triệu nghe Hà Kiệt nói như thế lập tức yên lặng, khả năng này không phải không có, hôm nay lúc Lưu Bình đi đã đề cập tới những điều này, giống như muốn đem những thứ này đi làm chứng cớ.
Cộng thêm cử chỉ nói năng của Hà Kiệt khiến cho hắn cảm giác rất bất an, cuối cùng đồng ý lấy giá tám mươi vạn, bán toàn bộ đống nguyên liệu cho Hà Kiệt.
Tám mươi vạn, chỉ là hắn một phần giá mà hắn đã dùng để mua đống nguyên liệu này, nhưng bây giờ hắn không bán, sau này là kết quả gì ai cũng không biết được. Tám mươi vạn hay ít hơn nữa cũng là tiền, những thứ nguyên liệu này tách ra bán, tám mươi vạn nói không chừng cũng không bán được, lúc này đối với ông chủ Triệu mà nói, có thể thu hồi một chút sẽ cố gắng thu hồi.
Lý Dương lập tức nói:
- Anh Kiệt, những nguyên liệu đó bây giờ ở chỗ nào ?
Hàng dã tới tay, Lý Dương căn bản không quan tâm quá trình mua, hắn chỉ muốn nhìn thấy khối nguyên liệu đó, hoàn toàn nắm chắc hắn mới có thể yên tâm.
Hà Kiệt lắc đầu:
- Từ từ, cậu đừng vội, cậu nói cho tôi biết trước những nguyên liệu kia có phải có gì bất thường hay không, trước tiên hãy nói rõ rồi tôi dẫn cậu đi xem!
Lý Dương hơi sửng sờ:
- Anh Kiệt, những nguyên liệu kia đâu có gì kỳ lạ, anh nghĩ nhiều quá đó!
- Tiểu tử, cậu còn không nói thật phải không? Hàng cậu coi trọng ngươi, lúc nào chẳng là bảo bối, tôi cho cậu biết, hàng là tôi đi mua, cậu không nói rõ ràng, tôi cũng không đưa cho cậu. Sau đó tôi bảo người giải ra hộ, ở trong đó có bảo bối cao cấp cũng đều là của tôi đấy!
Hà Kiệt hắc hắc cười, làm Lý Dương sửng sốt.
- Anh Kiệt, không phải anh nói thật chứ?
Một lát sau, Lý Dương mới bất đắc dĩ nói .
- Cậu thấy Hà Kiệt tôi giống người hay đùa sao ?
Mắt Hà Kiệt trợn trừng, ngay sau đó lại cười cười:
- Dĩ nhiên, cậu nói cho tôi biết là chuyện gì, tôi liền trả lại hàng cho cậu, nhưng còn dư lại một trăm hai mươi vạn là của tôi, coi như tính phí!
Nhìn Hà Kiệt, Lý Dương dở khóc dở cười, hắn bây giờ có cảm giác tự mang tảng đá đập vào chân mình.
Nếu là những nguyên liệu khác, có thể giải ra Thủy Tinh Chủng thì nhường cho Hà Kiệt cũng không sao, bây giờ Lý Dương không thiếu tiền, để cho Hà Kiệt giải ra kiếm ít tiền hoàn toàn không thành vấn đề, trong mắt hắn Hà Kiệt không khác gì Lý Thành, hắn coi như anh trai.
Nhưng khối nguyên liệu kia giải ra Phỉ Thúy mà Lý Dương chưa bao giờ thấy, nhượng đi cho người khác, thật sự là có chút đau lòng.
Suy nghĩ thêm chút, Lý Dương mới chậm rãi nói:
- Trong đống nguyên liệu đó em thấy có một khối không bình thường, buổi sáng hôm nay em thấy qua, nhưng chưa nhìn kỹ, cho nên mới muốn nhờ anh mua lại , nếu là em không nhầm, bên trong có thể xuất một khối Phỉ Thúy cao cấp!
Không giải thích thì không được, tính tình Hà Kiệt, Lý Dương rất rõ, định nói ra nguyên nhân.
Dĩ nhiên, chuyện năng lực đặc biệt thì đánh chết hắn cũng không thể nói, bây giờ Lý Dương là người cao nhất trong giới cược thạch, hắn nói nguyên liệu này không tệ, khẳng định không sai, phương diện này cũng không cần che dấu .
- Là khối nào?
Lý Dương vừa nói như thế, hứng thú của Hà Kiệt rõ ràng tăng lên không ít.
- Chính là khối lớn nhất!
- Đi, chúng ta đi xem sao!
Hà Kiệt lập tức lôi Lý Dương đi ra ngoài, Hà Kiệt cũng là nóng lòng. Nghe Lý Dương nói vậy, lập tức liền muốn giải ra xem một chút theo như lời Lý Dương thì Phỉ Thúy sẽ thế nào.
Đối với tài nghệ của Lý Dương, Hà Kiệt cũng không hoài nghi. Trong mắt hắn thì Lý Dương chính là một quái vật. Trong giới cược thạch, Lý Dương nói hai, cả nước bây giờ cũng không người nào dám nói một.
- Anh Kiệt, đừng nóng, ba mẹ em, bọn họ còn ở đây!
Lý Dương vội vàng lên tiếng , Hà Kiệt quay đầu lại nhìn một chút, lập tức kêu lên:
- Chú Lý, cô Hà, Lý Dương lại vừa có thêm món bảo bối, mọi người có muốn đi xem một chút hay không?
Trên mặt Lý Dương lần nữa lộ ra sự bất đắc dĩ, Hà Kiệt nói như vậy, không cần hắn nói cha mẹ cũng sẽ cùng tới đó.
Quả nhiên, hai vợ chồng Lý Quân Sơn từ bên trong đi ra, còn lộ ra dáng vẻ rất hứng thú, Lý Thành và Phương Thục Cầm cũng đều đi ra theo. Vương Giai Giai và Vương Yến thì lập tức cùng nhau chạy tới .
Nghe Lý Dương lại mua được bảo bối, mấy người này sao cơ thể ngồi yên, Tô Đào cũng hâm mộ nhìn ra phía ngoài, nếu không phải hắn không đi được, thật đúng là muốn cùng đi xem sao, lần này ông chủ lại mua được bảo bối như thế nào.
- Tiểu Kiệt, bảo bối ở đâu ?
Ra khỏi cửa hàng đồ cổ, Lý Quân Sơn nhìn chung quanh, rồi hỏi Hà Kiệt một câu .
- Chú Lý, chú đừng nóng vội, bảo bối ở bên ngoài này, người của cháu đang trông , bảo đảm không mất được, đi, bây giờ ta cháu dẫn mọi người đi xem!
Hà Kiệt cười lớn một tiếng, mấy người đi theo hắn cùng nhau đi ra ngoài, Lý Dương lần nữa lắc đầu, cũng vội vàng đi theo.
Trong lòng Lý Dương cũng muốn sớm một chút nhìn thấy khối nguyên liệu kia. Lý Dương thà bị bỏ qua một khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, cũng không muốn bỏ qua khối nguyên liệu này.
Nguyên liệu quả thật được Hà Kiệt mua, nhưng lúc này những nguyên liệu này đã được xếp trên một chiếc xe chở hàng, do nhân viên an ninh trông coi, vừa rồi chính là hắn điều động những người an ninh này nên cũng mất một chút thời gian .
Đi tới trước xe chở hàn, thấy khối nguyên liệu lớn nhất bên trong xe, cuối cùng Lý Dương cũng hoàn toàn an tâm.
Lý Quân Sơn nhìn kỹ một hồi những nguyên liệu này, lập tức hỏi:
- Những nguyên liệu này, không phải là của những người bị lừa gạt hôm nay đó sao?
- Đúng vậy, tôi cũng thấy giống !
Hà Ái Linh nói theo.
Vương Giai Gia, Vương Yến và Lý Thành bọn họ cũng đều nhìn về phía Lý Dương, đặc biệt là Vương Yến nhìn chăm chú nhất, những nguyên liệu này đúng là bọn họ đã thấy trong cửa hàng của ông chủ Triệu hôm nay.
Vương Yến thích cược thạch nhất, sáng hôm nay nhìn thấy những nguyên liệu bị làm giả kia liền để ý nhiều một chút, lại nhìn thấy lần nữa, sao có thể không nhận ra.
- Ba, mẹ, đây chính là nguyên liệu trong cửa hàng buổi sáng chúng ta đến, con đã nhờ anh Kiệt mua giúp con, con cảm giác trong này có bảo bối!
Lý Dương sờ lên mũi, hắn cũng không ngờ người nhà cũng nhận ra những thứ này, không thể làm gì khác hơn là lời nói thật, dù sao vừa rồi Hà Kiệt cũng đã nói, để cho mọi người biết trong này có khối nguyên liệu có thể giải ra Phỉ Thúy cao cấp cũng không có gì phải giấu.