Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 733: Trưng bài đồ bảo vật (cuối)




- Ngọc Phiến Quang, là ngọc gì, Hà Gia Lộ không biết tâm ý của Khổng Huyên, hỏi rất tò mò.

Đám người Hà Kiệt, Hà San San đều nhìn về cô gái này, chân mày Lưu Cương hơi nhăn lại một chút, nhẹ nhàng liếc nhìn Khổng Huyên một cái, nếu Khổng Huyên không nói lung tung như vậy, y cũng không ngại lập tức mời cô này ra ngoài.

- Ngọc này là gì tôi cũng không biết, cô quay về hỏi anh Lý Dương của cô đi, có lẽ hắn cũng không biết! Khổng Huyên cười cười, cũng xoay người bỏ đi.

Lão Khổng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng mai Khổng Huyên không làm trò gì trước mặt những người này, tiếp tục nói đôi chén Dạ Ngọc này là vật gia truyền của nhà bọ họ.

- Anh Lý Dương nhất định biết.

Hà Gia Lộ quay đầu nhìn Lý Dương, bĩu môi nói, thằng nhóc này là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dương, nó tuy nhỏ, cũng biết mối quan hệ giữa Lý Dương và nhà mình, hơn nữa lúc nãy lại nhìn nhiều như vậy làm cho nó hoa cả mắt lên vì món bảo bối thần kỳ, tên nhóc này luôn có lòng tin đối với Lý Dương.

Cho nên sau khi nghe Khổng Huyên nói, theo bản năng nó nó lại.

- Yên tâm đi, không có chuyện anh Lý Dương của cậu không biết, Hà Kiệt thản nhiên nói, lại ngẩng đầu nhìn Khổng Huyên.

Hà Kiệt không biết chuyện giữa Khổng Huyên và Lý Dương, nhưng y cảm nhận được Khổng Huyên có lòng căm thù đối với Lý Dương, chuyện này là cho y cảm thấy không thoải mái, nếu không phải hôm nay là đại thọ ông cụ, Hà Kiệt nhất định sẽ hỏi chuyện này cho ra lẽ.

Đang lúc đại thọ ông cụ, Hà Kiệt cũng không muốn có chuyện gì phiền phức xảy ra.

Triển lãm chén Dạ Quang cũng gần kết thúc, Lưu Cương đẩy chiếc xe chầm chậm đi tới, vừa nãy Lưu Cương đã nói đây là vật phẩm triển lãm cuối cùng, các chuyên gia xung quanh đang bàn tán trò chuyện với nhau.

Trên mặt mỗi người đều tỏ ra bùi ngùi, lần này tới rất đáng, những quốc ngọc thần khí này đều là bảo bối mà báo đai đã đưa, rất nhiều là tác phẩm của các đại tông sư, nhìn thấy những bảo bối này, sống kiếp này cũng không uổng.

Một buổi triển lãm, cũng làm cho mọi người biết được Lý Dương,

Địa vị của Lý Dương phải là rất cao, cái khiếm khuyết của Lý Dương chính là uy vọng, đơn giản theo thực lực mà nói, không có chuyên gia nào dám nói mình hơn Lý Dương, người dám nói như vậy, trước tiên hãy đen ra cái chén trường sinh thần khí đi rồi hãy nói.

Lại nói tiếp, bảo vật triển lãm hôm nay không nhiều, tổng cộng chỉ có mười tám chiếc.

Có thể nói, trong buổi triển lãm này không có ai có bảo vật hơn Lý Dương, người có hàng trăm bảo vật không phải là ít, chính là trong nhà của Bạch Minh, có hàng trăm bảo vật đủ kiểu dáng, còn chưa tính đến viện bảo tàng của y.

Lượng không đại diện chất, bảo vật của bọn họ tuy nhiều, nhưng so với Lý Dương thì tiểu sư gặp đại sư, không nói những thần khí, một cái trọng khí cũng không có.

Cho dù tất cả đồ sưu tầm của Bạch Minh, cũng không có giá trị bằng cái chén đó.

Nếu Bạch Minh có tiền trong tay, lúc trước y cũng không làm cái án đó giả, y muốn dựa vào vào cái án đó kiếm chút lời.

Nhưng kinh tế của Bạch Minh không tốt và viện bảo tàng của y cũng đóng cửa, lợi nhuận từ viện bảo tàng không cao, Bạch Minh lại đã từng sưu tầm những mãnh sứ vụn này, giá trị của mãnh vụn này không cao, nhưng trên kệ cũng không nhiều, nhưng lại chiếm dụng khá nhiều tài chính của Bạch Minh.

Lưu Cương lại đẩy xe tới, chiếc xe lần này không có che miếng vải đỏ, chỉ có mấy chén rượu nhìn rất bắt mắt.

Sau lưng Lưu Cương, còn có mấy người thanh niên, sau khi Lưu vừa đẩy xe tới, mấy người đó cầm ly rượu lên, lẳng lặng đứng bên đó.

Ông cụ đứng dậy, các chuyên gia xung quanh đang bàn tán liền không nói nữa, tiểu sảnh từ từ yên tĩnh lại.

Nhìn xung quanh, ông cụ ôm quyền, nói:

- Cảm tạ mọi người đến tham gia lễ thọ lần này của tôi, bây giờ triển lãm chính thức kết thúc, tôi không có gì đặc biệt chiêu đãi, cuối cùng dâng lên một ly mỹ tửu này, xin một người nhấm nhám thử.

Ông cụ vừa nói xong, mấy người thanh niên cầm ly rượu đi về phía trước, lúc bắt đầu trên bàn có đặt một ly rượu, vốn mọi người không biết tại sao trên bàn có ly rượu, bây giờ cuối cùng mọi người cũng đã rõ.

Mỗi người đều gật đầu khách khí, cũng không phản ứng quá mạnh đối với chén rượu này.

- Mùi vị rượu này, không giống!

Các chuyên gia rượu đột nhiên nói một câu, trong tiểu sảnh đã tràn ngập mùi rượu, so với rượu thử nghiệm ở khách sạn phải mạnh hơn nhiều.

- Đây là rượu gì, thơm thế này?

Lão sư Thái dùng mũi ra sức ngửi, không nhịn nổi, lúc này người xung quanh vẫn chưa nâng ly đi tới chỗ lão.

- Mùi vị rượu này, tôi từ trước đến giờ chưa ngửi qua.

Lại có một chuyên gia nói, những người đó đã cầm chén rượu lên, đều nhìn do dự chén rượu trước mặt, suy nghĩ có nên uống một ngụm không.

Chỉ là chủ nhân vẫn chưa uống xong, bây giờ uống, cảm thấy hơi thấtt lễ.

- Rượu ngon!

Lữ Sách của Trưởng Hồ Tử đột nhiên kêu lên, rượu của người khác vẫn chưa động tới, rươu của y lại uống hết rồi, sau khi uống xong, chịu không nổi nói lớn tiếng.

- Đúng là rượu ngon, đời này tôi chưa từng uống qua loại rượu ngon như vậy, ông cụ Hà, ông có thể nói cho tôi biết, rượu này ông mua ở đâu?

Lữ Sách đứng lên, trên mặt vẫn còn phảng phấtt men rượu, hỏi ông cụ một câu.

Lữ Sách thuộc loại quái nhân có tài, mọi người đều biết tính khí của y, đối với hành động của y cũng không có gì là lạ, rất nhiều người nghe y nói xong, đều nhịn không nổi muốn uống ly rượu trước mặt, nhưng cuối cùng phải kiềm chế lại.

Lữ Sách tính tình kỳ quái, y làm như vậy cũng không ai nói gì, còn mình làm như vậy sẽ rất thất lễ.

Ông cụ Hà thản nhiên nói:

- Rượu này rất khó tìm, trên thị trường không mua được.

- Mua không được, tôi hiểu rồi, thì ra là cống phẩm, Lữ Sách nhăn mày, lại ngồi xuống.

Ông cụ nhẹ nhàng lắc đầu, ở đây, phỏng chừng cũng chỉ có Lữ Sách mới dám nói như vậy, nhưng lời nói của y mọi người rất tán đồng, không chừng chỉ có những lãnh đạo quốc gia mới có rượu ngon thế này.

Đồng thời mọi người cũng càng hiếu kỳ với loại rượu này hơn, trong tiểu sảnh hơn phân nữa người cầm ly rượu lên, làm cho vị rượu trong không khí càng nồng thêm.

Cho dù là người không thích rượu, ngửi thấy mùi vị này cũng muốn uống một ngụm.

Lý Dương thầm cười trong lòng, cống phẩm gì chứ, chính là rượu Mao Đài ngâm trong chén Dạ Quang, ông cụ không giải thích, Lý Dương cũng không nói, nếu không sau này những người thích rượu đó sẽ chen lấn đến sấp cửa nhà hắn.

Rượu này quả thật là ngâm trong chén Dạ Quang, mỗi lần ngâm năm phút, thì mới trở thành một loại rượu có mùi vị thơm ngon như vậy.

Loại rượu này trước mắt vẫn chưa kiểm nghiệm, có tác dụng phụ đối với cơ thể không cũng chưa rõ, nhưng uống một ly thì không sao, ly rượu này cũng là ly nhỏ, chỉ một ly, ly thứ hai cũng không có.

Trước đây Lý Dương và ông cụ đã uống rượu này rất nhiều lần, thì vẫn không có chuyện gì, huống hồ trong cuốn sổ ghi chép đời đường, Đường Thái Tông mỗi ngày đều uống rượu này, uống mấy năm cũng không sao.

Rượu trong bình cuối cùng cũng trút hết, những đứa trẻ trên mười tám tuổi của Hà gia đều có một ly, bọn người Lý Quân Sơn cũng có, Lý Quân Sơn nhìn ngơ ngác ly rượu trước mặt, trong lòng đang suy nghĩ.

Đây chính là rượu tiến cống, thời cổ đại chỉ có hoàng đế mới có thể uống, không ngời y cũng có cơ hội nếm thử.

Đó là Lý Quân Sơn không biết lai lịch của rượu này mới nghĩ như vậy, nếu y biết rượu này còn ngon hơn rượu tiến cống, hơn nữa người đại nội uống không được, bây giờ chỉ có con trai của y nới có, thì nhất định sẽ kinh ngạc.

- Mời!

Cuối cùng ông cụ chìa tay ra, nhẹ giọng nói, nghe thấy lời nói này, mấy lão tiền bối sớm không chịu nỗi đã cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó nhắm mắt lại, để cảm thụ hương vị tinh tế của loại rượu này, sau khi uống xong, làm cho người ta có cảm giác thoải mái vô cùng.

- Thật tuyệt.

Tất cả mọi người sau khi uống xong đều nghĩ như vậy, lúc này cuối cùng mới hiểu tại sau Lữ Sách hét to như vậy, đổi lại bọn họ cũng đặc biệt muốn kêu một câu như vậy, chỉ là ý chí của bọn họ khống chế được bản thân mình, không kêu lên mà thôi.

- Rượu này chỉ có trên trời mới có, ở nhân gian lấy đâu ra chứ!

Lão Tần lắc đầu chậm rãi nói một câu, sau đó lại cuối thấp đầu, nhẹ nhàng mân lên miệng một cái.

Lão Tần uống rượu chậm, mỗi lần uống một chút, sau khi uống hai ngụm rượu trong ly còn được một nữa.

Ngược lại lão Phương, một ngụm thì đã uống hết rượu, sau khi thưởng thức qua loại rượu này, bây giờ chỉ có thể ngồi lặng xuống đó.

Người khác cũng giống vậy một lần thì đã uống hết rượu, thật đáng thương ngồi nhìn người xung quanh thưởng thức rượu ngon, trong lòng vô cùng hối hận.

Một số người quay đầu lại nhìn ông cụ, cùng với hủ rượu trên chiếc xe đẩy, đang nghĩ có thể thêm một ly nữa không.

- Thật ngại, rượu này có hạn, hôm nay mỗi người chỉ một ly!

Không đợi người khác mở miệng, ông cụ mở miệng nói trước, dù sao ông cụ cũng là chủ nhân, để khách mở miệng hỏi thêm rượu, trong người lại không có thì cũng có chút xấu hổ.

Rượu như thế này quả thật không nhiều, ngâm hai ngày, chén Dạ Quang cũng không thể ngâm mãi ra rượu ngon thế này, ông cụ phát hiện, sau khi ngâm quá ba ly, rượu phải ngâm thêm mấy giờ mới có mùi vị ngon như trước, hôm nay đem cho mọi người, là ông cụ tính theo thời gian, không ngừng tích lũy mới có được.

- Tiếc thật, lão Bạch, còn nữa ly đó của ông, cho tôi uống chút nhé?

Uống xong ly rượu lão sư Thái lắc đầu, lại chú ý đến ly rượu của Bạch Minh, Bạch Minh sợ lập tức cầm ly rượu lên, sống chết cũng không đồng ý.

Hương vị rượu thơm ngon như vậy trước giờ vẫn chưa thử qua, đều này lão hơi ngại, sao có thể nhường chứ.

Người có suy nghĩ giống như lão sư Thái cũng không ít, cuối cùng chỉ có mấy vị bằng lòng cho thử.

Uống xong ly rượu cuối cùng, hoạt động hôm nay xem như cũng kết thúc, lúc này mọi người mới cảm nhận được sự mệt mỏi.

Đợi lúc đi ra, trời rất nhanh tối, ông cụ giữ lại mấy cái, cuối cùng mọi người cũng phải ra về.

Mọi người đều biết, lão Hà cũng rất mệt, vả lại buổi chiều thấy bảo bối thần kỳ như vậy, lần này vừa đúng lúc trở về

Mùi vị lại mất đi, bây giờ không có ai có hứng thú ăn uống gì, trừ loại rượu lúc nãy.