Lúc này, Âu Dương Lượng thậm chí có cảm giác người này chính là Lý Dương mà hắn đã gặp ở Thượng Hải. Nếu đúng là hắn thì hắn xuất hiện ở đây với danh nghĩa là khách tham gia thì có nghĩa là gì? Lẽ nào hắn biết Âu Dương Lượng sẽ tham gia chương trình ngày hôm nay nên cố tình đến để gây rối, tuy nhiên món đồ là thật thì hắn không thể biến nó thành giả được chứ?
Âu Dương Lượng đang nghĩ hết tất cả những khả năng có thể, lúc này hắn chỉ đang nghĩ Lý Dương cố tình tạo ra bất lợi cho hắn, đối đầu với hắn hoặc là Lý Dương đến để phá hoại hắn chứ không nghĩ bất cứ thứ gì khác.
Một người được trời hậu đãi như hắn, từ nhỏ đến lớn đều rất kiêu ngạo, chưa chịu khổ bao giờ, cũng chưa từng bị thất bại, đi đến đâu cũng được người ta tán tụng, hoàn toàn không nghĩ vấn đề là do bản thân của mình mà trước hết là nghĩ do người ta không đúng, đều là người ta có lỗi với hắn.
Đây chính là điển hình một người tự coi mình là trung tâm, Âu Dương Lượng là một người như thế, nếu không thì hắn cũng đã không từ chức công ty ở Thượng Hải khi vừa bị người ta lạnh nhạt một chút.
Vương Cương bước đến bên cạnh Âu Dương Lượng, Âu Dương Lượng cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng đứng dậy cười với Vương Cương. Nụ cười của hắn hơi lạ làm cho Vương Cương cảm thấy nghi ngờ.
Vương Cương cũng không nhìn ra được vấn đề, hắn lắc đầu rồi quay lại phía khán giả, khuôn mặt cười rạng rỡ. Hắn nói lớn:
- Bây giờ Lưu Tĩnh và Trương Hải Dương của chúng ta đều cho rằng đây là đồ thật, Lý Dương và Tiểu sưu tầm gia thì cho là đồ giả, cuối cùng xin hỏi lại lần nữa, có ai muốn thay đổi ý kiến không?
- Tôi không đổi!
- Tôi cũng không đổi!
Lưu Cương và Trương Hải Dương đều lắc đầu, nếu họ thay đổi thì trước tiên khán giả phía sau họ sẽ không đồng ý, đây là một lần thống nhất ý kiến hiếm có.
- Thay đổi đi, ông Lý, món đồ này chắc chắn là đồ thật!
- Lý Dương, Tiểu sưu tầm gia, hai người thay đổi ý kiến đi, nếu không thì mất bức tranh đó mất!
- Đúng vậy, mọi người đều cho là đồ thật, Lý Dương cậu cũng nên nghe theo ý kiến của số đông!
Mọi người phía sau Lý Dương đang cố gắng thuyết phục hắn, dù sao thì Lý Dương cũng là đại diện của họ, họ cũng muốn Lý Dương có thể thắng.
- Lý Dương, tôi ủng hộ anh, không đổi!
Là tiếng của Vương Yến, Vương Giai Giai quay lại kinh ngạc nhìn cô ta, Vương Yến đang rất phấn khích.
Lý Dương lại nhìn những người khác, cuối cùng lắc đầu, chắc chắn là hắn sẽ không đổi, cho dù hắn đang là khách đoán hay đang là chuyên gia giám định, nhưng nguyên tắc vẫn không đổi.
- Tiểu thúc, chúng ta có thay đổi không?
Tiểu Thuận Thuận ngồi trong lòng Lý Dương hỏi nhỏ, nhìn nhiều người phản đối như vậy cậu cũng hơi bị lung lay.
Lý Dương cười lắc đầu, nói nhỏ với Tiểu Thuận Thuận:
- Tiểu thúc nói với cháu một bí mật nhỏ nhé, món đồ này là giả, cho dù có bao nhiêu người nói nó là thật thì nó cũng thật không nỗi!
- Tiểu thúc nói là giả, vậy chúng tôi không thay đổi!
Tiểu Thuận Thuận liền trịnh trọng gật đầu rồi nói lớn vào míc:
- Chúng tôi không đổi, là giả!
Vương Cương nhìn về phía Lý Dương:
- Lý Dương, cậu chắc chắn không thay đổi?
Lúc này Vương Cương thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao Lý Dương cho rằng đây là đồ giả, cho dù là phối hợp với chương trình cũng không cần hắn phối hợp, càng không cần phải nói là những người trong tổ chương trình chưa hề chào hỏi hắn.
Lý Dương lại lắc đầu:
- Tôi không thay đổi, tôi cho rằng đây là giả, là hàng giả!
Âu Dương Lượng càng lúc càng tức giận, hắn cố gắng không phản bác, Lý Dương nói là đồ giả cũng được, lát nữa đọc kết quả giám định của chuyên gia sẽ rõ, rồi sẽ cho hắn bẽ mặt.
- Ý kiến của ba vị khách và Tiểu sưu tầm gia đã được xác định, anh bạn trẻ, văn thư đã ký xong chưa?
Vương Cương lại bắt đầu hỏi, văn thư là một loại hợp đồng, nếu bảo bối của người Trì Bảo là đồ giả, có thể để tổ chương trình đập vỡ ngay tại hiện trường, mỗi người Trì Bảo trước khi tham gia chương trình này đều phải ký một bản, tuy nhiên trong chương trình nếu hối hận thì có thể rút lui, cũng coi như là còn có chút tình người.
- Ký rồi!
Âu Dương Lượng lạnh lùng trả lời.
Vương Cương hỏi tiếp:
- Bây giờ rút lui vẫn còn kịp đó!
- Không rút!
Âu Dương Lượng vẫn lắc đầu, nói xong lại nhìn Lý Dương, Vương Cương gật đầu không hỏi nữa, trực tiếp cầm Hộ Bảo Chùy lên.
Nhìn ánh kim sáng của cái chùy, Âu Dương Lượng hơi lo lắng, một lúc sau hắn mới ổn định trở lại. Bảo bối này của hắn có lai lịch rõ ràng, không thể là đồ giả được, hơn nữa tất cả các chuyên gia trong công ty đã kiểm chứng thống nhất đây là đồ quý.
Thực lực các chuyên gia công ty hắn không bằng với những công ty bán đấu giá lớn nhưng cũng không hề yếu, hơn nữa hắn rất tin tưởng vào khả năng quan sát của mình.
Món đồ này là thật, Lý Dương cố tình nói giả là vì đố kị với hắn, hắn không cần phải để ý đến điều đó, nhờ nghĩ như thế mà hắn thấy thoải mái hơn một chút.
- Ý kiến của chuyên gia là ống bút Thanh Hoa Tiêu Hà Nguyệt Hạ Truy Hàn Tín thời Sùng Trinh, chất phôi mịn nhẵn, màu sắc thuần chính, tranh vẽ đầy đặn, màu sắc Thanh Hoa sắc nét, thanh thúy, kết quả giám định cho thấy đây là tinh phẩm hiếm có thời kỳ Sùng Trinh, giá thị trường khoảng 200 vạn!
Vương Cương mở kết quả giám định ra, đọc rành mạch từng chữ một, chưa đọc xong mọi người phía dưới đã vỗ tay ầm ầm. Hai vị khách đều rất phấn khởi, tâm trạng khấp khởi lo lắng của Âu Dương Lượng lúc nãy giờ cũng đã lắng xuống, hắn quay lại nhìn Lý Dương. Và hắn lại thấy không thoải mái khi nhìn thấy Lý Dương vẫn đang mỉm cười, sắc mặt không hề biến đổi.
- Sau đây xin mời bà Trương Ngọc Lan lên trao bảng vàng cho người Trì Bảo!
Vương Cương vỗ tay nói lớn, bảng vàng được làm bằng vàng nguyên chất, giá không hề thấp, tuy nhiên Âu Dương Lượng không quan trọng đến điều đó, điều hắn quan tâm là kết quả của chương trình này, sau khi chương trình này được phát sóng sẽ có rất nhiều người biết đến ống bút Thanh Hoa của hắn.
Còn giá thị trường mà các chuyên gia đưa ra không là gì đối với hắn, hắn làm về đấu giá, giá đó chỉ là giá khởi điểm thôi, từ cái giá đó hắn có thể nâng lên đến 300 vạn, thậm chí là 400 vạn.
Hơn nữa có sự kéo theo của trọng khí này, buổi đấu giá không nóng mới lạ.
Trương Ngọc Lan từ vị trí của chuyên gia đứng dậy, từ từ tiến lên giữa khán đài, còn có một nữ nhân viên trẻ đứng mặc áo sườn xám, cầm chiếc hộp đựng bảng vàng, đợi Trương Ngọc Lan ban thưởng.
- Cảm ơn cô giáo Trương, tác phẩm của cô rất hay, đã giúp tôi rất nhiều, nói ra thì cô chính là người khai sáng cho tôi đó!
Âu Dương Lượng bắt tay Trương Ngọc Lan lễ phép nói, Trương Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, vui vẻ hỏi?
- Cuốn sách mà cậu nói là cuốn nào vậy?
Trương Ngọc Lan ngoài làm Sự lý cho hiệp hội Thu tàng ra còn là giáo sư đại học, học vấn vô cùng uyên bác, đã xuất bản mấy cuốn sách, về chơi đồ cổ có 5 cuốn.
Âu Dương Lượng cười nói:
- Chính là cuốn Cổ Kim Đào Từ Luận, tôi đã đọc đi đọc lại mấy lần rồi, từ đó mới trở nên yêu sưu tầm!
Trương Ngọc Lan cười:
- Là cuốn đó à, tôi viết nó vào năm 95, lúc đó cũng chưa hoàn thiện lắm!
- Cô khiêm tốn rồi, tác phẩm đó nếu chưa hoàn thiện thì trong nước còn có tác phẩm nào hoàn thiện nữa!
Âu Dương Lượng khen làm Trương Ngọc Lan càng cười tươi hơn, Vương Cương đứng bên cạnh ho nhẹ một cái cố ý nhắc họ tiến hành nhanh một chút. Trao thưởng xong thì chương trình cũng kết thúc, hắn còn phải về ăn cơm với con gái nữa.
- Tiểu thúc, không phải chú nói là giả sao, vì sao lại trao thưởng cho họ?
Tiểu Thuận Thuận nhìn Lý Dương ấm ức, hai mắt tròn xoe khó hiểu làm Lý Dương thấy hơi đau lòng.
Lý Dương vốn đợi chương trình thu hình xong sẽ lật tẩy chân tướng sự việc, bây giờ nhìn ánh mắt của Tiểu Thuận Thuận hắn hiểu mình đã vô tình làm tổn thương con nhỏ. Tiểu Thuận Thuận đã tin tưởng mình tuyệt đối, nhưng kết quả lại không giống như mình nói, con trẻ sẽ không đi nghĩ quá trình như thế nào mà nó chỉ muốn biết kết quả, kết quả là chú nó đã lừa nó, điều này là một đã kích rất lớn đối với nó.
- Thuận Thuận, cháu yên tâm, chú không bao giờ lừa cháu!
Lý Dương nhẹ nhàng nói rồi từ từ đứng dậy. Sau khi nhìn thấy món đồ này Lý Dương đã có sự chuẩn bị, bất kể thế nào cũng phải làm rõ chân tướng của nó, không thể để món đồ giả này tiếp tục lừa người đượ, bây giờ chỉ là đi trước kế hoạch một bước thôi, còn chương trình thì Lý Dương chỉ biết nói xin lỗi mà thôi.
Ngoài ra, việc phát sóng chương trình đồ giả được giám định là đồ thật cũng là việc vi phạm nguyên tắc của chương trình, hi vọng là tổ chương trình sẽ hiểu được hắn.
Trương Ngọc Lan đã cầm bảng vàng, Âu Dương Lượng lại nhìn về phía Lý Dương, nụ cười giảm đi không ít. Lý Dương đã kéo tay đứa bé bước lên khán đài, không chỉ Âu Dương Lượng kinh ngạc mà đạo diễn Dương và Vương Cương cũng nhìn Lý Dương ngơ ngác.
Từ trước đến giờ chưa có vị khách nào bước lên lễ đài lúc ban thưởng cả.
- Lý Dương!
Vương Cương bước đến cau mày, hắn không biết Lý Dương lên vì dụng ý gì nhưng hắn biết rất rõ thân phận của Lý Dương.
Đạo diễn Dương cũng đứng lên, ông hơi tức giận, vội vàng bảo người dừng máy quay lại, ông bước nhanh lên sân khấu. Lưu Cương cũng bước theo đến, mọi người đều đứng dậy xem, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Giáo sư Trương, lâu rồi không gặp!
Lý Dương cười với Vương Cương rồi chào Trương Ngọc Lan, trong buổi giao lưu Trương Ngọc Lan có phát biểu làm cho Lý Dương rất ngưỡng mộ.
- Cậu là?
Trương Ngọc Lan chau mày, đối diện với Lý Dương bà càng thấy quen thuộc hơn.
Lý Dương cười gật đầu nói:
- Tôi là Lý Dương, cô quên rồi sao? Cách đây mấy ngày lúc tôi làm lễ đính hôn Châu Lão có đến, còn nhắc đến cô đó?
Lý Dương nhắc đến Châu Lão cũng có nghĩa biểu thị thân phận của mình, Trương Ngọc Lan rất ngạc nhiên, rồi từ từ mở to mắt, còn chỉ tay vào Lý Dương nói:
- Cậu, Lý Dương, đúng là cậu sao?