Hơn 10 phút sau, mỗi vị chuyên gia đều uống qua một lần nước khoáng trong chén Dạ Quang Bôi, Khổng lão và Khổng Huyên cũng không ngoại lệ.
Khi uống xong đôi mắt Khổng lão có chút ướt át, đây là công năng thần kỳ của Dạ Quang Bôi, thứ này đã được lưu truyền qua rất nhiều đời, nhưng phải tới thời của Khổng lão thì mới có thể thưởng thức và nhắm nháp.
Biến nước thành rượu, đây là tên gọi thật sự của công năng thần kỳ thứ hai này.
Cửu Long Diễn Châu trước đó và biến nước thành rượu bây giờ đều là nghệ thuật thần kỳ trong thời cổ đại, nó là tinh túy trí tuệ của người Trung Hoa. Hiện tại cho dù Lý Dương đồng ý bán thì những chuyên gia có mặt cũng sẽ ngăn cản việc này.
Sau khi thấy được sự thần kỳ của cặp chén này, những vị chuyên gia đã hiểu vì sao Khổng lão lại nguyện ý dùng số tiền lớn mong muốn có thể mua lại, cho dù đổi thành bọn họ thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ làm như thế.
-Lý Dương, cho người mang đồ ăn lên đi!
Hà lão đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
Lúc này bên ngoài đã hoàn toàn tối, thời gian cũng đã hơn 7 giờ tối, Hà lão vừa nói thì mấy vị chuyên gia mới cảm thấy là mình có chút đói bụng.
-Lý lão đệ, lần này cậu lại kiếm lời lớn, một hồi phải mang lên những món tốt nhất đấy nhé!
Bạch Minh hét to một tiếng.
-Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ làm cho anh vừa lòng!
Lý Dương cười cười, thuận tay thu hồi cặp Dạ Quang Bôi rồi giao cho Lưu Cương.
Lý Dương hiểu Hà lão và Bạch Minh nói thế là để cho hắn thu hồi cặp Dạ Quang Bôi lại, hôm nay chứng kiến sự thần kỳ của nó như vậy là đủ rồi, nói không chừng sẽ khéo quá hóa dỡ, hơn nữa bên cạnh còn có một cặp cha con như hổ rình mồi, thời điểm này là lúc tốt nhất để thu hồi chúng lại.
Ánh mắt của những vị chuyên gia torng phòng đều tập trung trên cặp chén Dạ Quang Bôi, cho đến khi chúng được cho vào hộp rồi giao cho Lưu Cương mọi người mới không nhìn nữa, thế nhưng trong mắt mọi người đều là sự không nở, bọn họ vẫn còn muốn xem thêm.
Thần khí, tuyệt đối là quốc bảo cấp Thần khí, hơn nữa còn là thần khí không hề thua kém với Trường Sinh Bát, có điểm khác với Trường SInh Bát là cặp chén này được mọi người cùng nhau chứng kiến cảnh nó xuất thế.
Ngoại trừ Khổng lão, những người khác đều hâm mộ nhìn Lý Dương, cũng hâm mộ nhìn Hà lão, đặc biệt là đám người yêu thích rượu như Dương lão, ánh mắt bọn họ lúc này đang lấp lánh đầy sao.
Sau khi nhấm nháp hương vị này chỉ sợ bọn họ không thể nhấm nháp hương vị của những loại rượu khác nữa vì trong những loại rượu khác không thể nào có hương vị có một không hai này.
Lưu Cương thu Dạ Quang Bôi lại, tâm thần của mọi người cũng được thu hồi. Không có sự rung động do cặp chén mang lại, mọi người đều đã bình tĩnh lại, lúc này mọi người đều thể hiện ra hình tượng chuyên gia của mình.
Có điều sự hâm mộ và ghen tị của mọi người với Lý Dương cũng không chút nào che giấu, với Hà lão cũng như vậy. Cặp chén này tới tay Lý Dương và tới tay Hà lão chẳng có gì khác nhau, lúc này có vài lão tiền bối hận không thể trực tiếp cướp Lý Dương đi để cho hắn làm học trò của mình.
Đương nhiên, loại ý tưởng này mọi người cũng chỉ nghĩ thaong1 qua chứ không ai dám thực hiện.
Căn phòng mà đám người Lý Dương đang có mặt rất lớn, bên trong có 2 bàn lớn, Khổng lão mang theo Khổng Huyên cố ý ngồi bên cạnh Hà lão và Lý Dương, chỉ cần nhìn vẻ mặt của hai người thôi cũng đã biết được bọn họ muốn cái gì, những chuyên gia xung quanh đều lặng nhìn nhìn bọ họ.
Giống như điều Khổng lão đoán trước, hiện tại nếu ông nhắc tới chuyện muốn mua lại cặp chén Dạ Quang Nôi này thì không cần Lý Dương nói chuyện, những vị chuyên gia xung quanh sẽ cộng đồng phản đối, bọn họ tuyệt đối không cho phép món quốc bảo thế này lọt ra ngoài.
Tiệc tối rất náo nhiệt, mặc kệ hâm mộ hay là ghen tị Lý Dương thì mọi người đều tiến lên chúc rượu, Hà lão cũng uống mấy chén, có điều chỉ nhấp môi chứ không uống nhiều.
Thế nhưng Lý Dương lại uống không ít, có điều hắn thì chẳng sao cả, ngược lại còn bưng rượu đi mời mấy vị lão chuyên gia, nếu không phải thấy bọn họ đã lớn tuổi thì Lý Dương ít nhất cũng chuốt say 2 người.
Trong những vị chuyên gia, Bạch Minh xem như là nhỏ tuổi nhất, đáng tiếc hắn đã học thông minh, chỉ cần nhìn thấy Lý Dương đi tới thì hắn lập tức tránh mặt, không hề chạm mặt trực tiếp với Lý Dương.
Một giờ sau, buổi tiệc tối cuối cùng đã xong, Bành Vũ mang những vị chuyên gia đi về, hôm nay tuy rằng hắn không thể chụp được một màng phấn khích vừa rồi, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy sự thần kỳ của cặp chén Dạ Quang Bôi, đối với hắn thì bấy nhiêu cũng đã đủ rồi.
Lý Dương cùng Hà lão cùng nhau rời đi, khi thấy chiếc Hồng Kỳ của Hà lão, Khổng lão lại lắc lắc đầu, trong lòng ông biết rất rõ nếu bỏ qua cơ hội lần này thì ông không thể nào tìm lại bảo bối gia truyền của gia tộc nữa.
-Ba, đều do con, nếu con kiên trì giành mau thì thứ này đã trở về tới tay chúng ta!
Đứng ở trước mặt Khổng lão, Khổng Huyên rốt cuộc cũng chảy nước mắt, cô khóc nức nở rồi nói chuyện với cha mình, hiện tại cô đang cảm thấy rất hối hận, cô hận mình đã bỏ qua cơ hội tìm lại bảo bối gia truyền.
Khổng lão khẽ thở dài, lại lắc lắc đầu:
-Đứa con ngốc, việc này không thể trách con, đây chính là số mệnh, có điều như vậy cũng tốt, ít nhất thì chúng ta cũng biết Dạ Quang Bôi có tồn tại, chúng ta không thể thu hồi thì chờ cho con cháu chúng ta lớn lên sẽ để chúng thu hồi, trước sau gì thì cũng có một ngày nó trở về với Khổng gia mà thôi!
Khổng lão nhìn về phía xa, khi nói ra lời này trong lòng ông cũng cảm thấy rất khổ sở. Hiện tại ông chỉ có thể ký thác hi vọng này cho con cháu, hy vọng tương lại sẽ có người đem món bảo bối này trở lại tay Khổng gia.
*******
Lý Dương giao chén Dạ Quang Bôi cho Hà lão, chính mình thì mang Lưu Cương đi tới nhà Vương Giai Giai.
Sau khi đưa Vương Giai Giai trở về nhà, Lý Dương lập tức cùng Lưu Cương trở lại nhà Hà lão. Từ khi ra khỏi khách sạn, Hà lão đã dặn dò Lý Dương, ông bảo hắn buổi tối trở lại, dường như là có chuyện cần hắn đi làm.
Đèn trong phòng khách đã sáng lên, nhưng trong phòng thì không có ai, sau khi chàu hỏi mấy người cảnh vệ, Lý Dương lập tức chạy tới lầu hai, trực tiếp đi vào phòng sách.
Hà lão quả nhiên là ở trong phòng sách, trước mặt ông chính là cặp chén Dạ Quang Bôi, ngoại trừ Dạ Quang Bôi ra còn có một bình rượu, một lọ Mao Đài còn chưa được mở ra.
-Đã trở lại à!
Lý Dương vừa mới vào phòng thì Hà lão liền mĩm cười nhìn Lý Dương, đêm nay Hà lão rất vui vẻ, Lý Dương hiện tại đang tiến bộ càng lúc càng nhanh, ngay cả che giấu của Bộ Ẩn Pháp cũng có thể nhìn ra, điểm này so với ông khi còn trẻ còn tốt hơn nhiều.
Hiện tại Hà lão đã có thể khẳng định Lý Dương chắc chắn đủ sức để kế thừa hết thảy trình độ của ông, hơn nữa còn có thể vượt qua ông nữa.
Đối với người lớn tuổi như ông, chỉ sợ không có chuyện gì khiến mình vui vẻ bằng chuyện có người kế thừa y bát của mình, đặc biệt Lý Dương hôm nay đã phát hiện một cặp quốc bảo thần kỳ, việc này không những có thể tăng cường danh tiếng của Lý Dương mà còn làm cho ông cảm thấy rất kiêu ngạo.
-Chuyện ông dặn thì cháu đâu dám qua loa, sau khi đưa Giai Giai về cháu lập tức trở lại, ông, có phải là cặp chén này có điềm cổ quái khác không!
Lý Dương đi so pha, ngồi đối diện với Hà lão rồi cười nói.
-Sao cháu lại nghĩ cặp chén này có điểm cổ quái khác?
Đôi mắt Hà lão chợt lóe sáng rồi biến mất, Lý Dương đang nhìn cặp chén Dạ Quang Bôi nên không có chú ý tới điểm này.
-Ông đem cặp chén để đây, bên cạnh còn có một bình rượu, nếu cháu đoán không ra thì chẳng phải là cháu quà ngốc hay sao?
Lý Dương bĩu môi, nhỏ giọng nói, Hà lão đột nhiên cười một cách vui vẻ.
Lý Dương nói đúng, ông đã biểu hiện rất rõ, đồ vật cũng đã để trước mặt, chỉ cần không ngốc thì nhất định có thể đoán được chuyện này có liên quan tới Dạ Quang Bôi.
Cười một hồi, Hà lão mới từ từ nới: "Kỳ thật ông xem qua một bản sách cổ, nó không có nói Dạ Quang Bôi có công hiệu biến nước thành rượu, sở dĩ ông biết là vì sách cổ có nới tới việc nó có thể thay đổi hương vị của rượu. Nghe đồn sau khi rót rượu vào Dạ Quang Bôi, rượu bình thường ó thể biến thành rượu ngon, mà rượu ngon thì có thể biến thành mỹ tửu, năm đó Lý Thế Dân phải uống vài chén rượu mới chịu đi ngủ cũng là vì nguyên nhân này!"
Lý Dương có chút sững sốt, trên mặt hiện ra sự vui mừng Hắn vội vàng nói:
-Ý của ông là Dạ Quang Bôi không phải chỉ có 2 điểm thần kỳ mà nó còn có chỗ còn thần kỳ hơn?
Hà lão mĩm cười nhìn Lý Dương rồi lắc đầu, nói: "Chuyện này ông không dám cam đoan, có điều chỉ cần thí nghiệm là biết ngay thôi, ông nghĩ Dạ Quang bôi có thể biến nước thành rượu, vậy thì không phải là không có khả năng làm cho rượu ngon hơn
Hà lão nói xong liền cầm bình rượu lên rồi mở nắp.
Lý Dương yên lặng nhìn mọi thứ, tâm trạng của hắn bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này tim của hắn lại có chút đập nhanh hơn.
Chuyện biến nước thành rượu torng dân gian cũng có lưu truyền, rất nhiều người đều xem nó là truyền thuyết, cho đến hôm nay Lý Dương mới biết được chuyện này cũng không phải truyền thuyết, mà là thần tích thật sự.
Lai lịch của cặp chén này vẫn còn là ẩn số, Lý Dương chỉ biết nó có quan hệ với Lý Thế Dân mà thôi, có điều dựa vào manh mối này, sau này muốn điều tra cũng sẽ dễ dàng hơn.
Hà lão đã bắt đầu rót rượu vào chén, Lý Dương lập ngồi thẳng người lại, yên lặng nhìn mọi thứ.
Hà lão rót vào đầy 8 phần chén rồi đặt bình rượu xuống cẩn thận quan sát.
Một phút đồng hồ sau, Hà lão và Lý Dương nhìn nhau, hai người đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Hai Chén Dạ Quang Bôi có rượu vốn có chút màu vàng, hiện tại đều đã biến thành màu xanh lá, nhìn giống như là nước chanh, không còn bộ dáng vốn có của rượu Mao Đài nữa.
Trong phòng sách lúc này đang tràn ngập hương rượu, mùi rượu này so với ở khách sạn còn nồng hơn, ngửi được mùi hương này, hai người đều cảm thấy rất say mê.
-Ông, cháu đi tắt đèn!
Lý Dương dường như nhớ tới cái gì nên vội vàng kêu một tiếng, nói xong liền đứng dậy rời khỏi, hơn nữa còn kéo màng lại.
Lý Dương vừa nói như vậy thì Hà lão đã hiểu được ý của Lý Dương, lúc này trong lòng ông cũng có chút kích động.
Đặt điểm thần kỳ đầu tiên của Dạ Quang Bôi chỉ có thể nhìn thấy khi trời tối, Hà lão vẫn còn nhớ sự rung động do Cửu Long Diễn Châu mang lại. Công năng thần kỳ có thể biến nước thành rượu, nói một cách chính xác là làm rượu trở nên ngon hơn, hiện tại hai điểm thần kỳ này sắp sửa hội tụ lại, cho dù là Hà lão thì torng lòng ông cũng không tránh khỏi có chút chờ mong.
Kéo màng, đóng cửa, Lý Dương mới tắt đèn lại
Bọn họ cũng không cần lo lắng bên trong quá mờ, với ánh sáng mà Dạ Quang Bôi phát ra thì phòng sách cũng sẽ sáng lên không ít.
Từ từ, Dạ Quang Bôi bắt đầu phát ra ánh sáng, Lý Dương và Hà lão đều nhịn không được há to miệng, trừng mắt nhìn mọi việc đang xảy ra. . .