Khối thạch điêu này chỉ như một khối thạch bình thường.
Nhưng, có mười hai khối tượng nhỏ tạo thành bộ phận then chốt của máy điêu khắc thạch thì lại rất khác.
Chỉ nói đến máy, đã nói lên sự khác biệt của đồ vật, là bảo bối đặc biệt.
Hơn nữa đây mới thực là máy thạch điêu độc nhất, đó là đồ vật độc nhất vô nhị trên thế giới và có giá trị nhất.
Đường Xuân Minh miệng run run chậm rãi tiến lên chính giữa.
Vị trí mười hai bức tuợng nhỏ đã bị Lưu Cương thay đổi, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhận biết được đây không phải là thạch điêu bình thường. Đây là máy điêu khắc thạch bằng đá, không thể khác được, việc này cũng giống như nói Đường Xuân Minh bán lậu một món bảo bối của Vinh Bảo Trai.
Lý Dương khẽ thở dài, anh cũng đang rất lưỡng lự không biết có nên lấy ra cho mọi người xem xem, trong đó có gì thần bí, hiện tại Lý Dương đều không có chút manh mối, nói không chừng có thể thông qua triển lãm thu được một số thông tin liên quan.
Mọi người xung quanh đều nhìn Đường Xuân Minh, có ánh mắt đồng cảm và cũng có ánh nhìn hả hê.
Không cần nói thêm, tất cả mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, bảo bối Đường Xuân Minh bán cho Lý Dương chắc chắn hắn nghĩ chỉ là thạch điêu bình thường, mãi đến bây giờ mới phát hiện ra, có sự khác nhau trời vực.
Bán đồ tốt mà nghĩ bán đồ bình thường, Đường Xuân Minh hoàn toàn đã bán lậu.
- Tôi nhớ là, đèn bóng trăng và cả nghiên thần long thần hổ, Lý Dương đều mua được ở Vinh Bảo Trai.
Lý Thành Quang nhíu mày quay đầu sang Lương lão, Khổng lão nói một câu.
- Đúng, ở đây đều là đồ của Vinh Bảo Trai.
Lương lão gật đầu, nói xong ông cũng thoáng sửng sốt.
Đúng là Vinh Bảo Trai, hai lần kiểm lậu, nếu như theo lời nói này chẳng phải Lý Dương đã mua được từ đó những ba lần sao?
Vinh Bảo Trai kiểm lậu ba lần.
Đây là chuyện mà không một ai có thể tưởng tượng ra, ở Vinh Bảo Trai một lần lậu, đó đã là niềm tự hào của cả đời, hiện giờ có người kiểm lậu 3 lần ở đó, đó chẳng phải là đáng ngạc nhiên sao?
Rất nhiều người đang nhìn Lý Dương, đều có cảm giác kinh khủng.
Lý Dương ở Vinh Bảo Trai kiểm lậu, cũng đã gián tiếp chứng minh thực lực Vinh Bảo Trai, mặt khác bất kỳ cửa hàng đồ cổ nào e rằng cũng không có khả năng có nhiều đại lậu để cho Lý Dương đi kiểm.
Dĩ nhiên, ý tưởng này sẽ chỉ là để người Vinh Bảo Trai an ủi chính mình, người ngoài chỉ nhìn kết quả.
Nhìn một hồi máy thạch điêu, Đường Xuân Minh chua xót về chỗ ngồi của mình. Điều này khiến Lý Dương ngại, sau này có nên tổ chức triển lãm ở Vinh Bảo Trai nhằm tăng ảnh hưởng cho Vinh Bảo Trai hay không, dù sao Lý Dương còn nợ người ta một ân tình.
Sau khi Đường Xuân Minh xuống, Hoàng lão đến từ HongKong và người khác đi lên để xem.
Hộp chụp hình bằng gỗ tử đàn, máy điêu khắc thạch bằng đá thời nhà Minh, là hai món sưu tầm có giá trị, tuy không thể so sánh với hai thanh thần kiếm và bình tiên âm nhưng cũng không có nhiều người có thể sưu tầm được những đồ này.
Còn nữa, loại máy bằng đá rất ít gặp, lại không xuất hiện nhiều, một lần mà Lý Dương có thể đưa ra hai tinh phẩm như vậy quả thực rất giỏi.
Cuộc triển lãm chỉ có mười phút, Hà San San và người nhà cũng không khỏi tò mò đến xem, cả nhà Lý Quân Sơn cũng không ngoại lệ, lần này cũng có một món đồ là đồ gia truyền nhà họ.
Hai đồ vật được đem ra, Lưu Cương lại đẩy một chiếc xe đẩy tới.
Trên xe đẩy có một tấm vải đỏ, trên xe cụ thể có những vật gì thì chỉ có thể chờ Lưu Cương mới rõ.
Trong lòng Hoàng viện trưởng có chút nghi ngờ, Lý Dương có thể đưa ra đại kiện đồ sứ cũng không nhiều, sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt viện trưởng Hoàng sáng lên và mạnh mẽ đứng dậy.
Ngoại trừ đại kiện đồ sứ ở ngoài, còn có thể bày ra bộ dáng này.
Lưu Cương cười cười, chậm rãi lật tấm vải đỏ, một bồn thủy tinh trong suốt hình tròn rất to, bên cạnh đó còn có một bức họa cổ.
Chính là nó.
Hoàng Viện trưởng nhìn bồn thủy tinh, trên mặt có chút ngạc nhiên mừng rỡ, lại còn có cả một bức tranh, người nào thấy qua tất cả các bảo bối này đều hiểu ý nghĩa của cuộc triển lãm là gì.
Thủy trung họa, là thủy trung họa của Ngô Đạo Tử, một bức họa cổ vô cùng kỳ diệu.
Vẻ mặt của Khổng Huyên, Khổng lão và người họ Sở có chút nghi ngờ, họ chưa nghe qua chuyện này, không giống Lương lão đã từng nghe bạn bè nói qua vật này.
- Không đóng khung bức tranh lại còn chuẩn bị cho ngâm nước, anh ta muốn làm gì đây?
Sở Tính lão nhân nói, ông vốn muốn châm chọc, đáng tiếc bát Trường Sinh quá thần kỳ làm cho ông không nói được lời nào, lần này lại cho ông cơ hội.
- Sở Tính lão nhân, hồi nữa ông sẽ biết, thật sự rất đáng chờ đợi.
Lương lão lắc đầu cười ha hả, sự kỳ diệu của bức tranh khi được ngâm trong nước được truyền rất nhiều. Vinh Bảo Trai được triển lãm hơn một lần, rất nhiều người đã thấy qua, ai từng chứng kiến cũng không tiếc lời khen ngợi, bạn của lương Lão cũng như thế.
Ông cũng theo lời kể của người bạn đó mà biết được chuyện này.
Ngoài họ ra, những người còn lại đều có chút nghi hoặc, họ chưa bao giờ nghe qua hiện tượng tranh để trong nước. Đó là việc của chuyên gia, cũng không biết gần đây đang bàn tán chuyện này, dù sao “thủy trung họa” cũng mới chỉ xuất hiện cách đây một tháng.
- Chẳng lẽ, đây là bức “thủy trung họa”.
Tần lão đứng lên hỏi Hoàng viện trưởng và Phương lão một câu. Hai người này đã từng nhìn qua bức họa của Lý Dương, có điều ở Trùng Khánh chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy.
- Đúng, Tần lão, chắc chắn ông sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy bức họa này.
Hoàng Viện trưởng tủm tỉm gật đầu, cùng Tần lão đi đến chính giữa, Phương lão cũng tiến tới, bức tranh thần kỳ như vậy, làm người ta xem không chán.
Lưu Cương thả xe đấy, cầm lấy cuộn tranh, nhẹ giọng nói:
- Đây là “đế vương xuất hành đồ” của Ngô Đường Tử, là bức họa vô cùng kỳ bí, chỉ ở dưới nước mới biểu hiện ra, xin mời quý vị thưởng thức.
Lưu Cương mở cuộn tranh, chỉ là một bức tranh thô ráp cùng với nội dung kỳ lạ.
Chưa từng gặp qua cũng chưa từng nghe nói qua nên khiến mọi người khá kinh ngạc, nghĩ đến lời nói của Lưu Cương tranh này phải ở trong nước mới hiện ra rõ ràng nên tất cả đều đang chờ đợi.
Họ chờ đợi nhưng trong lòng lại thấp thỏm, bức tranh hiển thị được trong nước, điều này vượt quá tưởng tượng của họ.
- Hoàng Viện trưởng, ngài thả bức họa vào đi.
Lưu Cương đột nhiên nói với Hoàng viện trưởng một câu khiến ông sửng sốt, lập tức cười và nhận lấy bức tranh từ tay Lưu Cương.
Phương pháp triển lãm tranh này ông đã gặp qua nên biết phải làm như thế nào.
Mọi người đều chăm chú nhìn bức họa trong tay Hoàng viện trưởng, cũng có người đã nghe qua nhưng chưa từng chứng kiến nên có phần hoài nghi. Đem bức tranh để vào trong nước, đó là chuyện điên khùng mà họ chưa bao giờ nghĩ tới, cả chuyện chỉ có ở trong nước bức tranh mới được thể hiện ra họ cũng không tưởng tượng được nên có chút hoài nghi.
Lần này được chứng kiến nên họ rất hào hứng chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra.
Viện trưởng Hoàng đem bức tranh đặt trên bồn thủy tinh, từ từ thả xuống.
- Đúng là ngâm trong nước, bức tranh không bị phá hủy sao?
Hà Hoan ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ của mình, ngạc nhiên kêu lên.
- Phá hủy? làm sao có thể thế được, mở to mắt quan sát đi, đừng nói những lời như vậy.
Hà Kiệt lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút đắc ý, bức tranh này do anh và Lý Dương mua về nên anh đã tận mắt được chứng kiến.
Hà San San kinh ngạc hỏi:
- Kiệt ca, anh đã từng thấy qua rồi sao?
- Dĩ nhiên, anh còn là người đầu tiên nhìn thấy nó.
Hà Kiệt lập tức gật đầu, khiến người ta có cảm giác anh thật kiêu ngạo vì được là người đầu tiên được chứng kiến.
- Như thế nào có thể?
Cô gái nhỏ bên cạnh Hà Hoan đột nhiên bịt miệng mình, kinh ngạc nhìn về phía trước. Hoàng Viện trưởng ngâm hoàn toàn bức tranh vào trong nước, trên mặt nước nổi lên một làn sương trắng, bức tranh ở trong nước đang dần được thể hiện.
Có sơn có thủy, hầu hết mọi người đã ngạc nhiên, một vài người di chuyển để xem cho rõ hơn.
- Anh đã nói rồi, đừng ngẩn người ra thế, hãy quan sát đi.
Hà Kiệt quay đầu lại, từng được chứng kiến nhưng lần này xem lại anh vẫn thấy có chút rung động.
Một bức tranh thần bí tựa như trong cổ tích.
Cô bé Hà Hoan không nói gì, Hà San San cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, cả hai nhìn chằm chằm vào bồn thủy tinh.
Sau khi bức tranh cổ được ngâm vào nước thì sự kỳ diệu cũng đang dần hiện ra.
Tần lão mở miệng nhưng không nói lên được lời nào, tất cả mọi người đều đứng lên, mấy người Bạch Minh cũng muốn xem nên đứng hết lên, Hoàng viện trưởng quay đầu nhìn Lý Dương, trong lòng có chút ghen tỵ.
- Thần khí, thần khí,cực kỳ thần khí.
Một người cao tuổi râu dài ngớ người chậm rãi tiến tới xe đẩy, không cần nói ai cũng biết ông già này rất thích thư họa, là tín đồ của thư họa nên nhìn thấy điều thần kỳ sẽ có phản ứng như vậy.
Lương lão, Khổng lão, Khổng huyên cũng với người họ Sở đều sững sờ, họ đang cảm nhận được sự sâu sắc của văn hóa Trung Hoa, bất kể ai là...
- Thần khí, chỉ người có đức mới có.
Không hiểu vì sao Lương lão lại đột nhiên nghĩ tới lời của Lữ Sách lúc sáng, khi đó ông còn nghĩ Lữ Sách cố ý châm chọc Sở tính lão nhân và Khổng lão, nhưng lúc này ông mới cảm thấy những lời nói này mới là chân thật.
Lý Dương thực sự có đức sao? Nếu không vì sao lại nhiều thần khí đến vậy, đều tập trung ở tay anh ta.