Trong bóng tối, 9 con rắn từ trong Dạ Quang Bôi lại hiện ra.
Hiện tại trong phòng chỉ có Lý Dương và Hà lão, Dạ Quang bôi thì đang nằm trước mặt họ. Khoảng cách của hai người với cái chén rất gần nên xem khá rõ.
Cái chén lúc này và lúc ở khách sạn có chút khách biệt, sau khi thêm rượu vào thì toàn bộ cái chén giống như trở nên trong suốt. Từ bên ngoài có thể thấy được những giọt nước màu xanh bên trong.
Chính con rắn trên chén nhìn rất sống động, chúng đang không ngừng chơi đùa với nhau, chúng nó không chỉ du động xung quanh chén mà còn tạo cảm giác như là chúng đang bơi lội trong phần rượu bên trong chén vậy.
Lý Dương nhịn không được vươn tay, cầm lấy một cái Dạ Quang Bôi đặt trước mặt mình rồi không ngừng quan sát thay đổi của cái chén.
Cầm Dạ Quang Bôi trong tay, Lý Dương ngửi được một hương thơm đủ để say đắm lòng người, cho dù là người đối với rượu đã hoàn toàn miễng dịch như Lý Dương thì khi ngửi được mùi hương này hắn cũng cảm thấy mình có thể sẽ say.
Hà lão cũng cầm một cái chén Dạ Quang Bôi, nhẹ nhàng đặt trước mủi ngửi, trên mặt còn ông tràn đầy vẽ say mê.
Sách sử thời Đường ghi lại hoàn toàn chính xác, cái chén này quả thật có công hiệu thay đổi chất lượng rượu, về phần vì sao nó có thể làm được thì phải nghiên cứu sau.
Hà lão bưng chén rượu lên rồi nhẹ nhàng uống một ngụm, rượu này không nặng giống như rượu Mao Đài. Ngược lại giống như là một loại rượu nhẹ, chúng từ cổ hộng từ từ chãy xuống bụng.
Hai ba giây sau, trong bụng ông có cảm giác như bị thêu đốt, loại cảm giác này chỉ cợt lướt qua rồi biến mất, thân thể ông ngay lập tức cảm thấy thoải máy như là đang tắm nắng mùa xuân vậy.
Nhìn thấy bộ dáng của Hà lão, Lý Dương cũng cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Giống như Hà lão, luồng hơi nóng kia chợt banh trướng trong bụng rồi binh thản trở lại, Lý Dương cảm thấy toàn thân mình đầy sức lực, giống như là hắn đã mạnh gấp 2 lúc bình thường vậy. Hơn nữa toàn thân hắn chợt cảm thấy lười biến, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi nhỏ giọng lầm bầm 2 tiếng.
-Rượu ngon!
Khoảng 10 phút sau, Hà lão mới nhỏ giọng cảm thán một câu, rượu Mao Đài ông đã uống qua nhiều lần, nhưng cũng không phải loại hương vị này. Đây là một loại rượu ngon hoàn toàn khác với những loại ông đã từng uống trước đây.
Hơn nữa hương vị này so với rượu Mao Đài tốt hơn vô số lần, ngay cả người không hiểu về rượu như Hà lão cũng hiểu được thứ này là một loại rượu ngon.
-Những thứ uống trước đó không thể gọi là rượu được .
Lý Dương đồng ý gật đầu. Độ cồn của chén rượu này dường như đã thay đổi, nó trở thành rượu có độ cồn rất thấp, hương vị cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, loại rượu này Lý Dương cảm thấy càng thêm dễ say lòng người, cho dù là người có năng lực đặc thù như hắn cũng có thể bị chuốt say.
-Khó trách Lý Thế Dân tới chết cũng muốn mang thứ này bồi tán theo hắn, may mắn là lúc trước thứ này bị lão thái giám trộm ra, cũng may mắn Khổng gia có Bộ Ẩn Pháp cao minh, nếu không thứ này sẽ phải thất truyền rồi! ...
Hà lão cảm khái một câu, nếu không có cơ duyên thì thứ này không thể nào rơi vào tay Lý Dương được, nếu không có Lý Dương rất có thể thứ này sẽ rơi vào tay người nước ngoài, từ đó Trung Hoa lại mất đi một món bảo bối.
-Ông, bảo bối này ông trước hết cứ giữ lấy, tới tiệc mừng thọ ông hãy dùng thứ này để thưởng thức rượu! ...
Lý Dương có chút bình tĩnh lại, Hà lão bên cạnh ngẩn đầu lên mỉm cười nhìn Lý Dương rồi hỏ giọng nói:
-Không cần, loại hiệu quả thần kỳ này không nên quá phô trương, khi tới tiệc mừng thọ cứ xem thứ này là quà mừng đặt chung một chỗ là được .
-Tốt, ông an bài là được! ...
Lý Dương không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp gật đầu, đáng tiếc là Hà lão đã tận mắt thấy thứ này xuất thế, nếu không thì thứ này là quà dùng để mừng thọ là rất tốt.
Mãi cho tới hơn 11 giờ, Lý Dương và Hà lão mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Loại rượu Mao Đài được rót vào trong Dạ Quang Bôi mỗi người uống hết một ly, loại rượu có hương vị đã thay đổi này rất không tệ, nhưng không ai biết nó có tác dụng phụ gì hay không, vì thế phải cẩn thận một chút.
Hà lão còn cô ý giữ lại một chút rượu đã thay đổi, ông chuẩn bị mang thứ này đi kiểm tra một chút. Chờ khi đại hội kết thúc, cái chén này cũng sẽ mang đi cho những khoa học gia nghiên cứu một chút xem có thể phát hiện nguyên nhân làm cho chất lượng rượu thay đổi hay không.
8 giờ sáng ngày hôm sau Lý Dương mới rời giường, sau khi rửa mặt rồi xuống lầu thì hắn mới biết Hà lão đã ra ngoài, có điều trong phòng khách lại có một người khác đang ngồi đọc báo.
-Kiệt ca, anh đến khi nào thế? ...
Người ngồi trong phòng khách là Hà Kiệt.
Hà Kiệt buông tờ báo xuống, trên mặt vẫn còn sự hưng phấn, cái hộp gỗ kia vẫn còn đang sửa chữa, ngày mai mới có thể thu hồi, có điều hai ngày nay hắn đã đọc rất nhiều tư liệu cho nên cũng hiểu biết khá nhiều về thứ này, một món bảo bối như thế đem đi làm quà chúc thọ cho Hà lão là hoàn toàn được, hai ngày nay Hà Kiệt mỗi khi tưởng tượng tới bộ dáng kinh ngạc vui mừng của ông mình thì không ngừng cười trộm.
-Tôi vừa tới không lâu, hôm nay cậu không có việc gì chứ?
Hà Kiệt hắc hắc cười một tiếng.
-Không có việc gì... ...
-Không có việc gì là được, một hồi đi sân bay đón người với tôi! ...
Không đợi Lý Dương nói xong, Hà Kiệt đã giành nói trước, Lý Dương nhất thời không nói gì, Hà Kiệt sáng sớm chạy đến nơi này không ngờ chỉ vì muốn hắn cùng đi đón một người.
Với yêu cầu của Hà Kiệt Lý Dương cũng không phản đối, kỳ thật Lý Dương trong lòng rất cảm kích Hà Kiệt, không có Hà Kiệt mang Lý Dương đi tham gia hoạt động giám bảo, Lý Dương cũng không thể có được tấm cực phẩm gương đồng, càng không thể nào có được cặp chén Dạ Quang Bôi.
Tấm gương còn đỡ, nếu để vuột mất cặp chén Dạ Quang Bôi chắc Hà lão và Lý Dương đều sẽ hối hận cả đời.
Có thể tưởng tượng nếu Lý Dương không có mặt ở hoạt động giám bảo, vậy thì cặp chén kia nhất định rơi vào tay Khổng Huyên, sau đó cha cô sẽ phát hiện ra bí mật của cặp chén này. Mà bọn họ thì tuyệt đối không thể nào giải trừ che giấu ngay trong quốc nội, bọn họ sẽ mang về ThaiLand trước rồi tính sau.
Quốc nội quản lý về đổ cổ rất nghiêm khắc, nhưng loại Dạ Quang Bôi có bề ngoài bình thường thế này thì không quản, chính vì vậy nếu cặp chén này mà bị mang ra nước ngoài, đây sẽ là tổn thất rất lớn.
Hà Kiệt mang Lý Dương tới coi như là có công bảo hộ gián tiếp. Mà Lý Dương có được cặp chén này, Hà Kiệt cũng có công không nhỏ.
Dưới loại tình huống này, Lý Dương tất nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Hà Kiệt.
Ăn sáng xong, Lý Dương lập tức gọi Lưu Cương cùng ra ngoài, Hà Kiệt thì lái xe của mình rời khỏi, đoàn người cùng nhau đi đón Vương Giai Giai.
Không đến 10 giờ, mọi người đã đến sân bay, trong phòng chờ, Hà Kiệt không ngừng nhìn đồng hồ.
-Kiệt ca, chúng ta rốt cuộc là đi đón ai, đừng nói là anh giấu chị dâu có người mới bên ngoài đó nhé? ...
Lý Dương đi tới bên cạnh Hà Kiệt rồi cười nói một cách mờ ám, giọng nói của hắn rất nhỏ vì sợ Vương Giai Giai nghe được.
-Người mới?
Hà Kiệt kinh ngạc, lập tức cười mắng:
-Cậu đừng có nói lung tung chứ, đừng nói là không có, cho dù có thì tôi làm sao dám dẫn theo tên miệng rộng như cậu cùng đi chứ, chúng ta đi dón San San, nếu bị con nhóc kia nghe được, tôi cam đoan cậu sẽ rất bi thảm đó!
-San San, cái gì San San?
Lần này đến phiên Lý Dương nghi hoặc, Hà Kiệt nói không nhỏ nên Vương Giai Giai cũng nghe được, khi nghe thấy vậy côn liền đi tới, trên mặt còn có chút kinh hỉ, cô nói:
-Hà ca, anh nói là chúng ta đi đón San San ư? ...
-Đúng, đại thọ của ông nên con nhóc này dám không về sao, hôm nay tôi đi đón nó, vừa lúc em cũng có mặt, hai người cũng lâu rồi không gặp phải không?
Hà Kiệt mỉm cười nói một câu, Lý Dương nhìn thấy bọn họ như vậy thì trong đầu đã xuất hiện một dấu chấm hỏi thật lớn, hắn vội vàng kéo Vương Giai Giai lại rồi nhỏ giọng hỏi:
-San San là ai vậy?
-San San chính là Hà San San a, cô ấy là cháu gái của Hà lão, bọn em tử nhỏ lớn lên chung với nhau, anh quên rồi ư? ...
Vương Giai Giai ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng Lý Dương cũng đã nhớ ra.
Thời gian Lý Dương ở bên cạnh Hà lão đã không ngắn, nhưng người của Hà gia hắn cũng không biết nhiều, ngoại trừ Hà Kiệt ra thì hắn vẫn chưa gặp những người khác.
Có điều với người nhà của Hà lão hắn cũng biết được đôi chút, Hà lão có 4 con trai 2 con gái, ngoại trừ người con lớn nhất ở Bắc Kinh ra thì những người con khác đều ở bên ngoài.
Con thứ hai của Hà lão đang làm Phó bí thư ở khu vực duyên hải, thời gian tới rất có thể sẽ được bổ nhiệm thăng chức. Người này thường xuyên ở bên ngoài, rất ít trở lại, Lý Dương chưa thấy qua cũng không có gì lạ. Người con thứ 3 của hà lão là chuyên gia quan trọng của quân khu Tây Bắc, có quân hàm Thiếu tướng, có điều việc chủ yếu của người này chỉ là nghiên cứu mà thôi. Quân hàm chỉ biểu tượng cho thân phận chứ không có thực quyền, trong những con trai của Hà lão thì người này là người duy nhất không có đi theo truyền thống.
Hà San San chính là con gái của người con thứ 3, cha mẹ cô đều là người ham mê học vấn, chính vì vậy từ khi cô còn nhỏ đã bị hai người ném qua bên Hà lão, khi đó bạn già của Hà lão vẫn còn nên hai ông bà nhận luôn việc chăm sóc cô.
Cũng có thể nói trong số những người thuộc hàng con cháu thì Hà San San là người được Hà lão yêu thương nhất, ngay cả Hà Kiệt cũng không dám đắc tội cô nàng.
Người con thứ 4 của Hà lão năm nay hơn 40 tuổi, dang làm thị trưởng ở một thành phố loại một, người này đang trong quá trình rèn luyện cơ sở giống như chú của Vương Giai Giai. Sau khi cọ sát xong, con đường làm quan tương lai của hắn cũng sẽ tươi sáng hơn.
Hai người con gái của Hà lão cũng không có đi theo dòng chính, người con gái lớn thì gả cho một vọng tộc, hiện tại đang an nhàn dạy dỗ hai con trai, người con gái nhỏ thì giúp Hà lão quản lý công ty, công ty này là do anh Hà lão năm xưa lập nên, Hà lão cũng chỉ kế thừa xuống mà thôi.
Đây là tình huống cơ bản của Hà gia. Con cái rất nhiều nhưng người ở bên cạnh ông thì rất ít, đa phần là vì bận ộn công tác, đây cũng có thể xem là sự bất đắc dĩ của thế gia vọng tộc a.
Trong đời thứ 3 của Hà gia thì Hà Kiệt đứng đầu, phía dưới có 4 em trai và 2 em gái, ngoại trừ Hà San Sa, những người khác phần lớn đều đã ra ngoài làm việc, phát triển cũng không tệ lắm.
Loa thông báo vang lên, Lý Dương không suy nghĩ nữa mà đi ra ngoài đón người, Vương Giai Giai ở bên cạnh có chút hưng phấn, trong lòng cô có chút chờ mong.