Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 715: Đại thọ của Hà lão (1)




Hôm nay Lý Dương không cần đi đón Vương Giai Giai vì cô sẽ cùng cha mẹ mình cùng nhau đi tham dự buổi tiệc mừng thọ của Hà lão.

Lưu Cương cũng không có tới, hôm nay là đại thọ của Hà lão, mặc kệ thế nào thì Lưu Cương trên danh nghĩa vẫn là cảnh vệ viên của Hà lão, nếu lúc này không có bên cạnh Hà lão thì Lưu Cương sẽ không dễ báo cáo lại.

Huống chi hôm nay việc bảo đảm an toàn cho Hà lão càng phải cẩn thận hơn, mỗi cảnh vệ viên đều đã bề bộn nhiều việc, lúc này Lưu Cương củng phải trở lại giúp đở, hơn nữa Lý Dương không có chuyện gì, chỉ rời đi một lát thì cũng sẽ không ảnh hưởng.

Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán cách Ngọc Tuyền Sơn không xa, đại thọ của Hà lão được tổ chức rất long trọng, cả nơi này ngày hôm nay đã được bao trọn hói. Lý Dương không quá quen thuộc với quá trình chuẩn bị buổi tiệc, có điều hắn cũng có nghe nói qua là người lãnh đạo nhà nước cũng coi trọng buổi tiệc này, từng có nhân vật lãnh đạo quan trọng tự mình dặn dò phải tổ chức buổi tiệc này cho thật tốt

Lý Dương và người nhà tới có vẻ khá sớm, khi xe chạy tới cửa khách sạn, nhìn thấy những binh lính vũ trang đứng khắp nơi, Lý Thành nhịn không được rụt cổ lại.

Không phải là Lý Thành trong lòng cố quỷ mà là Lý Thành đã sống vài chục năm ở tầng dưới của xã hội, điều này đã tạo thành bản năng sợ hãi khi thấy được binh lính.

Đừng nói Lý Thành, Lý Dương lần đầu tới nhà Hà lão, thấy được những cãnh vệ viên cũng có cảm giác giống như Lý Thánh.

Ở cửa, Lý Dương lấy ra giấy thông hành, sau khi cẩn thận dối chiếu xong, những binh lính này mới cho bọn hắn vào, hơn nữa biểu hiện của bọn họ còn rất tôn kính. Những binh lính này đều biết người đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay đều không đơn giản, hơn nữa giấy thông hành này là tấm giấy được bộ quốc phòng trực tiếp cấp cho Lý Dương, chính vì vậy bọn họ mới biểu hiện ra sự tôn kính.

Lý Dương trở lại xe, nhìn biển báo giao thông một chút rồi bắt đầu láy xe đi.

Hôm nay khách mời có không ít, ngoại trừ vài người bạn tốt trong nước của Hà lão ra còn có rất nhiều bạn nước ngoài, cũng may là có một bộ phận người không có ở lại quá lâu, nếu không thì chỉ sợ tầng lầu này sẽ không thể chứa hết được.

Lý Dương và người nhà đã tới Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán , Lý Thành và Phương Thục Cầm đều trừng mắt nhìn 4 phía, trong mắt hai người chỉ đầy sự sùng bái và sợ hãi.

-Dương Dương, đây là nơi mà lãnh đạo tiếp đãi khách nước ngoài ư, sao nhìn không giống trong TV gì hết?

-Anh, anh cho rằng nơi này có bộ dáng thế nào chứ?

Lý Dương cười nói, cùng Hà lão ở chung một thời gian dài làm cho hắn có chút phai nhạt với giai tầng quyền quý. Hơn nữa tính ra thì hắn và Vương Giai Giai đã có thể xem là người nhà quan lại, có điều hai người không để ý mà thôi.

-Bộ dáng à, anh, anh cũng không biết phải nói sao nữa!

Lý Thành gãi gãi đầu rồi nhìn xung quanh một chút, gương mặt có chút co quắp và ngượng ngùng, Lý Dương thấy vậy cũng nhịn không được nở nụ cười.

Lý Dương cười, những người khác cũng cười, bộ dáng hiện tại của Lý Thành giống như là hai lúa lên thành phố vậy, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, mọi người cười làm cho Lý Thành càng thêm đỏ mặt.

Có điều nụ cười này làm cho mọi người thích ứng hơn, Thuận Thuận còn không ngừng chạy đông chạy tây, tò mò sờ soạng những thứ xung quanh.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Dương đến Điếu Ngư Đài Quốc Tân Quán, vì vậy hoàn cảnh xung quanh hắn cũng không quen thuộc cho lắm, cũng may ven đường đều có biển báo cho nên đi hơn 10 phút bọn họ đã đến nơi tổ chức tiệc, khi tới nơi Lý Dương còn nhịn không được thở ra một hơi.

Lý Dương nghĩ mình đã tới sớm nhưng không ngờ người tới sớm hơn Lý Dương cũng không ít, Lý Dương liếc nhìn một chút liền thấy được trong số những người đã tới có cả Trần Vô Cực.

-Ba, anh, mọi người chờ một chút!

Lý Dương nói với người nhà một câu rồi vội vàng đi qua, Trần lão tới sớm như vậy khẳng định là để chờ Lý Dương đến rồi giao cho hắn món trang sức làm bằng cực phẩm Phỉ Thúy Chí Tôn Hoàng, đây chính là món quà mà Lý Dương đã chuẩn bị để tặng cho Hà lão.

-Trần lão, ngài đã tới!

Lý Dương đi tới bên cạnh Trần Vô Cực rồi cung kính nói, trên mặt Trần Vô Cực có chút mỏi mệt, có điều trên mặt càng nhiều hơn là nụ cười sáng lạng.

-Cậu tới cũng không muộn, tôi cũng vừa mới tới, xem thử thứ tôi làm có vừa ý không nào!

Nhìn thấy Lý Dương, nụ cười của Trần Vô Cực càng tăng lên, lần chạm khắc này làm cho ông tốn không ít công sức, ông cũng chỉ mới tới Bắc Kinh tối ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay đã chạy tới vì sợ làm trể việc của Lý Dương.

-Cám ơn ngài!

Lý Dương nhận cái hộp, trên mặt đầy sự cảm kích.

-Cậu còn khách khí với tôi nữa à? Trước xem nó đi!

Trần Vô Cực cười nói một câu rồi chỉ về phía cái hộp ý bảo Lý Dương mở ra xem.

Lý Dương vội vàng cẩn thận mở cái hộp ra, sau khi nhìn thấy thứ bên trong thì đôi mắt Lý Dương sáng lên.

Khối Chí Tôn Hoàng kia của Lý Dương không tính là lớn, chỉ có thể điêu khắc thành vật trang trí nhỏ, bên trong cái hộp là hình thọ tinh bằng Phỉ Thúy nhỏ tinh xảo. Thọ tinh được điêu khắc rất có thần, chòm râu dài dưới cằm nhìn giống như đang lắc lư theo gió vậy.

Trên mặt Thọ tinh là nụ cười, nụ cười này nhìn vô cùng chân thật, người ngoài nhìn vào thì ngay lập tức cảm giác là bức tượng đang nhìn mình rồi mỉm cười vậy.

Trên tay bức tượng có một quả đào mừng thọ, thọ tinh nở nụ cười tay cầm quả đào giống như là đang tặng đào cho người xem, điều này làm cho người nhìn thấy bức tượng nhịn không được muốn vương tay ra nhận.

Trần Vô Cực bỏ thêm vào hai khối Thủy Tinh Chủng nhỏ phụ trợ với quả đào mừng tạo thành vài miếng là cây vừa lúc tạo thành tác dụng vẽ rồng thêm mắt làm cho bức tượng càng giống như thật hơn. Nếu không quả đào mừng thọ này quá nhỏ thì chỉ sợ có người nhìn thấy sẽ cầm lên cắn một cái rồi.

Sau khi nhìn thấy thứ này, trên mặt Lý Dương hiện ra sự kính nể, không hổ là đại sư chạm ngọc, khối Phỉ Thúy Chí Tôn Hoang2 này xem như là không có giao nhầm người.

Trần Vô Cực từ ái nhìn Lý Dương rồi nói:

-Có một việc tôi phải nói với cậu một chút, tôi chỉ mới làm ra một chuỗi vòng cổ bằng Tử Nhãn Tình, những thứ khác còn phải chờ thêm vài ngày nữa!

-Cám ơn ngài, có chuỗi vòng cổ là đủ rồi!

Lý Dương chân thành nói, Tử Nhãn Tình hắn muốn tặng cho Vương Giai Giai, không có đủ bộ trong lễ đính hôn thì có chút tiếc nuối, nhưng khi kết hôn đã có đủ bộ thì cũng rất tốt.

-Cậu vào trước đi!

Trần Vô Cực cười nói, Lý Dương gật gật đầu rồi đi trở lại dàn xếp cho gia đình của mình, Lý Dương an bải bọn họ ở bên ngoài ngồi nghỉ ngơi, còn mình thì đi vào trong chuẩn bị.

Thân phận của Lý Dương và họ không giống nhau, Lý Dương ở trong này cũng có thể coi là nữa chủ nhân.

-Lý Dương, ở bên này!

Vừa mới đi vào đại sảnh thì đã có người ngoắc tay gọi hắn, Hà Kiệt đang mặc một bộ Tây trang đứng một bên mĩm cười nhìn hắn.

Bên cạnh Hà Kiệt còn có một người trung niên khoảng 40 tuổi đang hiếu kỳ nhìn Lý Dương.

-Chú tư, đây là Lý Dương, người mà ông thương yêu nhất, ông đối với tên này còn tốt hơn đối với cháu!

Lý Dương vừa mới bước tới thì đã nghe Hà Kiệt nói một câu, ngữ khí còn mang theo chút ê ẩm làm cho Lý Dương sững sốt.

-Hừ, suốt ngày cháu chỉ biết gây sự, còn muốn ông cháu đối tốt với cháu nữa ư? Chú thấy Lý Dương ổn trọng hơn cháu nhiều!

Người trung niên lắc đầu cười nói, Hà Kiệt lập tức bĩu môi, có điều nụ cười trên mặt cũng không có biến mất, từ đó có thể thấy được hắn với người turng niên này cũng không để ý khi nói chuyện như vậy.

Lý Dương kinh ngạc nhìn bọn họ, trong đầu lập tức xuất hiện một cái tên.

Hà Chấn Đông, người con trai nhỏ nhất của Hà lão, hiện tại đang là thị trưởng, trong tấm hình chụp gia đình của Hà lão cũng có người này, có điều người trong ảnh và người thật có chút khác nhau nên Lý Dương không thể nhận ra ngay.

-Chào chú tư!

Đã biết thân phận của người trung niên này nên Lý Dương lập tức khom người chào, ngoài Hà Kiệt ra đây là nhân vật quan trọng trong gia đình Hà lão đầu tiên Lý Dương thấy được, Hà San San không tính, dù sao thì cô chỉ là cháu gái của Hà lão mà thôi.

-Tốt, không tồi, đám người anh cả còn đang vội, khi tới hết thì chúng ta cùng nhau chúc thọ ông!

Hà Chấn Đông vừa lòng cười cười, hắn chưa thấy qua Lý Dương, nhưng tên tuổi Lý Dương hắn đã nghe qua rất nhiều lần nên biết Lý Dương rất mai mắn, hơn nữa rất được Hà lão thương yêu.

Ngoài ra hắn còn biết Lý Dương là con rể Vương gia, tương dương với việc Hà gia và Vương gia trở thành thân thuộc.

Hà Chấn Đông cũng không khách khí với Lý Dương mà để cho Lý Dương cùng với con cháu trong nhà cùng nhau chúc thọ Hà lão tương đương với việc thừa nhận thân phận của hắn, coi hắn là một thành viên của Hà gia.

Sau khi Lý Dương tới, Hà Chấn Đông bận việc nên đã rời khỏi, có vài người khách quan trọng còn cần hắn tiếp đãi.

Hà Chấn Đông đi vội giúp cho Hà Kiệt và Lý Dương tìm được chút thanh nhàn, bọn họ cũng không có nhiều khách cần tiếp đãi cho lắm, cùng lắm chỉ là vài người bạn mà thôi.

-Vận may của cậu sao mà tốt thế chứ, tôi nghe nói cậu lại được bảo bối, có phải không?

Hà Kiệt kéo Lý Dương sang một bên rồi hỏi.

Hà Kiệt tới hôm nay mới biết được chuyện Lý Dương kiếm được món bảo bối trong lần hoạt động giám bảo trước đó, sự thần kỳ của Dạ Quang Bôi hắn cũng chưa được thấy, nhưng thứ có thể làm cho ông hắn khen không dứt miệng tuyệt đối không phải là vật bình thường, thứ này so với thứ mà hắn kiếm được thì tốt hơn nhiều.

-Còn không phải là nhờ phúc của Kiệt ca anh sao, nếu anh không mang tôi đến thì mấy thứ này làm sao tới tay được, anh yên tâm, sau khi xong việc tôi sẽ mời anh thử một lần!

Lý Dương khẽ cười một tiếng, Hà Kiệt vừa lòng gật gật đầu, trong lòng hắn cũng có chút ghen tị, có điều khi Lý Dương nói ra câu này thì sự ghen tị của hắn cũng biến mất.

Người bên ngoài càng ngày càng nhiều, không ngừng có người đặt quà mừng thọ lên bàn, hôm nay người tới đây đều có thân phận không tầm thường, không có ai sẽ đi tiền mặt cả, quà mừng thọ phần lớn đều là đồ cổ có giá trị.

Hà lão thích đồ cổ, trên phương diện đồ cổ ông cũng có tri thức rất cao, điểm này rất nhiều người đều biết.

Quà mừng của Lý Dương cũng không có đặt trên bàn, quà mừng của hắn đã giao cho Hà Kiệt để hắn tạm bảo quản, nếu khi mừng thọ cùng nhau đi thì quà mừng đặt chung một chỗ thì có sao.

Sau khi nhờ Hà Kiệt giữ dùm, Lý Dương liền rời khỏi đại sảnh, cha mẹ và anh chị dâu còn đang ở bên ngoài chờ hắn.