Khổng lão hừ lạnh 1 tiếng, quay đầu đi không thèm nói thêm nữa, Lý Thành Quang đến kéo Sở lão đi về phía trước.
Nhìn 5 người già cộng lại gần 400 tuổi này Lý Dương cười thầm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã phần nào hiểu được về mấy vị tiền bối này.
Lương lão tính tình khá tốt, cơ nghiệp lớn, là nguời có uy danh khá lớn trong số mấy người này. Lý Thành Quang là người chèo chống cố cung Đài Loan, lại còn là hội trưởng, thuộc loại người khôn khéo, qua lời nói chuyện với Lý Dương khi nãy cũng có thể nhìn ra được.
Còn Khổng lão, có lẽ là người khá thâm sâu, vị họ Sở kia thì dường như có chút cậy lớn tuổi mà lên mặt, vị Lữ sách đến sau kia thì có vẻ có chút đáng yêu rồi, cũng rất thoải mái.
-Các vị tiền bối, mời vào bên trong
Lý Dương khom nguời cười nói, vị họ Sở và họ Lữ kia Lý Dương vẫn chưa được biết rõ thân phận, tuy nhiên cũng đoán được họ không phải chuyên gia trong nước, những chuyên gia trong nước Lý dương phần lớn đều đã biết rồi.
Hơn nữa bọn họ đến cùng nhau, Lý Dương có thể cơ bản phán đoán được.
Mấy người đều không nói gì, Lý Dương đưa bọn họ vào trong đại sảnh, Hà Kiệt lại đưa bọn họ vào gặp Hà lão, đây đều là khác từ nước ngoài đến, phải đưa đến gặp lão gia đã rồi mới sắp xếp nghỉ ngơi sau.
-Lý Dương, Lữ lão sao lại đi cùng nhóm Khổng lão rồi nhỉ?
Lý Dương đang định đi ra ngoài thì Chu lão, Liễu lão ở trong đại sảnh tò mò gọi Lý Dương lại hỏi.
Lý Dương nhìn xung quanh, cũng có khoảng 6, 7 nhóm chuyên gia đến rồi, hắm tỉ mỉ thuật lại chuyện khi nãy cho mấy người Chu lão nghe, nhân tiện hỏi luôn 2 vị kia là thần thánh phương nào đến.
-Khó mà trách được, Sở lão đúng thật, tự nhiên lại đi nói đỡ cho Khổng lão, haiz!!
Chu lão thở dài nhưng trên mặt lại rất tươi cười, nhóm Liễu lão thì cười ha hả.
Lý Dương vội vàng hỏi vài câu, cuối cùng cũng biết lai lịch của vị họ Lữ và họ Sở kia.
Người họ Sở là Sở Thiên, là an hem kết nghĩa với Khổng lão, vốn đều ở trong nước, nhau cùng nhau liều ra nước ngoài, tuy nhiên ông ta định tư tại Malaisia.
Vị Lữ sách kia cũng là một người khá tài giỏi, ông ta mang trong mình nửa dòng máu người Hoa, cũng như Khổng lão từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài. Lữ Sách là người Việt Nam, còn là bậc thầy người Việt Nam sùng sưu tầm đồ cổ nhất, tuy nhiên ông định cư tại Philippin, ở 2 nước này ông đều có uy tín rất lớn.
Trước kia Lữ Sách khi giúp người khác giám định rất hay nói thẳng, còn khuyên người ta đừng có sưu tầm đồ 1 cách mù quáng, nhiều lúc làm cho người khác thấy phản cảm. Những lúc đó ông thường nói vài câu cửa miệng:
-Chó cắn Lữ Đồng Tâm, không biết người tốt người xấu
dần dần mọi người gọi luôn ông là Lữ Đồng Tâm, cũng chính là cái tên khi nay Khổng lão gọi.
Mấy năm trước, Lữ sách và Khổng lão, còn cả Sở Thiên bọn họ đều không quá đối phó nhau, nhưng cũng là oan gia, vì vậy nhìn thấy bọn họ cùng nhau đến Chu lão mới thấy ngạc nhiên.
Đây đều là những chuyện cũ năm xưa, Lý Dương không biết cũng đúng, biết thân phận bọn họ rồi Lý Dương cũng thầm tặc lưỡi.
Những người này cho dù là tốt xấu thế nào thì bọn họ cũng là những bậc thầy đỉnh cao về sưu tầm đồ cổ của Đông Nam Á, bọn họ có thể tự mình đến chúc mừng Hà lão, cũng có thể thấy được tầm ảnh hưởng của Hà lão rồi.
Nói chuyện 1 lúc rồi Lý Dương mới từ từ đi ra, còn có 1 vài chuyên gia chưa đến, vẫn cần hắn ra tiếp đón.
Vừa mới đứng 1 lúc Lý Dương lại bước lên, có 7, 8 người từ xa bước đến, những người này đều không nhiều tuổi, nhưng cũng không trẻ, đều khoảng 50 tuổi.
-Lâm tiên sinh, ông cũng đến rồi.
Lý Dương đứng ở xa cười ha hả chào hỏi trước, trong đám người đang đi đến, người đi đầu là Lâm Lang, hắn bây giờ ngày càng thích hợp với thân phận là chủ nhân.
-Lý tiên sinh, chúc mừng đại thọ Hà lão, chúc mừng!
Lâm Lang cũng ha hả nắm tay thành quyền, những người bên cạnh hắn cũng chào hỏi Lý Dương, khi những nguời này nhìn Lý Dương trong ánh mắt còn có chút rất hiếu kì.
Những người này lễ độ hơn so với vị Sở lão kia, Lý Dương nói chuyện với bọn họ 1 lúc rồi nhanh chóng đưa bọn họ vào bên trong.
Sau khi đưa vào, Lý dương có chút cảm thán, những người hôm nay đến không đơn giản chút nào. Những người đi cùng Lâm lang đều là những đại biểu hoa kiều, cũng là những nhân vật quan trọng, những người này ở Bắc Mĩ hay Nam Mĩ thì đều là những người danh vọng rất lớn, có thể xem như là 1 cuộc hội họp giới sưu tầm đồ cổ.
Sau khi tiễn bước Lâm Lang, Lý Dương lại gặp 1 người quen, Hoàng Lão từ Hông Kông cũng đến đây, ông ta còn mang theo 2 thanh niên.
Lý Dương không dám có chút chậm trễ, vội vàng đến tiếp đón.
Hoàng lão nhìn Lý Dương, trên mặt tỏ ra vẻ khoái chí tươi cười, ấn tượng của Hoàng lão với Lý Dương rất tốt.
Sau khi Hoàng Lão đến, những người cần Lý Dương tiếp đón vẫn còn thiếu rất nhiều, Hà Chấn Đông và Hà Kiệt lúc này lại rất bận rộn, rất nhiều bạn thân của họ lúc này cùng đến.
Lý Dương nhìn đồng hồ, cũng sắp 10 h rồi, theo kế hoạch thì 10h Hà lão xuất hiện, sau đó sẽ là người chủ trì, lễ mừng thọ đã chính thức bắt đầu.
Lý Dương lại đi ra ngoài, đưa ba mẹ và anh trai vào đạI sảnh, ba mẹ và anh trai hắn cũng có chút quà mừng thọ Hà lão. Tuy nhiên chỉ là món quà bình thường, Lý Dương cũng không hỏi, giúp mọi người đăng kí tại bàn nhận quà tặng.
Đưa ba mẹ hắn tìm chỗ ngồi xong, Lý Dương vội đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, bên ngoài lại có thêm vài vị chuyên gia đến.
Tần lão đến từ Trùng Khánh và mấy vị tiền bối khoảng 80 tuổi cũng đã đến, mấy vị tiền bối này ra ngoài cũng không thuận tiện lắm, lần này đến tham dự lễ mừng thọ của Hà lão cũng là rất khó khăn, cũng có thể thấy được sự coi trọng của bọn họ.
Đúng 10h, Hà lão mặc chiếc áo màu đỏ đường hoàng, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ cùng với mấy vị lớn tuổi bước ra, tất cả mọi người trọng đại sảnh đều vội vàng đứng dậy.
Phía bên phải Hà lão là Hoàng viện trưởng của Cố cung, bên trái là 1 vị mà Lý Dương không biết.
Khi nãy trong lòng Lý Dương còn có chút buồn bực sao lại không thấy Hoàng Viện trưởng, hóa ra ông ấy đã đến lâu rồi, còn ở cạnh Hà lão suốt.
Hà lão đi đến vị trí trung tâm, cả đại sảnh khi nãy còn huyên náo, nhanh chóng biến thành yên lặng.
-Cám ơn mọi người hôm nay dù bận trăm công nghìn việc…
Hà lão nhìn mọi người cười chậm rãi nói. Lời ông nói rất bình thản, nhưng cũng rất uy nghiêm, Lý Dương dường như được biết đến 1 mặt khác của Hà lão, lúc bình thường ở nhà Hà lão đối với hắn đều rất ôn hòa.
Thời gian Hà lão nói không lâu, sau đó thì người dẫn chương trình của khách sạn bước lên nói mấy câu khiến cho cả đại sảnh đang yên lặng lại ồn ào trở lại.
-Đi theo tôi.
Lý Dương đang ngồi cùng mấy người Liễu lão thì đột nhiên có người vỗ vỗ vai, Lý Dương quay đầu lại nhìn thì mói biết là Hà Kiệt, Hà KIệt còn đang trừng mắt nhìn hắn.
-được
Lý Dương lập tức đứng dậy, đi cùng Hà Kiệt.
Lý Dương biết, thời điểm đi chúc thọ đã đến, người lớn mừng thọ, những người chúc thọ đầu tiên phải là người thân trong nhà, Hà Kiệt gọi hắn là muốn hắn cùng đi.
Hà Kiệt đưa Lý Dương đến 1 phòng ở cạnh đại sảnh, bên trong đã có mấy người đứng đó, ngoại trừ Hà San San và Hà Chấn Đông thì Lý Dương đều không quen.
Những người này tuy hắn đều không biết, nhưng lại có 1 cảm giác rất thân thuộc, trong album ảnh của Hà lão đều có hình của bọn họ.
Người đứng chính giữa có vẻ như khoảng 50 tuổi, nhìn rất uy nghiêm là ba của Hà Kiệt, là người chèo chống trong Hà tộc Hà Chấn Giang, đồng thời cũng là người có cấp bậc cao nhất trong gia tộc họ Hà.
Đứng ở bên cạnh Hà Chấn Giang, là 1 người đàn ông hơi béo, nhìn rất going hà Chấn Giang, nhìn cũng rất uy nghiêm.
Người này chắc là người con trai thứ 2 họ Hà, là quan lớn ở biên giới, Hà trường Giang.
2 người sau cùng, là người nhìn rất nhân hậu, ăn vận Tây phục bình thường, khoảng 40 tuổi, Hà San San đứng cạnh ông ta, đó hẳn là người con trai thứ 3, là người duy nhất ở lại quân đội, vẫn là quân hàm Thiếu Tướng, nhưng không dẫn quân mà chỉ học lên, tên Hà Trú Hoa.
Đứng bên cạnh Hà Chấn Hoa là Hà Chấn Đông, bên cạnh còn có 2 người phụ nữ, 1 người nhìn rất quý phái, 1 người nhìn rất khôn khéo, 2 người này đều là con gái của Hà lão.
Ngoài bọn họ ra, còn có 1 vài thanh niên, những người này đầu rất hiếu kì nhìn Lý Dương.
Trong lòng Lý Dương cũng có chút cảm thán, thời gian hắn ở cùng Hà lão lâu như vậy, lần đầu tiên gặp người nhà Hà lão, nếu không phải là mừng thọ, thì có lẽ đến cả ăn tết cùng không đông đủ thế này.
Những người này đều có địa vị cao, tuy nhiên quyền lợi lớn cũng có nghĩa là trách nhiệm cũng lớn, bọn họ cả nhày đều rất bận.
Lý dương nhận ra hết mọi người cũng không đến 10 giây, trong mắt của mọi người hắn chỉ là người đến đứng 1 lúc mà thôi.
Hà Chấn Giang là người gật đầu trước với Lý Dương, nói:
-Chúng ta đều đến đông đủ rồi, 1 lất sau mang quà của mọi người đến, ai có thể làm cho lão gia vui nhất, sau cùng tôi có thưởng, nếu ai làm cho lão gia hôm nay tức giận, thì đừng trách tôi không khách khí.
Những lời của ông ta khiến mọi người đều nở nụ cười, không khí vốn có chút nghiêm túc giờ liền thoải mái lên nhiều, Lý Dương cũng không nghĩ tới, người này nhìn rất uy nghiêm, nhưng lại cũng rất hài hước.
Hà Chấn Giang cũng cườI, hôm nay là đại thọ của lão gia, không phải là chuyện gì khác, mặt mũi buồn tẻ đến đây thì sẽ làm cho nguời mất hứng, để không khí vui vẻ lên 1 chút thì cũng đơn giản.
-Ba, ba yên tâm đi, ông mà nhìn thấy món quà của con nhất định sẽ rất vui, tuyệt đối không làm người thất vọng.
Hà Kiệt đắc ý nói, vụ hắn trúng hời cũng không nói với Hà Chấn Giang, xem như giành cho cả nhà 1 điều bất ngờ.
-Nói vậy thì quà của con là tốt nhất?
Hà Chấn Giang nhìn Hà Kiệt, đột nhiên hỏi.
Hà Kiệt không cần nghĩ ngợi trả lời:
-Đương nhiên rồi.
-Tốt lắm, nếu quà của con không phải là tốt nhất, sau khi trở về ta sẽ tước bỏ đơn vị của con, không cần phải đi đâu nữa.
Hà Chấn Giang thản nhiên nói, Hà Kiệt đắc ý cười nháy mắt, Hà Chấn Giang cũng không để ý đến Hà Kiệt mà bước nhanh ra ngoài.
Lão nhị nhìn Hà Kiệt cười cười, đi theo Hà Chấn Giang, mọi người cứ theo thân phận mình mà lần lượt đi ra ngoài, mặt Hà Kiệt liền cứ thế biến thành quả mướp đắng.