- Ông Lý, không có gì, là chuyện giữa mấy nhà buôn chúng tôi!
Ông chủ Ngưu cười khổ lắc đầu, hai người bên cạnh rất cung kính nhìn Lý Dương, dường như cót chút sùng bái nữa. Hai người này Lý Dương cũng thấy quen quen, lúc trước có gặp rồi nhưng không nhớ ra là ai.
- Ông Lý, ông đến rồi!
Tiểu nha đầu Ngưu Linh cũng từ trong chạy ra, cung kính đứng trước Lý Dương, còn chào Vương Giai Giai nữa, kêu chị đến là ngọt.
- Linh Linh, ba cô làm sao vậy?
Nhìn thấy ông chủ Ngưu không nói gì Lý Dương liền hỏi Ngưu Linh.
Tuy là không giao tiếp nhiều với ông chủ Ngưu nhưng Lý Dương đã coi ông là bạn rồi, bây giờ nhìn thấy ông ta có chuyện, chắc chắn hắn phải hỏi cho rõ.
- Ba tôi không sao, là mấy cửa hàng ở khu nam xảy ra chuyện rồi, bọn họ bị người ta lừa thảm hại, lúc trước bố tôi khuyên nhưng họ không nghe, bây giờ lại quay ra trách bố tôi!
Tiểu nha đầu Ngưu Linh liền trả lời, khuôn mặt tỏ vẻ tức giận, ông chủ Ngưu liền trừng mắt nhìn cô nói:
- Linh Linh, đừng nói
bậy!
Lý Dương chau mày nói:
- Ông chủ Ngưu, rốt cuộc là có chuyện gì, ông không nói thì tôi gọi điện hỏi người khác!
- Đừng, tôi nói, tôi nói!
Ông chủ Ngưu vội vàng khoát tay rồi thở dài, ông từ từ kể hết mọi chuyện, ông không nói thì Lý Dương cũng hỏi ra, ông Ngưu không biết thân thế của Lý Dương lớn cỡ nào, nhưng cũng biết hắn là một người rất có năng lượng.
Ông chủ Ngưu mời Lý Dương vào trong rồi chậm rãi kể.
Cũng giống như Tiểu nha đầu Ngưu Linh nói, là mấy tiệm ngọc thạch khu nam xảy ra chuyện chứ không phải ở đây.
Từ khi Lý Dương đổ được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng ở của hàng ông chủ Ngưu, sau khi mọi người biết mối quan hệ thân thiết giữa ông chủ Ngưu và Ngọc Thánh thì danh tiếng của ông chủ Ngưu phất lên như diều gặp gió.
Mấy tháng trước, khi Lý Dương vẫn còn chưa đi Miến Điện, ông chủ Ngưu còn được đề cử thành phó hội trưởng thương hội.
Thương hội này do Phan Gia Viên và mấy cửa hàng châu báu ngọc thạch khác hợp thành, chủ yếu là bảo vệ sự ổn định trong công việc kinh doanh của họ, không có ảnh hưởng của chính quyền, đây được coi là cơ quan hoàn toàn của nhân dân.
Mặc dù là cơ quan của nhân dân, nhưng vấn đề xảy ra không ít, cùng nghề là oan gia, cùng nghề trong cùng một khu vực thì khỏi cần nói, ai cũng muốn mình kinh doanh tốt một chút, bình thường va chạm cũng không ít, lúc đó cần thương hội của bọn họ ra mặt để giải quyết.
Ông chủ Ngưu là một người nhiệt tâm, sau khi làm phó hội trưởng đã giải quyết được một vài vấn đề, làm cho uy quyền của ông càng lớn hơn. Nếu không phải hội trưởng có người đỡ đầu, cần ông ta ra mặt để giải quyết một số vấn đề liên quan đến nhà nước thì e rằng ông chủ Ngưu đã trực tiếp ngồi lên ghế hội trưởng rồi.
Sự việc lần này cũng có chút liên quan đến cái chức phó hội trưởng của ông, trước đây có một thương gia nguyên thạch lớn chủ động tìm ông chủ Ngưu, nói là ông ta có thể cung cấp một lô hàng đổ thạch, hơn nữa giá cả lại phải chăng.
Đối với những thương gia kinh doanh ngọc thạch mà nói, đổ thạch là một món hàng đắt đỏ, đặc biệt là ông chủ Ngưu kiêm kinh doanh về đổ thạch, hơn nữa là nơi kinh doanh đổ thạch vô cùng tốt, vì vậy mà nhu cầu về đổ thạch lại càng lớn.
Ông chủ Ngưu lúc đó mới nghe đã thấy động lòng rồi, liền đặt mua một lô hàng.
Đợt hàng đầu tiên đúng là rất tốt, giá cả còn rẻ hơn so với những nơi khác, ông chủ Ngưu liền đặt lô hàng thứ hai, lô hàng này cũng nhanh chóng đưa đến chỗ ông, làm cho việc buôn bán của ông trở nên khấm khá.
Chuyện này không biết vì sao lại được truyền đến những thương gia ở đó, họ đến tìm ông chủ Ngưu, hi vọng có thể gặp được vị thương gia lớn đó để mua nguyên thạch thượng đẳng giá thấp.
Tạm thời thì ông chủ Ngưu không đồng ý với yêu cầu của họ, ông hai lần làm ăn với người thương gia đó nhưng cứ có cảm giác người này không thật thà, ông còn muốn quan sát một thời gian nữa.
Hơn nữa hai lần làm ăn này ông xem hàng trước sau đó mới trả tiền, mỗi lần mua đều giới hạn trong khoảng 50 vạn, mục đích là muốn xem thử người lạ mặt này cuối cùng là người như thế nào, sau khi xác định rõ mới nói cho những thương gia khác biết, dùng danh nghĩa thương hội để hợp tác với anh ta.
Trực tiếp hợp tác với thương hội là yêu cầu ban đầu của người thương gia đó.
Tiếc là những thương gia này không chịu nghe lời giải thích của ông chủ Ngưu, còn có vài người nói xấu ông, nói rằng ông ỷ quyền mưu lợi riêng, cố tình giữ con đường làm ăn riêng cho mình, không cho bọn họ tham gia vào.
Vì áp lực, ông chủ Ngưu đành phải lấy danh nghĩa của thương hội để liên lạc với người thương gia này, tuy nhiên công việc sau đó thì ông không tham gia nhiều nữa, đều là những thương gia khác bàn luận với vị lái buôn đó.
Trong đó sôi nổi nhất là mấy tiệm ngọc thạch ở khu nam.
Khu nam ở đây chỉ khu nam của Phan Gia Viên, nghiêm khắc mà nói thì những tiệm ngọc thạch bên đó đã đi ra khỏi thị trường của Phan Gia Viên, trở thành một thị trường nhỏ độc lập, mượn vị trí địa lý của Phan Gia Viên, việc kinh doanh của bọn họ cũng rất thuận lợi, tuy nhiên vẫn có một khoảng cách nhất định so với ông chủ Ngưu ở bên này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn họ nôn nóng muốn được hợp tác cùng người thương gia kia, danh tiếng của ông chủ Ngưu bên này vốn nổi hơn bọn họ, bây giờ lại có thêm nguồn hàng giá rẻ, như vậy bọn họ sao cạnh tranh nổi.
Mấy cửa hàng bên phía ông chủ Ngưu nghe lời khuyên của ông, việc liên hệ lần này tuy là có phần thích thú, nhưng ai cũng dè chừng, tạm thời không ai nhúng tay vào. Còn mấy cửa hàng bên khu nam thì sau khi mua một lô hàng nhỏ đã trực tiếp đặt hàng hơn 5 nghìn vạn.
5 nghìn vạn, bình quân mỗi cửa hàng đều trên ba trăm vạn, đối với những cửa hàng đó thì đây là lần đặt hàng lớn nhất từ trước đến nay.
Lần này người thương gia đó đành phải “miễn cưỡng” đồng ý, hắn nói mình đã mở thị trường ở xung quanh Bắc Kinh và Thiên Tân, ngoài bọn họ ra thì Thiên Tân và Thạch Gia Trang đều yêu cầu rất nhiều hàng, số hàng năm nghìn vạn này có thể đưa trước cho họ nhưng bắt buộc tiền trao cháo múc.
Người thương gia đó chỉ cần đặt cọc 100 vạn, tuy nhiên lời vẫn chưa nói hết, hàng của hắn không lo bán không được, nếu hàng đến mà không chồng tiền thì sẽ trực tiếp chuyển đến Thiên Tân.
Mấy cửa hàng ở khu nam đã đồng ý vô điều kiện, theo giá mà người thương gia đó đưa ra thì số hàng này chỉ cần đến được tay họ là có thể kiếm được một khoản không nhỏ, nguyên thạch tốt thế này trả tiền trước cũng được nữa là hàng đến mới trả tiền, như vậy thì lợi cho bọn họ rồi,
Mấy ngày sau, hai chiếc xe tải lớn đã chở hàng đến, nguyên thạch trên xe còn bám ít đất đen.
Người thương gia đó liền giải thích với mọi người, đây là nguyên thạch mà Ngọc Thánh Lý Dương đã đổ được tại khu mạch khoáng lớn, chúng đều là nguyên thạch thượng đẳng, là hắn vất vả liên hệ mới mua được từ gia tộc Sang Dun, nếu không thì cũng không có giá ưu đãi như vậy.
Việc tướng quân Sang Dun và Lý Dương hợp tác đổ ra khu mạch khoáng lớn đã sớm truyền về Bắc Kinh, mấy người thương gia sau khi rửa sạch nguyên thạch thì phát hiện đây là nguyên thạch tốt mới được khai thác liền tin vào lời người thương gia đó nói.
Đồng thời bọn họ còn thấy vô cùng may mắn, coi người thương gia này là một người vô cùng lợi hại, nghe nói khu mạch khoáng mà Ngọc Thánh đổ được đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng giá cao từ các công ty châu báu khắp cả nước, giao cả một đống tiền xong phải đợi một thời gian sau mới có hàng, còn họ bây giờ đã nhìn thấy hàng của mình rồi.
Đây cũng là điều làm bọn họ mừng thầm, giữ liên lạc với người này, cho dù là không bán đổ thạch, chỉ cần làm người trung gian cũng kiếm được khối tiền, khắp nơi trong cả nước đều đang khan hiếm nguyên thạch thượng đẳng này.
Sau khi kiểm nghiệm xong, người thương gia liền đòi tiền, nói là hắn còn phải đi Miến Điện, uống trà với tướng quân Sang Dun nhân tiện bàn chuyện trực tiếp dùng container để vận chuyển hàng.
Lời nói dối này cũng không cao siêu gì nhưng lại lừa được mấy người thương gia đó, họ không chỉ lập tức trả số tiền còn lại mà còn thanh toán thêm 1000 vạn tiền đặt cọc.
Số tiền đặt cọc này cũng là tiền đặt mua hàng, hơn nữa là mua hàng giá 8 nghìn vạn, mười mấy người họp lại bàn bạc, thấy nên giải quyết lô hàng này để kiếm lời rồi nói sau, có thêm một ít vốn lưu động cũng tốt cho việc kinh doanh của họ.
Lần đặt hàng 8 nghìn vạn thứ hai này có thể kiếm thêm được một ít, lúc đó số nguyên thạch còn lại có khi lại kiếm được lời nữa.
Nói trắng ra là bọn họ muốn một mũi tên mà trúng hai đích, mua với giá thấp mà bán ra với giá cao, từ đó kiếm lời cho mình.
Tuy nhiên giấc mộng làm giàu của họ không quá hai ngày đã vỡ tan tành, có một thương gia mang nguyên thạch về rồi đem ra xử lý lại một lần nữa, lần này làm cẩn thận hơn, ông ta phát hiện ra bên trong hết tám phần là nguyên thạch giả nhuộm màu, hai phần còn lại cũng chỉ có mấy khối là nguyên thạch tốt, số khác đều là bình thường, khuyết điểm đều được dấu vào bên trong.
Phát hiện này như đánh một đòn lớn vào đầu ông ta, cộng thêm khoản tiền đặt cọc phía sau nữa thì ông ta đã phải chi gần 500 vạn tiền mặt, số tiền này là ông ta mượn rất nhiều người mới có được, nếu số nguyên thạch này đều là giả thì đến 30 vạn ông ta cũng không thu về được.
Sự việc sau đó thì càng đơn giản hơn rồi, ai cũng vội vàng đi kiểm tra nguyên thạch của mình, cũng giống như vị thương gia đầu tiên, hết tám phần đều là giả.
Nơi cho ra Phỉ Thúy mới cũng là đổ thạch, nhưng so với nơi cũ thì không bằng, toàn bộ số nguyên thạch này cộng lại giá cũng chưa đến 50 vạn.
Loại nguyên thạch này Lý Dương cũng đã từng gặp, giá đúng là rất thấp, số nguyên thạch mà Trương Vĩ thường đặt sau hiên Thúy Ngọc là như vậy, đều dùng để người mới luyện tay nghề cả, mấy trăm tệ, thậm chí mấy chục tệ cũng có.
Sau khi phát hiện ra sự thật mọi người đều cuống cả lên, kết quả đúng như dự đoán, kẻ lừa đảo một đi không trở lại, cũng không liên lạc được với hắn.
Báo cảnh sát, điều tra, kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối đều dùng thân phận giả, số tiền đó đã không cánh mà bay, hai lần cộng lại là 6 nghìn vạn, bọn họ coi như đã mất trắng.
6 nghìn vạn, đối với bọn họ mà nói là một tổn thất rất lớn, không tìm được tên lừa đảo, bọn họ laị đi tìm ông chỉ Ngưu.
Tên lừa đảo này được biết thông qua ông chủ Ngưu, bọn họ muốn ông chủ Ngưu phải tìm được tên đó về, ông chủ Ngưu cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Ông đã khuyên rồi nhưng bọn họ không chịu nghe, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Nghe ông chủ Ngưu kể xong, Lý Dương cũng hiểu được vì sao lúc nãy Tiểu nha đầu Ngưu Linh lại có biểu hiện như vậy rồi.
Ông chủ Ngưu đã từng khuyên bọn họ, là bọn họ không nghe, giờ lại đổ hết tội lên đầu ông chủ Ngưu, cũng may ông chủ Ngưu tốt tính, đổi lại người khác thì đã để mặc bọn họ rồi.