Khi trước cùng lão gia trao đổi, Lý Dương đã từng nhắc qua là Hà Kiệt có ý định mua đồ cổ, lão gia nói thẳng Hà Kiệt là người si thích nằm mơ, đâu dễ mua được đồ tốt, huống chi kiến thức hắn hiểu cũng không hiểu lắm, càng không cần phải nói là mua được giá tốt.
Nhưng khi lão gia nói những lời này giữa hai hàng lông mày rõ ràng mang theo một sự vui vẻ an ủi, nhìn ra được ông vô cùng hài lòng đối với dụng tâm của Hà Kiệt, vô luận Hà Kiệt có thể mua được đồ tốt hay không, lòng hiếu của hắn lão gia đã cảm nhận được thật sâu.
Những điều này Lý Dương vốn định nói cho Hà Kiệt, nhưng chỉ nghĩ mà chưa làm như vậy.
Sau đây còn có mấy ngày cuối cùng, cứ để cho Hà Kiệt tiếp tục cố gắng, không vì nghe được tin tức như thế mà lười biếng, ảnh hưởng ý tốt của hắn.
- Hôm nay phải làm sao nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, Lý Dương trực tiếp hỏi.
- Như ngày hôm qua thôi, ta cùng lão Điền vẫn ở cùng nhau, gặp được đồ tốt cậu ở đây giúp tôi giám định một cái!
Hà Kiệt không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp hồi đáp, trong lòng của hắn còn đang suy nghĩ mình đi mua đồ, mặc dù có chút ghen tỵ đối với may mắn của Lý Dương, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Dương đi giúp mình, làm như vậy mất đi ý nghĩa.
- Tốt lắm, có chuyện gì cứ tự nhiên điện thoại liên lạc!
Lý Dương đồng ý, hôm nay tới tương đối sớm, bây giờ mới hơn tám giờ, cho tới trưa còn rất nhiều thời gian để cho Lý Dương từ từ nhìn đồ.
Hà Kiệt gật đầu một cái, cách đó không xa lão Điền đã chạy trở lại, trên mặt mang theo nụ cười làm cho người ta cảm giác thật thoải mái.
Đợi lão Điền đến Hà Kiệt liền đi, Lý Dương dẫn Vương Giai Giai và Lưu Cương cùng nhau hướng vào bên trong.
Chín giờ buổi giám định mới bắt đầu, sân vận đông ít nhất có hơn một ngàn người đi vào, còn không ngừng có người cuồn cuộn đi vào thêm, gần tới chín giờ, đoán chừng người tiến vào còn có thể nhiều hơn.
Không hổ là thời đại toàn dân sưu tầm, sợ rằng trong lịch sử bất kỳ một thời kỳ nào đều không thể so sánh với lúc này, tin tức hóa phát triển khiến cho nhiều người yêu thích hơn.
Lý Dương nhìn mấy món đồ dọc theo đường, cuối cùng cũng đi vào sân đá bóng.
Người bên ngoài cũng không nhiều, phần lớn người ở sân đá bóng chờ, sân đá bóng cách sân bóng rổ không xa, nơi chốn lại rộng lớn, nơi thích hợp nhất cho mọi người trao đổi.
Vừa đi không đầy mấy bước, mấy người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cách đó không xa liền khiến Lý Dương chú ý.
Người ở đây rất ít, bây giờ còn chưa tạo thành nhóm hơn trăm người.
Những người ngồi chồm hổm trên mặt đất chỉ có năm người, tuổi không lớn lắm, cũng là người hơn ba mươi hoặc là hơn bốn mươi tuổi, bây giờ người thích sưu tầm cũng càng ngày càng trẻ tuổi hóa, không ít người mười mấy tuổi liền bắt đầu thích sưu tầm, nhưng những người này phần lớn trong gia đình đã có đồ sưu tầm.
Trong mấy người này, có người cẩn thận phủ trên mặt đất tấm vải đỏ, sau đó lấy một cái bình từ trong hộp bên cạnh ra.
Đây là một cái bình hồ lô, bình hồ lô không lớn, tạo hình còn có chút kỳ lạ, bất quá hoa văn trang sức lại vô cùng đẹp, chất gốm sáng ngời, là một món đồ tốt.
- Đồ từ lò nung trong cung Gia Tĩnh, lão Trần, ông từ đâu lấy được món đồ tốt như vậy?
Người vây quanh cái bình này, người lớn tuổi nhất lập tức than thở hỏi luôn, Lý Dương cũng bu lại, đứng trong nhóm những người này, bọn họ chỉ có năm người, hơi nhích ra một chút là có thể cho người khác chen vào.
Lưu Cương và Vương Giai Giai còn đang đứng đó, tò mò nhìn cái bình hồ lô trước mắt, bọn họ xem không hiểu cái bình này là thật hay giả, nhưng có một loại cảm giác rất cổ, đi theo Lý Dương lâu như vậy, ít nhiều cũng có một chút hiểu biết đối với những thứ này.
- Ha ha, lần này lâu lắm mới mua được một món đáng giá, chiếc bình này tôi mua ở Thiểm Tây quê tôi, là người nhà mình giới thiệu, tốn tám mươi vạn đấy!
Có một người dáng vẻ chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi lập tức cười đắc ý, lại cầm bình lên để cho mọi người xem cho rõ, phía dưới viết, Đại Minh Gia Tĩnh niên chế ( nung vào năm Gia Tĩnh triều Minh), sáu chữ đề khoản, viết rất là có lực, có vẻ rất giống lò nung trong cung chân chính năm Gia Tĩnh.
Cũng đúng là hắn rất tin tưởng cái bình này, nghe nói đài trung ương ở Bắc Kinh tổ chức giám định bảo bối quy mô lớn, mấy tháng trước đã có chuẩn bị. Lần này giám bảo vừa bắt đầu hắn đã tới, đáng tiếc tạm thời có chuyện trên đường làm trễ nải một chút, tối hôm qua mới tới nơi, hôm nay liền xếp số không trể nãi giám định nữa.
Mấy người này cũng là bạn bè rất yêu thích sưu tầm của hắn, cũng có câu lạc bộ, đều là người địa phương nói cho nhau biết, cũng có người biết qua mạng, còn có một ít là thông qua việc hắn thu mua đồ mà biết được, Lão Lương và Ngô Thanh Phong thuộc loại này.
Mấy người khác là biết qua mạng, bọn họ đều là thường xuyên vào diễn đàn, mấy người ở trên diễn đàn cho tên tuổi thì coi như quen biết, sau còn gặp trên thực tế quá mấy lần, dần dần cũng đã thành quan hệ bằng hữu khá tốt.
Loại diễn đàn này Lý Dương cũng từng vào, nhưng thời gian không nhiều lắm, kiến thức không bằng hắn ở nhà lão gia học được, sau đó cũng liền ít vào.
- Tám mươi vạn, kiếm được đấy, lão Trần!
Một người mặc một bộ đồ hàng hiệu khoảng hơn ba mươi tuổi bên cạnh rất là hâm mộ nhìn hắn một cái, tám mươi vạn đối với một món lò nung trong cung thời Gia Tĩnh mà nói quả thật không cao, có thể nói là rất thấp. Gia Tĩnh là trung kỳ nhà Minh, thời này đốt chế ra không ít đồ sứ Thanh Hoa, đáng tiếc phần lớn cũng thất truyền, còn có rất nhiều bị bán ra nước ngoài.
- Hắc hắc, may mắn may mắn thôi mà!
Lão Trần có vẻ rất đắc ý, năm người bọn họ đang là chủ diễn đàn trong trước, coi như là người tài nghệ tương đối, mấy người còn có một điểm giống nhau, đó chính là tiền bạc cũng nhiều hơn, ở bên trong diễn đàn cũng thuộc về người có tiền.
Cũng chỉ có mấy người bọn hắn trên tay có chút đồ tốt, mấy người liền tụ lại chung quanh một chỗ trao đổi.
- Ôi!
Lý Dương nhìn kỹ một hồi, cuối cùng khe khẽ thở dài, từ từ đứng lên.
Đồ là tốt, đáng tiếc vẫn có tỳ vết, thật sự là thật là đáng tiếc.
- Vị huynh đệ kia có ý thán cái gì?
Tiếng thở dài này của Lý Dương có chút to tiếng, lão Trần đang đắc ý không nhịn được liền hỏi một câu.
- Không có gì, thấy được món đồ tốt, có chút kích động thôi!
Lý Dương lắc đầu một cái, trong lòng thầm mắng mình, khống chế tâm lý còn chưa được tốt, món đồ này là thật rất tốt, nhưng là hàng có lỗi, khiến trong lòng Lý Dương cũng có chút đau lòng, nên lúc này mới thở dài.
- Tiểu huynh đệ, tôi nhớ ngày hôm qua cậu giúp một người bạn của tôi giám định đồ, nói rất chính xác!
Người lớn tuổi nhất, khoảng hơn bốn mươi tuổi, đột nhiên nói một câu, còn thật tò mò nhìn Lý Dương. Ngày hôm qua hắn đi tìm một người bạn, cũng là một người biết trên diễn đàn, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Dương giám định đồ cho bạn hắn, hơn nữa cùng lời của chuyên gia giống nhau như đúc, để lại cho hắn ấn tượng sâu.
Lý Dương cũng sửng sốt một chút, người trước mắt này tựa hồ còn có chút quen thuộc, ngày hôm qua Lý Dương giám định chỉ nhìn đồ không có nhìn người, nhưng người chung quanh dù sao không nhiều lắm, nhìn qua thì cũng sẽ lưu lại chút ấn tượng.
- Tiểu huynh đệ, không ngờ cậu cũng hiểu nhiều về đồ sứ như vậy, có thể nói một chút cho chúng ta hay không?
Người này rõ ràng đang hứng thú, Lý Dương nhìn chung quanh một lần, nơi này cũng không có bao nhiêu người, trên tay của bọn họ cũng không nhiều đồ.
Do dự một chút, Lý Dương mới do dự nói:
- Đây chính là đồ sứ từ lò nung trong cung thời Gia Tĩnh, đáng tiếc chẳng qua là được nửa món, nửa khác nếu không bị hư hại, giá trị sẽ rất cao!
- Nửa món!
Tất cả năm người đều trợn to hai mắt, người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, trên mặt ai cũng lộ ra tia mê hoặc.
- Vậy làm sao biết đây là nửa món, đây rõ ràng là một món đồ sứ hoàn chỉnh, tiểu huynh đệ có thể nói rõ một chút hay không!
Lão Trần vội vàng nói một câu, đồ sứ coi trọng nhất sự hoàn chỉnh, đừng nói nửa món, ngay cả có một chút lỗi cũng sẽ ảnh hưởng giá trị cực lớn, đó chính là dấu vết sứt mẻ trên đồ sứ, khi bảo quản không tốt hoặc là không cẩn thận rất có thể để cho đồ sứ xuất hiện hư hại như vậy.
Bình thường mà nói, có vết sứt mẻ thì giá trị đồ sứ cũng sẽ ảnh hưởng một nửa, đồ sứ chỉ còn lại một nửa giá trị, vậy tuyệt đối là hàng lỗi, nói nghiêm trọng một chút thì đó chính là chỉ còn lại giá trị từng mảnh.
- Trước tiên tôi hỏi một vấn đề, cái bình này vẽ cái gì?
Lý Dương ngẩng đầu nhìn lão Trần, lúc này mới từ từ hỏi một câu.
- Vẽ cái gì à?
Mấy người nhìn nhau, lão Trần lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ, đây không phải là rất rõ ràng sao, là bát tiên đồ!
Mấy người kia cũng gật đầu theo, bình hồ lô không lớn, nhưng hoa văn trang sức phía trên vô cùng rõ ràng, mấy tiên nhân xuất hiện trong bức họa, còn có tiên cảnh mờ ảo, vô cùng xinh đẹp.
- Không sai, đây là bát tiên đồ, nhưng phía trên này sao chỉ có bốn người?
Lý Dương cũng gật đầu một cái, lại hỏi ngược một câu, Vương Giai Giai và Lưu Cương cũng vội vàng cẩn thận đi xem cái bình đó, đếm xong, phía trên thật đúng là chỉ có bốn người.
Năm người kia cũng sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu nhìn bình. Lão Trần nghi ngờ gãi gãi đầu, hắn chỉ biết là đây là món đồ sứ thượng lưu Đại Khai Môn thời Gia Tĩnh, đối với việc nhân vật trên hoa văn trang sức có mấy thật đúng là không có đặc biệt chú ý tới.
- Thật là chỉ có bốn, là chuyện gì xảy ra?