Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 697: Hai loại cửa trập




Hà Kiệt kéo Lý Dương đến thẳng khách sạn, lúc này đã gần trưa.

- Lý Dương, đây rốt cuộc là món bảo bối gì vậy?

Vào phòng riêng, Hà Kiệt lập tức lấy chiếc hộp Dịch Hồng ra, trên mặt lộ rõ vẻ phấn khích và sốt ruột.

Một món bảo bối trị giá 8 triệu tệ! Nếu làm quà mừng thọ hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ có điều những chuyện này xảy ra quá nhanh khiến cho Hà Kiệt nhất thời chưa thể chấp nhận được, tất cả vẫn như đang trong một giấc mộng.

Có điều, dù Hà Kiệt có nhìn thế nào cũng không phát hiện ra chiếc hộp trong tay mình có gì đặc biệt. Anh biết rằng có một số thứ không thể phán đoán qua vẻ bề ngoài, nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ nhỏ này, anh vẫn không thặt tin tưởng vào giá trị của nó, giống như không tin vào việc bản thân anh lại có thể gặp may đến vậy.

- Đây là chiếc hộp trà hoa thời Minh, một chiếc hộp Dịch Hồng đại diện cho thời vua Vĩnh Lạc. Đáng tiếc là chỗ khắc niên đại của nó đã bị người ta xóa mất, nếu không giá trị của nó còn cao hơn nhiều!

Lý Dương nhận lấy chiếc hộp, khẽ thở dài. Niên đại bị mất, không thể khôi phục lại được, đây là điều hết sức đáng tiếc.

- Thứ này thực sự đáng giá nhiều tiền đến vậy?

Hà Kiệt trợn tròn mắt, hỏi tiếp.

- Đúng vậy, không chỉ là vấn đề tiền nong, những chiếc hộp Dịch Hồng có độ sơn dày đến vậy sợ rằng trên thế giới này chỉ còn vài chục chiếc nữa thôi.

- Cả thế giới chỉ còn vài chục chiếc?

Hà Kiệt một lần nữa sững sờ, nhưng ngay sau đó mặt anh lộ vẻ vui mừng cực độ, vội tiếp:

- Bí mật, bí mật nhé, mọi người phải giữ bí mật giùm tôi đấy nhé, đặc biệt là anh đấy Lưu Cương, đừng nói cho lão gia tử biết, tôi muốn dành cho ông một điều bất ngờ!

Cả thế giới chỉ có vài chục chiếc, chiếc hộp này đã quá đủ cho một món quà mừng thọ. Lúc mua những chiếc hộp này Hà Kiệt không hề hy vọng điều gì lớn lao, nhưng kết quả cuối cùng thực sự đã khiến anh vô cùng bất ngờ.

Chuyện này cũng giống như người ta mua xổ số vậy, mua liên tiếp 3 năm chẳng thu lại được xu nào, nhưng khi cao hứng mua bừa một chiếc thì lại trúng lớn.

Nhìn dáng vẻ phấn khích của Hà Kiệt, Lý Dương khẽ lắc đầu. Cuối cùng nguyện vọng của anh cũng đã trở thành hiện thực. Không biết khi lão gia tử nhận được món quà mừng thọ này sẽ vui mừng đến dường nào.

Hà Kiệt nói xong, hai mắt anh sáng rực. Anh cẩn thận xem xét lại chiếc hộp trong tay, dáng vẻ giống như đang đứa trẻ đang ngắm nghía món quà mẹ mua vậy.

Một lúc sau, Lý Dương khẽ lên tiếng:

- Anh Kiệt này, chiếc hộp này dùng làm quà mừng thọ cũng được, nhưng phải sửa lại một chút. Chúng ta cơm đã, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi tìm người.

- Sửa?

Hà Kiệt ngẩng đầu lên, anh gật đầu đánh rụp. Chưa nhìn thấy quà thì sẽ không biết thực sự nó trông như thế nào. Cả đời lão gia tử rất thích chơi đồ cổ. Ở bên cạnh ông lâu như vậy, Hà Kiệt cũng biết được ít nhiều về sở thích của ông.

Dáng vẻ của món bảo bối này quả không đẹp đẽ gì, tân trang lại một chút cũng là chuyện nên làm. Sau khi nghe ý kiến của Lý Dương, Hà Kiệt lập tức gọi người mang thức ăn tới, sau đó lại tiếp tục mân mê chiếc hộp.

Lý Dương lắc đầu, anh không nói thêm gì nữa. Lúc này Hà Kiệt đang chìm trong niềm vui vô bờ, ước nguyện bấy lâu trở thành hiện thực, nên để anh vui vẻ một chút.

Bữa trưa trôi qua rất nhanh. Ăn xong, Hà Kiệt lập tức hối thúc Lý Dương lên đường. Lý Dương dẫn Hà Kiệt đến xưởng sản xuất pha lê để tìm Phương lão, một bậc thầy chuyên sửa chữ khắc cổ.

Phương lão cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc hộp Dịch Hồng. Sau khi nghe Lý Dương giải thích, ông lập tức dẫn bọn họ tới một tiệm đồ khác.

Cửa hàng này chuyên bán đồ gỗ và sơn mài. Qua sự giới thiệu của Phương lão, bọn Lý Dương được gặp một người chuyên khôi phục các sản phầm sơn mài. Người đó là một ông lão, hiện đã nghỉ hưu an dưỡng tại gia. Nghe Lý Dương nói xong, ông vẫn tỏ vẻ khó chịu. Nhưng sau khi nhìn thấy Hà Kiệt lấy chiếc hộp Dịch Hồng ra, ông lập tức đứng bật người dậy.

Nhãn quang của ông vô cùng sắc bén, vừa nhìn đã biết chiếc hộp gỗ trước mặt không hề tầm thường. Sau khi biết phần ghi niên đại của chiếc hộp đã bị cắt mất, ông cất tiếng chửi đầy đau đớn, quên mất rằng xung quanh mình toàn là người lạ.

Cuối cùng, ông đồng ý với ý kiến của Lý Dương, cho rằng chiếc hộp Dịch Hồng đích thực là một tinh phẩm có từ đời vua Vĩnh Lạc, có giá trị nghệ thuật vô cùng lớn.

Không chờ bọn Lý Dương nói thêm, ông đồng ý giúp khôi phục lại phần hư hỏng của chiếc hộp. Để chiếc hộp ở lại, Lý Dương dẫn Hà Kiệt ra về.

Công việc khôi phục cần có thời gian, cũng may là không lâu lắm. Muộn nhất là 3 ngày sau, Hà Kiệt có thể tới nhận lại món báu vật này, không làm lỡ đại sự. Đến lúc đó, chiếc hộp Dịch Hồng sẽ có thể trở lại với dáng vẻ vốn có của nó.

Rời xưởng pha lê, Hà Kiệt phấn khích trở về nhà. Anh còn phải làm một số chuẩn bị khác nữa. Sau một hồi do dự, Lý Dương bảo Lưu Cương lái xe đến sân vận động. Bây giờ vẫn chưa đến 3 giờ chiều, các chuyên gia vẫn chưa bắt đầu việc giám định, đi lòng vòng một chút cho khuây khỏa.

Sân vận động cách xưởng pha lê không xa lắm. Hơn 3 giờ, Lý Dương tới nơi.

Buổi chiều, người đến sân vận động càng đông hơn. Chiều nay là buổi giám định cuối cùng. Một số người đến muộn, không được đăng ký mời chuyên gia giám định đang đứng buồn bã. Một số khác giống như Lý Dương, khoan khoái đi lại xem xét bên trong.

Sau khi vào trong, Lý Dương đi về phía sân vận động.

Ở đó có một khoảng đất trống, là khu dành cho việc nghỉ ngơi. Tuy địa thế hơi khuất một chút, nhưng nó vẫn thu hút được hàng trăm người tụ tập. đây cũng là nơi duy nhất mà hai ngày nay Lý Dương chưa từng tới.

Diện tích mảnh đất không hề nhỏ, nhưng hàng trăm người tụ tập ở đây khiến nó gần như chật ních. Trong sân vận động, đây được coi là khu vực tập trung đông người nhất.

- Ngọc quý từ đời Hán ư? Tôi thấy đây là đồ giả, bắt chước kiểu cách các sản phẩm của đời Thanh thì đúng hơn?

- Nó là chiếc vòng đeo tay bằng Băng Chủng Phỉ Thúy cao cấp thuộc hàng cực phẩm do bà nội tôi truyền lại đấy. Có người nói ít nhất nó cũng có giá vài triệu tệ!

- Cậu già mất rồi, đây đích thực là hàng giả!

Chưa tới chỗ đám đông, Lý Dương đã nghe thấy tiếng bàn luận của một số người. Cả hôm qua và hôm nay anh không hề thấy bóng dáng của những người sưu tầm ngọc quý, thì ra họ tập trung hết ở đây.

Ít nhất đang có bảy tám trăm người đang tập trung ở đây. Đa số họ mang theo đồ ngọc, một số khác mang theo các sản phẩm làm bằng Kê Huyết Thạch và Điền Hoàng. Ngày nay, số người thích chơi đồ ngọc ngày một nhiều, bất kể là ngọc cổ hay các sản phẩm đồ ngọc điêu khắc hiện đại đều được chào đón.

Tiến gần tới đám đông, Lý Dương liếc mắt nhìn qua rồi lắc đầu.

Người thích đồ ngọc rất nhiều, người làm giả đồ ngọc còn nhiều hơn. Không chỉ là làm giả ngọc cổ, mà ngay cả đồ ngọc hiện đại cũng không ngoại lệ.

Vừa rồi Lý Dương nghe thấy người kia nói là vòng cổ bằng Phỉ Thúy Băng Xung, nhưng thực ra nó được làm hoàn toàn bằng chất liệu chất lượng thấp, được chế tác cách đây không lâu. Tuy nhìn rất đẹp, nhưng không đáng giá một xu. Vậy mà không hiểu sao khi nói rằng chiếc vòng là đồ gia truyền của bà nội mình mà người kia không chút đỏ mặt.

- Lý Dương, bức ngọc điêu này đẹp quá!

Vương Giai Giai đột nhiên kéo Lý Dương lại, tay cô chỉ vào miếng ngọc cao chừng 30cm hình quan âm bồ tát. Xung quanh một vài người thích sưu tầm đồ ngọc đang vây quanh, to nhỏ bàn tán.

Một miếng ngọc điêu cao hơn 30cm không phải dễ gặp, vì đa số mọi người chỉ mang ngọc nhỏ đến đây. Nhỏ tiện mang theo hơn!

Tuy nhiên, với đồ ngọc, không phải cứ kích thước lớn là sẽ đắt tiền. Có khi một tấn ngọc vụn cũng không đáng giá bằng một viên ngọc Phỉ Thúy Pha Lê thượng hạng!

Lý Dương nhìn miếng ngọc rồi quay lại nhìn Vương Giai Giai, ánh mắt đầy vẻ ẩn ý.

Vương Giai Giai bị ánh mắt của Lý Dương làm đỏ mặt. Khi nhìn thấy miếng ngọc này quả là cô có chút suy nghĩ, cô chột dạ cúi mặt.

- Nếu em muốn có những thứ như vậy thì anh sẽ nhờ Trần lão làm một món bằng Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục cho em, còn cái này thì thôi nhé!

Lý Dương khẽ nói. Mặt Vương Giai Giai đỏ bừng lên, cúi đầu đáp:

- Em không có ý gì đâu, chỉ là thấy nó đẹp quá thôi mà.

- Anh cũng không có ý gì cả đâu!

Lý Dương khẽ mỉm cười, miếng ngọc tuy đẹp thật, nhưng nó hoàn toàn là đồ giả mạo, không những không phải là ngọc, mà thậm chí nó còn không phải là đồ điêu khắc nữa.

Đây thực ra là một miếng ngọc giả làm bằng chất dẻo được tạo theo khuôn mẫu sẵn có. Chỉ cần là người có chút kinh nghiệm sẽ không bao giờ xem miếng ngọc này.

Những miếng ngọc kiểu này nếu mua của những người bán hàng rong trên đường thì chỉ 10 đồng là được hai miếng. Nếu phải hôm đại hạ giá thì 3, 4 miếng cũng chẳng thành vấn đề.

Lý Dương dẫn Vương Giai Giai đi tiếp. Anh không hứng thú lắm với đống hàng giả.

- 10 ngàn, anh bạn, tôi trả 10 ngàn, thế nào, nếu anh đồng ý tôi sẽ trả ngay, tiền mặt!

Vừa được vài bước, Lý Dương đã nghe thấy một người nói rất to, mọi người xung quanh nghe thấy vậy cũng tiến lại xem.

Người vừa lên tiếng ở cách Lý Dương không xa, anh vội dẫn Vương Giai Giai tiến lại gần.

Đám đông khoảng hai ba chục người đang vây xung quanh. Lý Dương đứng ngoài nhìn, may mà anh khá cao nên có thể quan sát rõ bên trong.

Mọi người đang vây quanh một thanh niên chừng 20 tuổi. Trước mặt anh là một cặp cốc ngọc Cao Cước. Loại ngọc này có chút khác biệt so với những cốc rượu bằng ngọc Cao Cước hiện đại, miệng nó lớn hơn một chút, có màu xanh lục rất đẹp, trông giống như ngọc Lam Điền của Thiểm Tây.

Cốc ngọc Lam Điền thời Tống, nếu mua lại với giá 10 ngàn tuyệt đối sẽ không bao giờ lỗ, ngược lại, lãi rất lớn.

Người vừa ra giá rút từ trong người ra 10 xếp giấy bạc màu đỏ, chờ người thanh niên kia đồng ý.

Lý Dương khẽ lắc đầu, anh vận dụng năng lực đặc biệt. Trong thế giới lập thể, chiếc cốc ngọc phát ra hai lớp màu…