- Tiểu Huyên, đừng nói lung tung.
Lão Khổng lại trừng mắt nhìn cô, những lời nói này nếu bị lão Hà nghe thấy có thể xảy ra hiềm khích, hôm nay là đại thọ của ông cụ, đuổi bọn họ ra ngoài cũng không có ai thương tiếc bọn họ.
Khổng Huyên nhắm nghiền đôi mắt lại, nhưng trong mắt lại lộ ra sự phẫn nộ và ghen tỵ không thể che dấu được ý nghĩ trong lòng của cô, nếu bây giờ ở chỗ cô và Lý Dương không có ai, cô nhất định sẽ tìm cách dằn xéo Lý Dương một trận.
Lão Lương liếc nhìn qua ánh mắt vô cùng ảm đạm, trong lòng lại thở dài.
Nếu so về khí độ, Khổng Huyên thua xa Lý Dương, thật không biết lúc đầu lão cảm nhận thế nào Khổng Huyên là người lợi hại nhất trong đám nhỏ, bây giờ càng lớn lên, Khổng Huyên càng không bằng ai.
Lúc này, lão Lương lại bắt đầu nhớ tới câu nói lúc sáng.
Lý Dương, rất có thể là người có cái đức đó, người có đức của cổ đại, đại tri thức, đại thánh hiền giả, người có thể tạo ra thành tích huy hoàng, thậm chí có thể trở thành một đại tông sư, còn Khổng Huyên, nhìn thể nào cũng giống như một tiểu quái phố phường.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của lão Lương, lão đối với Khổng Huyên vẫn rất tốt.
Đây cũng là so sánh với Lý Dương, nếu đem so với người khác mà nói, Khổng Huyên lại là người có năng lực, thậm chí so với bọn Lý Xán và Liễu Tuấn cô hơn hẳn, so với Bạch Minh cô cũng không thua kém gì.
- Chín con Ngọc Long này, làm sao có thể khắc ra được chứ?
Lý Thành ngơ ngác nhìn lên cái chén Dạ Quang, bỗng nhiên nói ra một câu, trên mặt của lão Khổng lại lộ ra chút khổ sở.
Chín con Ngọc Long này làm sao có thể khắc lên cái chén này, hơn nữa hiệu quả lại thần kỳ như vậy, tổ tông của bọn họ qua vô số đời nghiên cứu, cuối cùng cũng không tìm ra đáp án cho mọi người tin phục, mà kết luận của tổ tông đưa ra lại làm cho người ta giật mình.
Trước đây rất lâu người của Khổng gia nói rằng, cái chén Dạ Quang này không phải là sản vật của nhân gian, hẳn phải là trên trời rơi xuống, cho dù là nhân gian tuyệt đối không có sản vật thần kỳ thế này.
Nguyên nhân chính là như vậy, người Khổng gia mới nhiều đời cẩn thận gìn giữ đôi chén Dạ Quang này, bọ họ xem cái chén này là vật tiên, có được vật tiên, sau khi chết đi họ có thể lên trời làm tiên.
Người Khổng gia bảo quản đôi chén này, từ trước đến giờ truyền nam không truyền nữ, chỉ truyền cho con trưởng dòng chính, mà trong gia tộc mỗi đời không quá hai người biết về đôi chén này, bảo đảm tin tức không lộ ra ngoài, sẽ không bị mất cắp.
Ở thời cổ đại, đồ vật tốt thế này, người bình thường cũng không dám cất giữ.
Lúc người Khổng gia bảo quản cái chén này, đã từng gặp mấy lần nguy hiểm, cuối cùng có một gia chủ trí thức phát minh ra bộ ẩn pháp, từ đó về sau, mới che dấu được cái chén này.
Lý Dương không biết những cổ điển này của Khổng gia, nhưng nếu hắn biết những kết luận này là của người Khổng gia, nhất định cũng sẽ rất kinh ngạc.
Sau khi có được đôi chén Dạ Quang này, Lý Dương tỉ mỉ nghiên cứu thành phần cấu tạo của đôi chén Dạ Quang, hai cái chén Dạ Quang này từ quan sát bên ngoài cho thấy, chính là ngọc mỹ thượng đẳng, nhưng nhìn từ bên trong, có rất nhiều điểm khác ngọc thật.
Có rất nhiều nói tư liệu nói về đôi chén này, cứng hơn rất nhiều so với bất cứ loại đá nào, mà còn cứng hơn gấp mười lần, mà cấu tạo như như thế này từ trước đến giờ Lý Dương chưa từng thấy qua, cũng chưa từng thấy qua trên bất cứ tài liệu nào cả.
Cuối cùng Lý Dương lại đưa ra một kết luận, chất liệu tạo ra cái chén này, rất có thể không phải là sản vật của trái đất, là một loại thiên thạch.
Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của Lý Dương, kết quả cụ thể còn phải chờ kiểm định của bộ khoa học kỹ thuật.
Thiên thạch, không phải là sản vật của nhân gian, hai điểm này tương đối hợp lý, người cổ đại tuy không rõ món đồ này nhiều như vậy, nhưng tri thức cũng không hạn chế.
Bong!
Lưu Cương ấn vào cái chuông một cái, đèn ở tiểu sảnh sáng lên, ánh sáng chói mắt làm cho mọi người quen với với bóng đêm đều hi hí mắt.
- Chén Mĩ Tửu Dạ Quang, đây cũng là món bảo vật cuối cùng triển lãm của ngày hôm nay, xin mời các vị tiền bối tiến lên để thưởng thức.
Lưu Cương vừa chìa tay ra, làm ra thể mời, viện trưởng Hoàng người đầu tiên chạy ra ngoài, lão biết chỉ có mình qua lão Hoàng nhất định sẽ không đi tranh giành, lần này lão có thể nhìn thấy trước món thần khí tuyện thế này rồi.
Quả nhiên, lão Hoàng vừa đứng dậy hừ lạnh một tiếng, lại ngồi xuống.
Thấy biểu hiện của người anh em này, người xung quanh nhìn thấy bọn họ đều nhẹ nhàng lắc đầu, anh em ruột thế này cũng không nhiều, đặc biệt hai người này vẫn là người có danh vọng nhất.
Chén Dạ Quang đã có mấy người nhìn thấy qua, lão Chu, lão Liễu còn có Bạch Minh và bọn người lão Mão, món đồ tốt thế này, không ai thấy qua nhiều lần, Bạch Minh kéo lão Mão đi lại phía trước.
Viện trưởng Hoàng mang bao tay, nhẹ nhàng cầm một cái chén Dạ Quang.
Cái chén bây giờ không phải là màu đen, chín con Ngọc Long trên chén đều biết mất không thấy, nhưng lưu quang thần kỳ đúng là lưu quang thần kỳ, loại lưu quang này làm cho người ta có cảm giác không giống nhau.
Không giống như ánh sáng bình thường, đang cầm cái chén Dạ Quang thế này, làm cho tâm tình của người ta luôn cảm thấy không yên.
- Chén Mỹ Tửu Dạ Quang, đồ tốt thật đó!
Viện trưởng Hoàng lại thở dài, đặt nhè nhẹ cái chén xuống, để người khác tiếp tục thưởng thức, tự mình đứng qua một bên.
Lão Tần, lão Phương cũng cầm cái chén lên thưởng thức một chút, trong lòng mỗi người đều tán thưởng, thần khí, đây là một chiếc thần khí.
Viện trưởng Hoàng, lão Tần, lão Phương xem xong thì rời khỏi chiếc xe đẩy, đê người khác tiếp tục xem, những vị tiền bối này tố chất rất cao, lúc nhìn thấy món đồ cũng đều tự giác.
Lý Thành đứng dậy, vừa muốn đi vào trong, lại do dự một chút.
Qua vài phút, Lý Thành quay đầu lại hỏi:
- Lão Khổng, cùng đi không?
Lão Lương và lão họ Sở cũng đều đứng dậy, cùng nhìn vào lão Khổng.
Cha con lão Khổng mỗi lần nhắc tới đôi chén Dạ Quang thì luôn nói là của bọn họ, nhưng đã thất truyền mấy trăm năm gì đó, bây giờ lại trong tay Lý Dương, ngay cả mấy người này là bạn của lão Khổng, cũng không cho rằng Khổng gia lại có quyền sở hữu cặp chén Dạ Quang này.
Lão Khổng thở dài, lắc đầu:
- Các ngươi đi đi, ta không đi, nhìn thấy đôi chén Dạ Quang này ta sẽ đau lòng, không đi sẽ tốt hơn.
- Ba, tại sao không đi, đồ của nhà chúng ta càng phải quang minh chính đại đi xem, chúng ta đi thôi!
Khổng Huyên đứng dậy, dùng sức lôi ba mình, lão Lương và Lý Thành cùng liếc nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Tới lúc này còn nói thế nào, tiểu Huyên đứa trẻ này quả thật quá cố chấp, đáng tiếc chuyện này bọn họ cũng không biết làm sao khuyên bảo cô, chỉ có thể làm như không nghe thấy, chỉ cần đừng để ông cụ Hà nghe thấy là được rồi.
Ông cụ Hà trong rất vui vẻ, vô cùng hòa nhã, nhưng lúc nỗi giận ai cũng không chịu nỗi, lần trước tổ chức đầu cơ trục lợi, lại đổ oan cho người khác, đã bị phán tử hình.
Trong mấy cái án tử hình đó, có ba người tử hình, tám người chung thân, những đồng phạm khác đều bị trọng phán, nhẹ nhất cũng bị tù mười năm, án tử hình chủ yếu là gây ra án mạng, làm cho ông cụ phát hỏa, có ông cụ, pháp viện không có chút sự tình nào oan uổng.
Lão Khổng cũng lắc đầu, từ từ đứng dậy, cùng bọn người lão Lương đi vào trong.
Sau khi tới gần, lại lần nữa nhìn thấy đôi chén Dạ Quang, lão Khổng không nhịn nổi nhắm mắt lại, mộng tưởng của cả gia tộc, nổ lực của cả gia tộc, đều đặt trong cái chén này, tới đời của lão cuối cùng cũng tìm được, nhưng chung quy lại không thể trở về tay bọn họ
Kết quả này, lão Khổng thật không biết nên nói thế nào.
Người dần dần ít đi, lão Khổng mấy lần định về, đều bị Khổng Huyên lôi lại, vẫn đứng ở chỗ đó.
Nhìn thấy chén Dạ Quang được đặt trên khay trên chiếc xe đẩy, ánh mắt khao khát của Khổng Huyên như muốn toát ra lửa, cô thề trong lòng, nhất định phải đoạt lại cặp chén Dạ Quang đó trở về, đoạt lại cho gia tộc bọn họ.
Đáng tiếc là cô hoàn toàn không biết, cho dù bây giờ Lý Dương đồng ý bán, quốc gia cũng không thể đồng ý, quốc gia không cho phép bảo vật truyền ra nước ngoài.
- Chị San San, người ít rồi, chúng ta cũng đi xem đi!
Hà Hoan kéo tay Hà San San, lắc tay cô ấy nói, Hà San San lại nhìn lên phía trước, lại thấy Hà Kiệt.
- Đi, chúng ta đi xem, Lý Dương có một đôi chén bảo bối này khi nào, chị cũng không biết nữa!
Hà Kiệt suy nghĩ, lập tức cười nói, chuyện đôi chén Dạ Quang này y thật không biết, vừa thấy đôi chén Dạ Quang thần kỳ này, y cũng há hốc mồm, hình như Lý Dương đi tới đó, món những món đồ tốt như vậy, bảo bối tốt thì cũng chỉ có ở đó.
Tốt, cảm ơn anh Kiệt!
Hà Hoan nhếch miệng cười, tiểu a đầu lên lơn rất xinh đẹp, nhưng vẫn chưa phát triển hoàn toàn, mỗi động tác mang chút nghi hoặc
Mấy đứa trẻ ở Hà gia, dưới dẫn dắt của Hà Kiệt, cùng đi tới trước cái xe đẩy, cảnh tượng thần kỳ trong bóng đên vừa nãy mọi người đều ghi nhớ, lúc này có mấy người đang nấp sẳn ở đó, loạn choạng hai bên, đang tìm mấy con rồng lúc nãy
Gia giáo của Hà gia vô cùng nghiêm khắc, Hà Kiệt không lên tiếng, những đứa trẻ này cho dù tuổi vẫn còn nhỏ, cũng không dám đụng vào hai cái chén này.
- Món đồ của anh Dương tốt thật đó, chị San San, em quyết định rồi, nghỉ hè đi tìm anh Dương, những món đồ tốt này em phải thấy qua một lần, Hà Hoan cũng ghé vào đó, hai cái chén vừa thoạt nhìn, dường như không khác gì mấy.
- Anh Kiệt, ánh sáng trên này làm sao mà có, sau này có còn không?
Hà Gia Lộ đứng trước mặt Hà Kiệt, hỏi rất hiếu kỳ, Hà Kiệt là con cháu đời thứ ba của Hà Gia uy danh rất cao, đừng thấy Hà San San bình thường thích trêu đùa với y, lúc Hà Kiệt bực tức, Hà San San cũng không dám nói lung tung.
- Mấy vấn đề này, một hồi nữa anh dẫn em đi hỏi anh Dương của em.
Hà Kiệt cười cười, y làm sao biết được ánh sáng lấp lánh này từ đâu mà có, để giữ uy tín trước mặt em mình, chỉ có thể đem vấn đề trên đổ cho Lý Dương
Hà Gia Lộ vừa gật đầu, đang lúc muốn quay đầu lại tìm Lý Dương, lão Khổng đối diện đột nhiên nói:
- Những lưu quang này là của chất liệu làm ra cái chén này, cái chén này vốn do một loại ngọc chế thành, cái chén hoàn thành đương nhiên có những lưu quang này!
- Tiểu Huyên!
Lão Khổng nhướng mày, hét nhỏ một câu, đây lại là người nhà của lão Hà, ở trước mặt bọn họ tuyệt đối không thể nói lung tung, lời nói gây hiểu lầm, như vậy thật là phiền phức...