Yên Hiệp Phi năm nay 51 tuổi, khi đi cũng Hà lão vẫn chỉ là 1 đứa trẻ. Sau đó lại đi theo Hà Chấn Giang, năng lực không phải là giỏi lắm, nhưng không hề làm hỏng việc gì, thận trọng, bây giờ làm đến cấp trưởng phòng. Sau khi Hà Chấn Giang lên chức hắn cũng được lên 1 bậc.
Đã từng làm người của Hà lão. Hôm nay hắn cũng có mặt, vị trí ngồi cũng khá gần.
-Triêu Dương, người này là ai vậy?
Yên Hiệp Phi nhìn Lý Dương rồi quay sang hỏi nhỏ người bên cạnh. Bây giờ hắn công tác bên ngoài, các thông tin ở bên này hắn đều không biết, hắn liền hỏi những bằng hữu ở Bắc kinh, ít nhiều cũng sẽ biết tin tức.
-Hà hà, nói cho anh biết không thành vấn đề, mời tôi 3 trận..
người bạn bên cạnh bèn cười hà hà mấy cái rồi giơ 3 ngón tay lên.
-Được, nói đi.
Yên Hiệp Phi vội ật đầu, quan hệ của bọn họ rất tốt, đừng nói là 3 trận , đến 10 trận cũng được.
người bạn này của hắn kém hắn vài tuổi nhìn ra xung quanh rồi vẫy vẫy tay với Hiệp Phi.
đợi hắn ghé tai lại người bạn này liền nói nhỏ:
-tôi nghe nói Hà lão nhận đệ tử, về phương diện chơi đồ cổ, ông ấy rất yêu quý hắn, hắn cũng không hề tầm thường, tuổi trẻ mà đã rất có danh tiếng, hình như còn có danh hiệu là Ngọc Thánh.
-Ngọc Thánh!
Yên Hiệp Phi đột nhiên sửng sốt, trong mắt còn toát lên vẻ kinh ngạc.
Hắn đang làm việc ở Côn Minh, làm lãnh đạo. gần đây ở Vân Nam đang đồn nhau chuyện Phỉ Thúy Vương và Ngọc Thánh, hắn lại có chút quan hệ với người chủ quản kia. Đúng là đã nghe qua cái tên Ngọc Thánh, nhưng không ngờ lại là 1 thanh niên, có tài đổ thạch rất cao, thật không ngờ lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Hà như vậy.
-Đúng vậy, nghe nói Hà lão đối với hắn còn tốt hơn cả với con cháu trong nhà, đến cả xe cũng cho hắn dùng.
-Khó trách a
Yên Hiệp phi nhẹ gật đầu, là đồ đệ của Hà lão, lại rất giỏi giang, lại được hà lão yêu mến, như vậy xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ. tuy nhiên có thể đi cũng ngươi nhà như vậy thì xem như mọi người đều đã chấp nhận Lý Dương, điều này không đơn giản chút nào.
Vị bằng hữu này do dự 1 chút, nhìn xung quanh rồi nói tiếp:
-tôi có nghe được 1 chuyện, nhưng anh không thể nói ra ngoài được
-Yên tâm đi, chúng ta quen biết lâu như vậy rồI, tôi còn là người không biết chừng mực sao.
Yên Hiệp Phi gật đầu, thận trọng nói.
Người kia cúi đầu xuống 1 chút:
-được rồi nói cho anh biết, nghe đâu người này sẽ nhanh chóng đính hôn với con gái nhà họ Vương.
Yên Hiệp Phi sửng sốt:
-con gái họ Vương? Họ Vương nào?
-ở Bắc Kinh còn có họ Vương nào nữa, không thấy cha con nhà họ Vương đều ở đây cả sao.
người bạn này chun miệng, Yên Hiệp Phi cẩn thận quay đầu lại, liền nhìn thấy 1 hàng người nhà họ Vương ngồi đó, trên mặt lập tức có chút giật mình.
Thảo nào nhà họ Vương đều ở đây, những người lãnh đạo khác khi nãy còn nhìn thấy nhà họ Vương cũng có chút kinh ngạc.
thường thì Vương Toàn Minh là lãnh đạo cấp cao thường cùng nhau đến chúc thọ các bậc lãnh đạo tiền bối, nhưng đến 1 mình thế này nhất định có nguyên do gì đó.
Bây giờ thì hắn đã hiểu, năm nay 2 người này mà kết hôn thì Hà Vương 2 nhà sẽ càng thêm thân thiết.
Yên Hiệp Phi là người bao giờ cũng xem xét đến các mối quan hệ chính trị trước tiên, sau khi kết hôn, danh tiếng của Hà lão sẽ còn vang xa hơn nữa, đối với hắn cũng rất có lợi.
Những người làm chính trị kết thông gia rất nhiều, không hoàn toàn tin cậy nhưng là giúp đỡ lẫn nhau.
-mấy người bên cạnh Vương thị trưởng là ai?
Nhìn lén sang phái bên kia xong Yên Hiệp phi lại hỏi tiếp. bên đó có mấy người nhìn rất bình thường, lớn có nhỏ có, ăn mặc không đến nỗi tầm thường nhưng nhìn ra có chút cẩn trọng.
-Tôi không biết.
Người bạn quay lại nhìn rồi lặng lẽ lắc đầu.
Mấy nguời này thì bọn họ thật sự không biết. Lý Quân Sơn vốn là người dân bình thường, vợ chồng Lý Thành thì lần đầu đến Bắc Kinh, hắn biết thì mới lạ.
Lý Dương đã đến trước mặt Hà Lão, trên mặt hà Lão hiện ra nụ cười rất sáng lạn.
-Bành lão, tôi giới thiệu với ông, đây là đệ tử của tôi Lý Dương, Lý Dương đây là ông ngoại của Tiểu Kiệt, Bành Lão.
Hà lão cười hà hà giữ chặt tay Lý Dương, vẻ mặt rất vui vẻ.
Phía bên kia Hoàng Viện trưởng gật đầu với Lý Dương, mỉm cười gật đầu. cũng không nói gì thêm.
Những người phía dưới không biết thân phận Lý Dương càng kinh ngạc, Hà Kiệt cũng có chút ghen tỵ, hắn dồn hết tâm tư vào món quà cho ông, vậy àm ông cũng không kéo tay hắn như vậy.
-Cháu chào Bành lão.
Lý Dương vội khom người hành lễ, ông ngoại của Hà Kiệt cũng là trưởng bối, hơn nữa lại ngồi cũng lão gia, nhất định không vừa.
-Ha ha, tốt, rất tốt, ta đã nghe nói về cậu, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nào cho chúng ta xem món quà của cậu!
Bành lão nở 1 nụ cười, Lý Dương vội đưa món quà đến tay lão gia, món quà này là của Trần Vô Cực cực khổ làm gấp.
Hà lão mở hộp ra, thọ tinh quân liền hiện ra, Bành lão bên cạnh đưa tay chỉ:
-đây là cái gì?? đẹp quá đi!
Bức tượng ngọc Thọ Tinh này quả thật rất đẹp, là Thủy Tinh Chủng Chí Tôn Hoàng, đến người có kiến thức rộng rãi như Bành lão cũng khó tránh khỏi kinh ngạc, những món quà trước đều không thể sánh được với nó.
-Thủy Tinh Chủng Chí Tôn Hoàng
Ánh mắt Hà lão hơi sáng lên, ông nhân được ra loại ngọc tuyệt đỉnh này, ông biết Lý Dương giải ra Phỉ Thúy này, nhưng lần trước không hề thấy, hóa ra là bị Lý Dương đem đi điêu khắc.
-nét chạm trổ này, thật sự phi phàm!
Hà lão đem khối ngọc lấy ra khỏi hộp, đưa lại nhìn cẩn thận, cho dù không hiểu biết về ngọc thì ai cũng biêt đây là loại ngọc rất quý hiếm.
Yên Hiệp Phi cũng nhìn thấy khối chạm trổ, khi ở Côn Minh hắn cũng đã mua 1 ít Phỉ Thúy, không hiểu biết lắm, nhưng cũng nhận ra khối cham trổ này không hề tầm thường.
ở Côn Minh hắn nhìn thấy rất nhiều Phỉ Thúy tốt, trị giá trên ngàn vạn cũng đã từng thấy, nhưng đều không thể sánh với chạm ngọc này.
-Hà lão, đây là Trần lão tự tay khắc đó.
Lý Dương nhẹ trả lời, chung quanh mọi người đều rất kinh ngạc, chạm trổ tinh xảo, ngọc quý giá, quả là rất quý hiếm.
Lâm Lang lúc này mới thấy bội phục Lý Dương nhất, hắn biết rõ khối ngọc này giá bao nhiêu, hắn tận mắt nhìn nó ra đời, nếu là hắn sẽ không mang nó đi chạm trổ.
-Hóa ra là ông ta, vất vả cho ông ta quá, cũng rất cám ơn cháu, ta xin nhận.
Lão gia mỉm cười gật đầu, cất khối Phỉ Thúy sang 1 bên, ông đặt nó cùng chỗ với những món quà khác.
Lý Dương cũng đã kết thúc màn mừng thọ, liền đến đứng cạnh Hà Kiệt.
-Lý Dương, bảo bối này của cậu khoảng bao nhiêu?
Hà Kiệt thấy món đồ này không tầm thường, nhưng hắn không hiểu nhiều về ngọc, không biết khối ngọc chạm trổ này giá bao nhiêu, liền hỏi ngay LÝ Dương.
-Bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng của tôi.
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, bảo ngọc có tình vô giá, món quà tặng cho lão gia có bao nhiêu cũng là xứng đáng.
-Tiểu tử, cậu lại ra vẻ thâm trầm, rốt cuộc là bao nhiêu?
Hà Kệt hơi trừng mắt, hắn thật không hài lòng với câu trả lời này.
Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu :
-nguyên liệu là 4, 5 trăm triệu, trở thành vật trang trí thì giá có thấp đi chút, nhưng công điêu khắc cộng lại thì cũng ngang nhau, 4, trăm triệu cũng đáng.
-4, 5 trăm triệu?
Hà Kiệt ngơ ngác há hốc miệng, đứng sững sờ.
4,5 trăm triệu, Hà Kiệt có bán hết tài sản của hắn cũng không được , nhưng nó lại là lễ vật của Lý Dương, trên tay Lý Dương còn có không biết bao nhiêu là bảo bối có giá trị nữa.
Người so với người tức chết người, hắn vốn có chút tự hào về món quà của mình. Lý Dương vừa nói ra giá của khối ngọc, Hà Kiệt liền không nghĩ thêm được gì nữa.
-4 trăm triệu?
Những người ở bên dưới có người kinh hãi kêu lên, người này sắc mặt trắng bệch, bên cạnh hắn còn có 1 người lớn tuổi hơn 1 chút, sắc mặt còn khó coi hơn.
Mấy người này cũng là đến tham gia mừng thọ, người có tuổi cao hơn là đồng nghiệp của Hà Trường Giang, ông ta đưa theo con trai đến, muốn tạo cho con mình chút quan hệ với Hà gia, tốt nhất là với Hà Kiệt.
Con trai ông ta còn chưa đến 30 tuổi, cũng được coi là lãnh đạo cấp thấp, nhưng có chút hiếu động, thấy khối ngọc của Hà lão đẹp liền không đừng được mà tiến đến gần, liền nghe ra được giá trị của khối ngọc.
Rất không may là vị bên cạnh hắn cũng là người thích ngọc, khi khối ngọc này hiện ra đã ngây dại mà nhìn rồi, có người vừa hỏi đến liền lập tức nói ra hết, đay là 1 khối ngọc ít nhất cũng phải 400 triệu.
Vừa nói đừng căng thẳng, người này liền giật mình mà hét toáng lên, tiếng kêu thoát ra rồi thì mới phát hiện ra, nhưng cũng đã muộn.
Sắc mặt Hà Chấn Giang liền có chút khó coi, Hà Trường Giang thì còn thêm vẻ xấu hổ, ông trực tiếp đi lên, không lâu sau, người kêu 4 trăm triệu kia liền bị kéo ra khỏi đại sảnh, cụ thế được giải quyết thế nào thì không ai biết.
Tuy nhiên người này kêu lên như vậy, mọi người đều đã biết giá thực của khối ngọc, 400 triệu, có lẽ là quà mừng thọ to nhất từ trước đến nay, mọi người nhìn về phía Lý Dương càng ngày càng nhiều.