Tay Khổng lão không ngừng hoạt động, lưởi dao ma sát với chén Dạ Quang Bôi tạo thành những tiếng ‘xèo xèo’, những chuyên gia xung quanh đều đứng lên, chăm chú nhìn cái chén Dạ Quang Bôi trên tay Khổng lão.
Vài phút sau, Khổng lão đã tạo thành một lỗ hổng trông chén, những người xung quanh lập tức xúm lại ngước đầu vào xem.
-Khụ, mọi người đừng nóng lòng, tránh ra để Khổng lão tiếp tục làm nào!
Lương lão ho nhẹ một tiếng, mặt ông có chút đỏ lên, vừa rồi ông là người tới sớm nhất, hiện tại người đứng gần Khổng lão nhất cũng là ông.
Mấy vị chuyên gia đều ngồi xuống, trên mặt còn có chút xấu hổ, lúc này họ đang cố làm cho mình bình tỉnh lại.
Mặc kệ thế nào thì bọn họ cũng xem như là quen biết nhau, biểu hiện như thế trước mặt người quen là không nên, bên cạnh có vài người vừa rồi không có đi tới nhìn, lúc này bọn họ đang kinh ngạc nhìn mọi người.
Bành Vũ cảm thấy kinh ngạc, từ lúc nãy tới bây giờ hắn vẫn đứng ở chỗ củ, không có đi tới xem.
Hắn không hiểu những thứ này, cũng không có suy nghĩ quá nhiều, hắn đi vào nơi này chính là muốn biết kết quả, quá trình đối với hắn không quan trọng.
Khi những vị chuyên gia hối hả xem Khổng lão giải trừ Bộ Ẩn Pháp, Bành Vũ vẫn ở một bên quan sát những vị chuyên gia.
Cơ hồ tất cả những chuyên gia có mặt đều sốt ruột, cho dù là Chu lão thì cũng như vậy.
Trong phòng có hai người không có sốt ruột là Lý Dương và Hà lão, sau khi Hà lão đi vào liền ngồi xuống cười tủm tỉm nhìn Hà lão, Lưu Cương những cảnh vệ khác thì đứng phía sau ông.
Lý Dương ngồi bên cạnh ông, phía bên kia là Vương Giai Giai, bọn họ là những người bình tỉnh nhất. Vương Giai Giai và Lưu Cương thì không nói tới, hai người bọn họ cái gì cũng không hiểu nên không sốt ruột là chuyện bình thường, nhưng Lý Dương có thể bình thản như không có gì quả thật là làm cho Bành Vũ giật mình.
Phải biết rằng, lúc này người muốn biết diện mạo thật của Dạ Quang Bôi nhất phải là Lý Dương, thứ này hiện tại đã có giá mấy trăm triệu rồi. Đổi thành Bành Vũ hắn thì hắn có lẽ đã đứng bên cạnh Khổng lão nữa bước không rời.
Điểm này làm cho Bành Vũ càng thêm kính nể, sau khi nhìn Lý Dương, hắn có chút sợ hãi nhìn Hà lão, thân phận của ông lão này cũng chẳng phải là bình thường gì.
Cũng may Bành Vũ là người thông minh, hắn biết hiện tại không phải là lúc thân cận với ông nên không có biểu hiện gì đặc biệt, có điều cho dù hắn có bước lên chỉ sợ viêc hắn gặp sẽ là bị cãnh vệ ném ra ngoài mà thôi.
-Màu trắng?
Khổng lão vừa mới lấy xuống một mảnh Lam Điền Ngọc, Bạch Minh liền hét to một tiếng.
Bạch Minh là tên thích náo nhiệt, từ khi Khổng lão bắt đầu giải trừ Bộ Ẩn Pháp thì hắn đã đứng bên cạnh xem rồi.
-Thật sự là màu trắng, chẳng lẽ là Hòa Điền Dương Chi Ngọc?
Mao lão bên cạnh cũng nói một câu, những chuyên gia xung quanh cũng gật gật đầu. Khi nhìn thấy màu trắng bọn họ đã nghĩ ngay tới loại ngọc tốt nhất của loại ngọc Hòa Điền-Dương Chi Ngọc
Trong mắt Khổng lão có chút khinh thường, nếu thật sự chỉ là Dương Chi Ngọc thì cho dù là Dương Chi Ngọc thời Đường ông cũng sẽ không đưa ra cái giá tới 300 triệu để thu mua cái chén này.
Khổng lão không để ý tới những vị chuyên gia mà tiếp tục làm việc.
Đây chính bảo bối mà Khổng gia tìm kiếm đã lâu, ông rốt cuộc đã có thể thấy được bộ dáng thật sự của nónhưng làm cho ông đau lòng là thứ này không thuộc về ông mà thuộc về người khác.
Trong lòng ông từng có ý tưởng ‘thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành’, ông thà rằng hủy diệt nó cũng không để nó lọt vào tay người khác.
Đáng tiếc là ông chỉ dám suy nghĩ một chút mà thôi, nếu thật sự làm như thế thì hậu quả ông không thể nào gành vác nổi. Hà lão nhìn thì giống như một ông lão hòa ái dễ gần, nhưng nếu thật sự nổi giận thì cho dù ông là người Thailan cũng không thể nào chạy thoát, đến lúc đó cả nhà đều xong đời.
Khi Hà lão tự mình ra mặt, ý tưởng này của ông liền không còn, hơn nữa ông cũng thật sự sợ thứ này bị phá hủy.
-Đây không phải màu trắng, nó chỉ nhìn giống mà thôi, thứ này không phải là Hòa Điền Ngọc?
Xung quanh có chuyên gia lắc đầu rồi nói ra nghi hoặc của mình, lúc này bên ngoài cái chén đã được Khổng lão tách ra một nữa, Dạ Quang Bôi bên trong cũng sắp xuất hiện rồi.
-Triệu lão, ngài cũng là người chơi cổ ngọc, ngài cho ý kiến đi?
Lại có người lên tiếng, Triệu lão trong lời hắn chính là một vị chuyên gia ưa thích sưu tầm ngọc cổ, người Bắc Kinh, trong giới đồ cổ cũng có danh tiếng không nhỏ.
-Tôi không phát hiện được gì, mọi người hỏi tiểu Lý đi!
Triệu lão nhìn một hồi rồi cười khổ lắc lắc đầu, ngọc thế này hắn căn bản là không có nhìn thấy, nhìn thì giống Hòa Điền Ngọc, nhưng lại có chút khác nhau, loại cổ ngọc kỳ quái này hắn cũng không dám phân loại lung tung.
-Lý lão đệ, cậu không xem sao?
Bạch Minh ngẩng đầu, kinh ngạc kêu một tiếng.
Bạch Minh lúc này mới phát hiện ra Lý Dương không có ở chỗ này, điều này làm cho mặt mấy vị chuyên gia có chút đỏ lên.
Người ta là chủ nhân mà biểu hiện lại bình tĩnh như vậy, không ngờ người nôn nóng lại là bọn họ, khi nghĩ tới đây, mặt mấy vị chuyên gia lại đỏ hơn.
Có điều nếu mấy vị chuyên gia này biết Lý Dương có năng lực đặc thù thì sẽ không đỏ mặt như vậy, Lý Dương so với bọn họ còn để ý tới món bảo bối này hơn.
-Không vội, chờ Khổng lão làm xong rồi xem cũng không muộn!
Lý Dương vi cười nói.
Hà lão gật đầu tán thưởng, biểu hiện của Lý Dương làm cho ông rất hài lòng, Bạch Minh do dự một lát rồi ngượng ngùng trở lại chỗ của mình, lúc này cho dù hắn có mặt dày hơn thì cũng không thể tiếp tục đứng đó nữa.
Khổng lão thở ra một hơi, nhiều người như vậy vây quanh ông cũng cảm thấy rất áp lực.
Nhìn Lý Dương còn có Hà lão liếc mắt một cái, khổng lão tiếp tục dùng lưỡi dao thổi mạnh ngoại tầng lam điền ngọc, trong lòng lại ở đây nhẹ nhàng thở dài, hai người biểu hiện việt ổn trọng, hắn thu hồi này với đêm quang chén có thể xìng cũng lại càng thấp.
Hơn mười phút sau, Khổng lão rốt cuộc đã lấy hết phần Lam Điền Ngọc bên ngoài ra, một cái Dạ Quang Bôi trong suốt óng ánh xuất hiện trước mặt mọi người.
Những chuyên gia đều đứng lên, Khổng lão nhìn cái chén vài lần, trong mắt đầy sự không muốn.
Nhìn một hồi, Khổng lão mới đem cái chén đặt vào bên trong lọ cồn, sau đó bảo Khổng Huyên để ý tới nó.
Những chuyên gia đều ngồi xuống, bọn họ đều nhìn nhau, vừa rồi bọn họ lại nóng vội, việc giải trừ Bộ Ẩn Pháp vẫn chưa hoàn tất.
Khổng Huyên ở một bên quan sát tẩy rửa cái chén, Khổng lão thì tiếp tục với cái chén còn lại, lần này ông dùng thời gian ngắn hơn cái chén trước không ít.
Cái chén trước đó đã được mang ra, Khổng lão tiếp tục mang cái chén còn lại ngâm trong rượu cồn.
Sau khi lau chùi xong cái chén đầu tiên, những vị chuyên gia đều sững sờ, ngơ ngác nhìn cái chén Dạ Quang Bôi này.
Không chỉ bọn họ, cho dù Khổng lão thì ông cũng ngây người, Lý Dương và Hà lão trừng to mắt. Dạ Quang Bôi dưới ánh đèn đang tỏa ra một luồng sáng trắng mờ ảo, nhìn giống như dòng nước bạc đang chảy xuôi cái chén vậy.
Đây chính là thứ mà dưới hình ảnh lập thể Lý Dương không thấy được, khi nhìn thấy sự xinh đẹp của cái chén, Lý Dương cũng cảm thấy rất rung động, hắn chưa bao giờ thấy một cái chén xinh đẹp như thế.
Khổng Huyên cũng ngây dại, thậm chí cô còn quên luôn cái chén còn lại.
-Xinh đẹp, thật xinh đẹp a!
Qua vài phút, Khổng lão mới tán thưởng nói một câu.
Sự thần kỳ của cái chén này tổ tiên ông có ghi lại, đáng tiếc là chưa ai nhìn thấy, mãi cho tới đời của Khổng lão mới thấy được.
-Ba, đây là Dạ Quang Bôi tổ truyền của chúng ta?
Khổng Huyên hỏi một câu, trong giọng nói còn mang theo sự uể oải, những ánh sáng phát ra từ cái chén rất xinh đẹp huyễn lệ, nó có sức hấp dẫn rất lớn với nữ giới, không chỉ cô, Vương Giai Giai bên kia cũng đang bị hấp dẫn.
Nghĩ tới việc thứ này từ tay mình lọt ra ngoài, Khổng Huyên hiện tại muốn tát mình hai cái, trong lòng cô lúc này chỉ có sự hối hận.
-khẳng định là vậy, nhưng đáng tiếc!
Khổng lão thống khổ lắc lắc đầu, Lý Dương nhìn Lưu Cương, lại nhìn Hà lão rồi cũng lắc lắc đầu.
Biểu hiện của cái chén này rất chói mắt, sự lo lắng vừa trôi qua của Lý Dương lại một lần nữa dâng lên, hắn rất muốn đoạt cái chén còn lai trên tay Lý Dương rồi tự mình tẩy trừ. Cái chén này nếu còn nằm trên tay cha con Khổng lão, Lý Dương sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao thì thứ này cũng là tổ truyền của Khồng gia.
-Khổng lão, tôi nhớ sách cổ từng ghi lại là Lý Thế Dân từng có một đôi Dạ Quang Bôi thần kỳ, hắn rất yêu thích hai cái chén này, mỗi đêm đều phải lấy ra để thưởng thức, cặp chén này có phải là cặp chén được nhắc tới không?
Hà lão cũng đứng lên, đi đến bên cạnh Khổng lão rồi chỉ vào trên Dạ Quâng Bôi trên bàn, sau đó hỏi.
-Chính là một đôi đó, đây là bảo bối mà Lý Thế Dân thích nhất, Lý Thế Dân trước khi chết còn ra lệnh phải chon cất hắn với cặp chén này, có điều khi cử hành tang lễ thứ này đã bị thái giám vụng trộm đem ra ngoài, chuyện này lúc trước đã làm thành chấn động rất lớn, lúc đó triều đình đả điều tra rất rầm rộ!
Khổng lão nhẹ nhàng gật đầu, nhìn cái chén, ông nói tiếp:
-Triều đình điều tra không có kết quả, cũng không tìm được tinh tức gì. Tên thái giám kia không có con cái, sau khi mai danh ẩn tích thì trốn ở Khổng gia, sau đó cặp chén này từ từ trở thành bảo bối gia truyền của Khổng gia!
Những chuyên gia xung quanh đều nhìn Khổng lão, sự chua sót của Khổng lão càng tăng lên, ông nói:
-Có điều cặp chén này quá thần kỳ, tổ tiên Khổng gia vì bảo vệ nó nên đã nghĩ rất nhiều biện pháp, thậm chí còn nghĩ ra Bộ Ẩn Pháp để cho giấu cho nó!