- Cái ống bút này chính là Chu phảng!
Lý Dương nói, lần này mấy người Trương Ngọc Lan đều không tỏ ra kinh ngạc nữa, bọn họ đều đoán được ý của Lý Dương, Trương Ngọc Lan chau mày lại, sau cùng chịu không được.
- Chu phảng, cậu đùa hả, Chu phảng đã biến mất cách đây mười mấy năm rồi, cậu nói Chu phảng thì là Chu phảng sao?
Âu Dương Lượng lạnh lùng nói, Trương Ngọc Lan và Vương Cương kinh ngạc nhìn Âu Dương Lượng.
Họ không ngờ Âu Dương Lượng lại biết chuyện Chu phảng, Chu phảng đối với mọi người trong nghề là đều gây chấn động, nhưng chỉ giới hạn với những ai chơi đồ cổ mà thôi, thậm chí là với những người sành gốm sứ, hơn nữa Chu phảng bị rất nhiều vị tiền bối kiêng kị, sau này được bàn luận rất ít, người biết đến nó cũng không nhiều nữa.
Một người trẻ tuổi như Âu Dương Lượng tuyệt đối không nên biết rõ như thế, Âu Dương Lượng lúc này đến Chu phảng đã biến mất cách đây bao nhiêu năm cũng biết chỉ có thể cho thấy hắn cũng là một người trong nghề.
Trương Ngọc Lan và Vương Cương nhìn nhau, họ không nói gì, rồi lại nhìn sang Lý Dương.
- Đặc điểm lớn nhất của
Chu phảng chính là giống y như thật, Chu Chí Tường đã hoàn toàn lĩnh ngộ được những tinh hoa của gốm sứ cổ đại, những Chu phảng mà ông ta nung ra, bất kể là chất men, màu sắc Thanh Hoa đều chẳng khác gì đồ thật cả, tuy nhiên ông ta có làm giống đến đâu đi nược thì cũng sẽ có sơ hở!
Lý Dương chậm rãi nói, rồi chỉ vào ống bút:
- Chiếc ống bút này, trước tiên dựa vào các bút pháp hoa văn mà nói thì không phải là cách vẽ của thời Sùng Trinh, Chu Chí Tường là một thiên tài, hắn mô phỏng rất nhiều hoa văn thời cổ đại, nhưng cũng lưu lại sơ hở, đó chính là mỗi món đồ đều được vẽ quá đẹp, có nhiều món đồ đã vượt xa trình độ vẽ thời đó!
Vương Cương cuối cùng cũng hiểu ra được một chút, hắn hỏi:
- Ý của cậu là hoa văn
trên ống bút này đẹp hơn với ống bút được là từ thời đó?
Lý Dương gật đầu nói:
- Đúng vậy, Sùng Trinh là một thời đại đầy loạn lạc, Thanh Hoa có thể phát triển được cũng là vì Giang Nam lúc đó vẫn đang yên ổn, ở Giang Nam có nhu cầu, nhưng thợ vẽ chỉ là những thợ thủ công, địa vị rất thấp, muốn bắt họ có những vượt bậc to lớn thì rất khó, gốm sứ thời Sùng Trinh đều có khuyết điểm là vẽ không được tốt, điều này thì chắc ai cũng biết!
Vương Cương và Trương Ngọc Lan đều nhìn lại chiếc ống bút, không ai nói gì cả.
Lý Dương nói không phải là không có lý, gốm sứ được vẽ đẹp thời Sùng Trinh không nhiều, nhưng cũng không phải là không có, võ đoán không thể thuyết phục mọi người được.
Tuy nhiên cá họa tiết trên chiếc ống bút này đúng là rất tinh xảo, nếu không thì chuyên gia cũng sẽ không đưa ra giá cao như vậy, gốm sứ thời Sùng Trinh, mà lại còn là gốm sứ dân giao, dù sao thì so với Khang Kiền Thịnh Thế vẫn có chút khoảng cách, giá hai trăm vạn cũng cao bằng giá của tinh phẩm Khang Hy – Càn Long rồi.
Bên trong mức giá này nhân tố họa tiết là rất lớn, dù sao thì hoa văn của chiếc ống bút này quá tinh xảo, Tiêu Hà và Hàn Tín hiện lên rất sống động, hai người cưỡi trên lưng ngựa, ngựa có cảm người có thần, làm cho người ta không thể không liếc nhìn được.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho người xem thấy rất dễ chịu, một món đồ đẹp thì ai cũng thích nhìn.
Âu Dương Lượng nói:
- Lý Dương, vẽ đẹp thì
không chứng minh được điều gì cả, cũng có thể lúc đó xuất hiện thiên tài thì sao, điều này không thể cho là chứng cứ được!
Lúc Lý Dương mới nói hắn cũng có chút lo lắng, nhưng khi nghe nói đến hoa văn thì hắn cười, lần này hắn càng chắc chắn là Lý Dương đang đố kị hắn, cố ý làm rối mọi chuyện lên.
Nghĩ vậy nên Âu Dương Lượng cũng thấy vững lòng, trong lòng luôn nghĩ cách làm sao cho Lý Dương phải xấu hổ.
- Hoa văn chỉ là một trong
số lý do,, còn có một điểm nữa, Chu Chí Tường dùng đất đào lên ở trấn Cảnh Đức nhưng nơi nung lại ở quê của ông ta, phôi chất vẫn có chút khác biệt so với sứ cổ, chỉ là sự khác biết này chúng ta không thể nhận ra bằng mắt thường được!
Lý Dương lắc đầu, món đồ đẹp như thế này lại là đồ giả, hắn cũng thấy rất đáng tiếc.
Âu Dương Lượng cười nói:
- Mắt thường không thể
nhìn thấy được, cậu nói cũng như không!
Trương Ngọc Lan, Vương Cương đều im lặng, nhưng họ vẫn chưa hoàn toàn tin Lý Dương, chỉ lặng lẽ ở đó nhìn mọi người.
Lý Dương cười lắc đầu:
- Còn có mấy điểm nữa,
tôi tạm thời không giải thích từng cái nữa, không biết là giáo sư Trương có còn nhớ thói quen lớn nhất của Chu Chí Tường là gì không?
Chiếc ống bút này vẫn có vài lỗ hổng nhỏ khác, nhưng những điểm này muốn làm cho các chuyên gia tin phục cũng rất khó, nếu những điểm này có thể thuyết phục được bọn họ thì năm đó sẽ không qua mắt được nhiều chuyên gia như vậy. Có một vài sơ hở không phải là do chuyên gia không nhìn thấy mà là họ không để ý đến mấy thứ đó, là đồ thật thì cũng sẽ có một vài lỗi như vậy.
Trong trường hợp này muốn biết kết quả thì chỉ có thể giám định bằng kỹ thuật thôi, tuy nhiên kết quả giám định kỹ thuật không thể có nhanh được, nếu hôm nay không đưa ra lời giải thích với các vị chuyên gia thì bọn họ sẽ không chịu để yên đâu.
Dù sao đây cũng là món đồ được bọn họ giám định là đồ thật, Lý Dương nói là giả có nghĩa là bọn họ đã giám định sai, đối với một chuyên gia mà nói, bị lừa là một chuyện rất nghiêm trọng, cũng là chuyện họ không muốn gặp phải nhất.
- Ý cậu là con dấu Chu phảng?
Trương Ngọc Lan hỏi.
Lý Dương cười không nói gì, Vương Cương gật đầu giống như là hiểu ra được điều gì đó, Mâu Văn Vũ thì chau mày lại, Hoắc Ái Dân thì ngẩng đầu lên không biết là đang nghĩ gì.
Khán giả đều đang bàn tán, sân khấu cách bọn họ không xa, mọi người cũng nhìn ra được là người ta đang tranh luận phía trên sân khấu, Lý Dương nói món đồ này là giả, còn các chuyên gia thì nói là thật.
Việc này chưa từng xuất hiện trong các chương trình trước, nó làm cho mọi người càng thêm hứng khởi, rất nhiều người đang đoán kết quả cuối cùng.
Người theo Lý Dương không nhiều, rất nhiều người cho rằng Lý Dương cố tình gây sự, nhưng Trương Hải Dương và Lưu Tĩnh thì lại có một dự cảm đặc biệt, chiếc ống bút này cũng có thể có vấn đề thật.
Nếu không có vấn đề, hoặc là lời của Lý Dương không đáng tin thì cũng không thể tranh luận đến bây giờ được, nếu đã có tranh luận thì sự việc có thể sẽ thay đổi.
Lâng này lòng hiếu kỳ càng làm họ thêm hối hận, nếu biết trước thì họ đã chạy lên xem thế nào rồi.
- Con dấu Chu phảng là gì?
Đạo diễn Dương chợt hỏi, những người đứng trên sân khấu lúc đó chắc chỉ có ông ta là mơ hồ nhất, hoàn toàn không biết mấy người này đang nói cái gì.
- Chu Chí Tường rất thích lưu lại tên của mình ở những nơi người ta không chú ý nhất, đây chính là kí hiệu ngầm của Chu phảng, nhưng Lý Dương, cậu phải xem cho rõ đây là ống bút, hơn nữa lại là đồ dân gian!
Trương Ngọc Lan nói, câu sau cùng là đang nhắc nhở Lý Dương, có thể thấy bà vẫn kiên quyết với kết quả giám định của mình.
Lý Dương cười:
- Tôi biết những điều này, tuy nhiên chỉ cần là Chu phảng thì chắc chắn sẽ có ký hiệu ngầm, tìm ra được ký hiệu này thì sẽ chứng minh được tất cả!
Lý Dương quay lại nói với Âu Dương Lượng:
- Bây giờ tôi có một cách có thể chứng minh đây là Chu phảng, nhưng cần phải đập vỡ chiếc ống bút này, bây giờ tôi viết cho cậu tờ chi phiếu trị giá sáu trăm vạn tiền mặt, bất kể đây có phải là đồ thật hay không, nếu không tìm ra được ký hiệu ngầm thì số tiền này sẽ thuộc về cậu!
Lý Dương viết liền một tờ chi phiếu 600 vạn ngay lúc đó rồi đặt trước bàn giám định.
Lông mày Vương Cương nhích một cái, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Dương do dự.
- 600 vạn, tôi nói món đồ này của tôi trị giá 1000 vạn đó!
- Vậy thì 1000 vạn!
Lý Dương lại lôi tờ chi phiếu khác ra viết thêm 400 vạn nữa, Âu Dương Lượng không biết nói gì thêm nữa.
Thực ra lúc Lý Dương viết 600 vạn thì hắn đã thấy mừng rồi, bây giờ lương của hắn rất cao, nhưng mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ hơn 100 vạn. Nếu Lý Dương tìm không ra chứng cứ thì 600 vạn này hắn mang về nhiều nhất cũng chỉ bồi thường cho chủ ống bút hai ba trăm vạn, cũng có nghĩa là một nữa số tiền sẽ thuộc về tay hắn.
Còn bây giờ đã lên đến 1000 vạn rồi, cho dù món đồ này được bồi thường theo hợp đồng thì cũng chỉ 300 vạn thôi, cũng có nghĩa là ít nhất hắn sẽ kiếm được 700 vạn, lúc này hắn vẫn kiên định cho rằng đồ của hắn là thật.
Trong tiềm thức, thậm chí hắn đã coi món đồ này như là của mình rồi.
Có 700 vạn, cộng thêm một phần tích cóp nữa thì hắn có thể trở thành cổ đông của một công ty bán đấu giá nhỏ, như vậy hắn sẽ không cực khổ làm thuê cho người khác nữa.
Âu Dương Lượng chợt nuốt nước miếng nói lớn:
- 2000 vạn, nếu cậu không tìm ra được chứng cứ thì phải bồi thường cho tôi 2000 vạn!
Vương Cương, Trương Ngọc Lan đều ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Âu Dương Lượng, ấn tượng tốt ban đầu của họ đối với hắn giờ đã biến mất, người thanh niên này cũng chỉ là một kẻ tham lam mà thôi, lại giám mở miệng hô điều kiện vô lý như vậy.
Chiếc ống bút này dù có đưa ra bán đấu giá thì 500 vạn là cao tay, kiếm đâu ra 2000 vạn chứ.
Lý Dương nhìn Âu Dương Lượng cả phút rồi chợt nói:
- Không vấn đề gì, tôi tìm không ra được ký hiệu ngầm thì sẽ đưa cho cậu 2000 vạn!
Nói xong Lý Dương liền lôi ra tờ chi phiếu nữa chuẩn bị viết 1000 vạn, đối với Lý Dương mà nói thực ra viết thêm cũng không vấn đề gì, số tiền này chắc chắn Âu Dương Lượng không thể có được.
- Cậu Lý, cậu đừng viết, để tôi!
Vương Cương chợt giữ tay Lý Dương lại rồi lắc đầu, nói xong lại nhìn sang Âu Dương Lượng, ánh mắt đầy phức tạp.
Mọi người đều sững sờ nhìn Vương Cương, không biết là hắn muốn làm gì.
Vương Cương chợt cầm chiếc Búa bảo hộ lên, búa Bảo hộ sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Vương Cương không do dự cầm chiếc chùy đập vỡ ống bút.
- Không được!
Đạo diễn Dương gọi thất thanh, lúc Vương Cương cầm Búa nảo hộ ông đã thấy không ổn, lúc này ông đã biết là Vương Cương định làm gì, chỉ tiếc là quá muộn, chiếc chùy trên tay Vương Cương đã được đập xuống.
- Răng rắc!
Ống bút bị phân thành bốn năm phần, còn có một mảnh vỡ nhỏ rơi trên mặt đất.
Biến cố bất ngờ này làm cho tất cả mọi người đứng xung quanh ống bút đều ngỡ ngàng, họ ngơ ngác nhìn Vương Cương, đạo diễn Dương đau khổ nhắm mắt lại, cái dự cảm hôm nay sẽ xảy ra chuyện đã trở thành sự thật.