Bà vị chuyên gia khẽ trao đổi với nhau, Trương Hải Dương và Lưu Tịnh cùng quay đầu tham khảo khán giả đằng sau mình, còn Lý Dương thì cứ nhìn vào cái ống đựng bút trên bàn kiểm định số 3, lông mày hơi nhíu lại.
Cái ống đựng bút này rất to, cao đến hơn hai mươi cm, toàn bộ được tráng men, ngoài miệng có hoa văn kín đáo, ở giữa là câu chuyện về nhân vật Thanh Hoa, màu sắc đậm nhạt thích hợp, nhân vật thần thoại được khắc họa tự nhiên, những thủ pháp hội họa mang phong cách cuối thời nhà Minh, chỉ nhìn từ bên ngoài thì tuyệt đối là tuyệt tác cuối thời Minh.
Đây có thể nói là món đồ tốt, đặc biệt là so sánh với những đồ khác cũng tốt như vậy, lại được bảo quản hoàn chỉnh như vậy, một ống đựng bút lớn khác biệt hiếm thấy, nhưng nhìn ống đựng bút này, trong lòng Lý Dương luôn có cảm giác không đúng lắm.
Cái cảm giác này không phải là hắn đã phát hiện ra vấn đề gì, mà lạ một trực giác từ đáy lòng, vì sao lại như vậy, bản thân Lý Dương cũng không rõ.
Lý Dương khẽ lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ nữa, trực tiếp mở hình ảnh lập thể, dùng khả năng đặc biệt sẽ nhìn được chân thực hơn nhiều so với dùng mắt.
Sau khi những hình ảnh hiện ra, mắt của Lý Dương không tự nhiên mà mở to hơn, trong những hình ảnh đó chỉ có chiếc ống đựng bút đẹp đẽ đó, chỉ có một tầng màu vàng nhạt bao quanh hộp bút lúc này làm hắn ngứa mắt.
Một lớp ánh sáng chứng tỏ đây là đồ chế phẩm thời hiện đại, là đồ dởm. Chiếc hộp đựng bút này quả nhiên có vấn đề, nhưng điều khiến Lý Dương kinh ngạc nhất chính là hai chữ ẩn trong hộp đựng bút.
- Anh chàng đẹp trai, cậu tên Âu Dương Lượng đúng không, cậu có thể nói cho chúng tôi biết chiếc ống đựng bút này của cậu có từ đâu không?
Lưu Tĩnh đứng một bên bắt đầu đặt câu hỏi, đôi mắt dài không ngừng nhấp nháy, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Điều này khiến Trương Hải Dương có chút ghen tỵ. Cũng không phải Trương Hải Dương có thành kiến gì với Lưu Tĩnh, Trương Hải Dương cũng là một anh chàng đẹp trai, đương nhiên thích là tâm điểm sự thu hút của những cô gái, cách trả lời và biểu hiện không tầm thường của Âu Dương Lượng khiến y không được thoải mái lắm.
Âu Dương Lượng vuốt tóc, mỉm cười nói:
- Chiếc ống đựng bút này là đồ thu thập của một người bạn của tôi, anh ấy dùng khá nhiều tiền để mua lại, còn về chuyện từ đâu đến thì tôi cũng không rõ lắm!
- Anh có tiện nói ra là mất bao nhiêu tiền không?
Lưu Tĩnh tiếp tục hỏi.
Âu Dương Lượng cười cười, lập tức nói:
- Điều này không có gì là bí mật, mười năm trước anh ấy bỏ ra 800 nghìn tệ mua về!
800 nghìn tệ, còn là mười năm trước nữa.
Khán giả đều khẽ bàn luận với nhau, thị trường sưu tầm mười năm trước rất náo nhiệt nhưng không làm giả lợi hại như bây giờ, đồ gốm sứ đã trải qua thời kì ra mắt, giá 800 nghìn tệ của mười năm trước thì bây giờ sẽ là bao nhiêu, chẳng ai dám tưởng tượng.
Rất nhiều khán giả trong lòng cũng có suy nghĩ riêng của mình. Món đồ này nhìn có vẻ rất đẹp, rất có khả năng là thật, nếu là giả thì bài học này mất không ít tiền học phí.
Khán giả khẽ bàn luận với nhau, Lưu Tĩnh mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói:
- Xem ra anh và bạn anh quan hệ khá tốt đó!
Lưu Tĩnh có ấn tượng khá tốt về Âu Dương Lượng, trong lòng cũng đã có phán đoán của mình, sau khi nói xong thì không hỏi nữa, lại quay đầu về phía khán giả phía sau mình sôi nổi bàn tán.
Chương trình này rất coi trọng sự tương tác lẫn nhau, đoán đúng hay sai thực ra không hề quan trọng. Vì vậy các vị khách quý mỗi lần trước khi đưa ra quyết định đều tham khảo ý kiến của những khán giả phía sau mình, làm cho mọi người có cảm giác đây là một chương trình thực sự có sự tham gia của quần chúng.
Trương Hải Dương vẻ mặt bình tĩnh, Âu Dương Lượng mỉm cười ngồi một bên có chút không thoải mái, không kìm nổi hỏi:
- Tôi muốn hỏi người dẫn chương trình một câu hỏi, Sùng Trinh chắc hẳn là vị hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh, khi đó lò của quan lại đã có thể nung ra đồ sứ tinh xảo thế này chưa?
Trương Hải Dương vừa hỏi xong, Âu Dương Lượng liền nở nụ cười, trên mặt có vẻ vô cùng tự tin.
Vương Cương lại âm thầm lắc đầu, Trương Hải Dương chỉ là diễn viên, mù tịt về đồ cổ, nếu là Lý Dương thì tuyệt đối sẽ không thể hỏi câu hỏi thế này.
- Giáo sư Trương, đầu tiên tôi muốn tuyên bố một chút, chiếc ống đựng bút này của tôi không phải là đồ sứ của quan, mà là đồ sứ của dân.
- Đồ sứ của dân?
Trương Hải Dương hơi ngẩn người.
Lưu Tịnh đang thảo luận cùng khán giả cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Âu Dương Lượng, Lý Dương thì chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng.
Bất luận là khán giả hay là hai vị khách quý kia đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc với câu nói vừa rồi của Âu Dương Lượng. Trong nhận thức của bọn họ, đồ gốm sứ có giá trị cao nhất là của quan lại, đồ gốm sứ của dân là đồ vật thông thường, không đáng được nhắc đến.
Đoán chứng cả nước có không ít người có suy nghĩ này, đại đa số đều là những người không am hiểu lắm về đồ gốm sứ, hoặc vừa mới tìm hiểu được một chút.
Rất nhiều đồ gốm sứ thực sự là của quan lại thì tốt hơn nhiều của dân, nhưng điều này không phải là tuyệt đối. Đồ gốm sứ của dân ở thời Tống cũng không thua kém gì của quan lại, còn thời kì Sùng Trinh thì hoàn toàn cũng vậy.
Âu Dương Lượng tiếp tục nói:
- Đúng vậy, đây là đồ sứ của dân, nhưng lại là sản phẩm tinh túy trong những sản phẩm tinh túy của nhân dân, còn tốt hơn nhiều so với đồ gốm sứ của quan lại cùng thời. Điều này tin rằng thầy Vương Cương có thể giải thích tốt hơn!
Âu Dương Lượng không giải thích nhiều mà đẩy vấn đề sang cho Vương Cương. Như vậy y vừa không bị mang tiếng khách qua mặt chủ, còn có thể để Vương Cương thể hiện được kiến thức uyên bác của mình.
Vương Cương là người dẫn chương trình, vấn đề này không thể không trả lời. Nghe Âu Dương Lượng nói xong, Vương Cương gật đầu nói:
- Về lịch sử của đồ gốm sứ có một thời kì đặc biệt, thời kì này gọi là thời kì quá độ, bắt đầu từ năm 144, hai mươi năm sau đều là sự quá độ then chốt của đồ gốm sứ.
- 114 năm là con số khá đặc biệt trong lịch sử của chúng ta. Năm đó có ba vị hoàng đế, một người là Sùng Trinh, một người là Lý Tự Thành, còn người kia là Thuận Trị. Một năm có ba vị hoàng đế, lại là cuối của triều đại, chính trị lúc này vô cùng biến động, quốc gia cũng rật loạn. Nhưng đồ gốm sứ của thời kì này lại thoát khỏi sự gò ép của chính tri, tự có thời kì then chốt phát triển thay đổi. Thời gian quá độ khoảng hai mươi năm, hai mươi năm này vẫn kế thừa những đặc điểm của đồ gốm sứ hàng nghìn năm trước, lại phát triển thêm những đặc sắc khác. Đồ gốm sứ ở thời kì này có ảnh hưởng khá lớn với đồ gốm sứ của thời kì nhà Thanh sau đó, vào những thời điểm hoàng kim của Khang Hy, Càn Long vẫn có thể nhìn thấy không ít hình ản của thời kì quá độ!
Sự giới thiệu của Vương Cương làm cho nụ cười của Âu Dương Lượng càng thêm rực rỡ. Những lời này do Vương Cương nói ra sẽ hiệu quả hơn nhiều so với y nói ra.
Chuyên gia Trương Ngọc Lan đứng trước micro nói:
- Tôi bổ sung một chút, vì mối quan hệ thời cục, Thanh Hoa có sự phát triển rất lớn, đặc biệt là thời kì Sùng Trinh, đồ gốm sứ Thanh Hoa không giống bình thường, tỏ rõ khí thế bừng bừng, thoát khỏi sự trói buộc của thời kì Gia Tĩnh, Vạn Lịch, có tác dụng đặt nền móng then chốt cho sự phát triển đỉnh điểm của Thanh Hoa.
Lời bổ sung của chuyên gia khiến khán giả càng đánh giá cao đồ sứ này, rất nhiều người đều bắt đầu đoán là thật.
- Tôi tiếp tục trả lời câu hỏi của thầy Trương Hải Dương, đồ gốm sứ thời kì Sùng Trinh không phải là không bằng đồ của quan, đồ của quan cũng rất tinh xảo, nhưng số lượng rất ít. Thời kì đó vì sự phát triển hoàn chỉnh của Thanh Hoa, đồ gốm của dân được nung ra còn nhiều hơn của quan, chiếc hộp đựng bút có vẽ hình nhân vật Thanh Hoa này của thôi chính là tuyệt tác trong đồ gốm sứ của dân thời kì đó.
Lời nói của Âu Dương Hạo thì có vẻ khiêm tốn, kì thực lại thể hiện sự cao ngạo của y. Lúc y nói những lời này cũng đồng nghĩa với việc chứng tỏ Trương Hải Dương là người không hiểu gì.
Trương Hải Dương không phải kẻ ngốc, nghe thấy ý trong lời nói của Âu Dương Lượng, nhưng lúc này y vốn không biết nên lấy cái gì để phản bác lại.
- Cấu ống đựng bút to như vậy dùng để đựng bút hả?
Lưu Tĩnh đột nhiên hỏi một câu, cũng coi như giúp Trương Hải Dương giải vây khỏi sự xấu hổ, Trương Hải Dương cảm kích nhìn y, có phần căm tức biểu hiện vừa rồi của mình. Y là diễn viên, là khách mời, sao có thể bị một người chủ đồ vật làm khó.
- Thầy Lưu Tĩnh, hộp đựng bút là cuối thời Minh mới xuất hiện, không phải là dùng để đựng bút lông.
Lần này trả lời Lưu Tĩnh không phải là Âu Dương Lượng mà là Lý Dương. Lý Dương đang mỉm cười nhìn Lưu Tĩnh, Trương Hải Dương, Lưu Tĩnh quay đầu lại, đến Vương Cương cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Trước đó Lý Dương không hề nói gì, cũng không kết nối với khán giả phía sau, máy camera trong quá trình ghi hình vừa rồi có rất ít lần quay hắn, dường như bị mọi người lãng quên vậy.
Lúc này Lý Dương lên tiếng lập tức khiến mọi người nghĩ đến hắn. Lý Dương cũng là khách mời, còn là vị khách mời liên tiếp đoán đúng ba lần trước đó, lần này sau khi đoán đúng, Lý Dương sẽ có thể mang về giải thưởng của chương trình.
Âu Dương Lượng lúc này cũng chú ý đến Lý Dương, nhìn Lý Dương, nụ cười trên mặt y dần dần tắt đi.
Lý Dương, cái tên này khiến hắn khắc cốt ghi tâm. Y đã có một lần vô cùng mất mặt ở trước mặt Lý Dương, cũng tại Lý Dương mà y đã mất đi việc làm ở Thượng Hải. Người như Âu Dương Lượng không bao giờ nhận lỗi về mình, luôn cho rằng lỗi thuộc về người khác.
Lý Dương ở trước mặt có chút giống với Lý Dương y đã gặp ở Thượng Hải, chỉ già hơn nhiều, nhìn kĩ Lý Dương một lúc, Âu Dương Lượng lại lắc lắc đầu.
Ấn tượng của y với Lý Dương còn sâu sắc hơn nhiều Trương Ngọc Lan, lần này đến y cũng không nhận ra người trước mắt là Lý Dương, không thể không nói người hóa trang thật là thần kì.
Đương nhiên, không nhận ra Lý Dương cũng có liên quan đến tiềm thức của Âu Dương Lượng. Khách mời của chương trình này mời đến trước giờ đều không phải người trong ngành, còn Lý Dương mà y biết cũng không phải người nào nổi tiếng lắm. Có những ý nghĩ này khiến y và Trương Ngọc Lan cùng nhìn Lý Dương thành người khác.
Lý Dương không thể biết trong lòng Âu Dương Lượng có những suy nghĩ phức tạp như vậy, tiếp tục nói:
- Chúng ta đều biết những dụng cụ trong thư phong đa số đều có vào thời nhà Tống, ví dụ như cái kê bút, nghiên mực, hộp mực…Chỉ có hộp đựng bút là xuất hiện cuối thời nhà Minh. Cuối thời nhà Minh có người tên Đồ Long, hàng nghìn năm trước y đã viết một cuốn sách, trong cuốn sách lần đầu tiên nói rõ hình dạng và tác dụng của hộp đựng bút, nhưng hộp đựng bút thời đó đa số là làm từ trúc!
- Sau này đồ vật này được làm thành đồ gốm sứ, dần dần trở thành đồ trang trí, về mặt lý luận mà nói, hộp đựng bút cũng không thể đựng bút lông, người sử dụng qua bút lông đều biết, sau khi bút lông dùng xong, nhất định phải treo lên, còn cần phần lông hướng xuống vị trí chính xác, không thì sẽ làm hư hại bút lông.
Đợi sau khi Lý Dương nói xong, những người đã dùng qua bút lông đều có chút suy nghĩ gật gật đầu.
Những người thường dùng bút lông đều hiểu bút lông đích thực không được dựng lên trên, một khi để dựng lên trên sẽ bị rẽ ra, giống như giẻ lau nhà vậy. Ngoài ra, nước trong bút lông dễ chảy vào phần trúc, bút lông thời cổ đại đa số làm từ trúc khô.
Vì vậy sau khi dùng xong bút lông đều phải treo lên giá, những bút lông đặt trong ống đựng bút nhất định là không dùng nữa, còn những bút lông thường dùng khẳng định không thể để trong đó.