Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 693: Triển lãm nhỏ mừng đại thọ




Lão gia cười một tiếng thật lớn, Lý Dương ngẩn người, ngay sau đó gãi gãi đầu, thật đúng là như vậy, vấn đề cơ bản nhất hắn cũng để cho sơ sót, cái thư phòng này, cho dù là Hà Kiệt bọn họ cũng không dám không chào hỏi liền đi vào, chỉ có một mình hắn là đặc biệt.

- Cầm đến đây đi!

Lão gia để cho Lý Dương ngồi xuống, mỉm cười đưa tay ra.

- Cầm tới cái gì ạ?

Lần này đến phiên Lý Dương không giải thích được.

- Cái kính nhà Đường, đưa ta xem một chút có phải tốt như vậy thật hay không!

Lão gia không một chút khách khí, trong mắt Lý Dương lộ ra một tia kinh ngạc, lão gia tử cũng quá thần bí, không chỉ có biết hắn mang đồ đến, ngay cả đồ là thứ gì cũng biết.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, hôm nay Lương Lão ở Singgapore đánh điện thoại cho ta, giọng rất chua nói cho ta biết hắn thấy được quá trình con kiểm hàng, khen con lên đến trời, khi đó ta đã biết tối nay con nhất định sẽ tới, còn có thể sẽ mang theo đồ tới!

Hà Lão cười khẽ một tiếng, trong mắt còn mang theo thần sắc yêu chiều, Lý Dương lấy được đồ tốt, đều sẽ mang đến chỗ hắn khoe trước hết, Lý Dương cao hứng, hắn càng cao hứng.

- Thì ra là như vậy, đồ ở đây ạ, đúng rồi, lão gia à, vị tên Lương Lão thân phận thế nào ạ?

Lý Dương đưa chiếc kính ra, muốn cho lão gia vui mừng không được, hắn hăng hái cũng không còn cao như vậy nữa, nhẹ nhàng đem đồ vật đặt ở trước ghế, thuận miệng lại hỏi một câu.

Lão gia đeo mắt kiếng, mở ra túi trứ gương đích cái hộp, cái hộp này rất tinh sảo, là lý dương tạm thời ở nhà cầm tới, có thể rất tốt bảo vệ mì này gương.

- Rất đẹp, tốt lắm, được chế tạo hoàng thất Đường triều, tinh phẩm trong các tinh phẩm !

Hà Lão gật đầu, hết sức khen ngợi liền mấy câu, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Dương có dáng vẻ chờ đợi, lại lớn cười một tiếng:

- Ta cho con biết, vị Lương Lão kia thật không đơn giản, hắn là một vị đại biểu người Hoa ở Singapore, người hành nghề trong giới giải trí cơ hồ đa phần do hắn khống chế, hắn còn là Thái sơn Bắc đẩu trong nghề sưu tầm ở Singapore, trên cả thế giới cũng có danh tiếng rất cao!

Lão gia nói xong, lại cầm kính phóng đại trên bàn lên cẩn thận thưởng thức cái kính vừa cầm lên tay, bất kể Lý Dương một bên đang ngây ngô.

Lý Dương cuối cùng đã có chút hiểu đối với thân phận vị Lương Lão này, quả nhiên thật không đơn giản như hắn dự đoán. Nắm trong tay sự nghiệp giải trí, người này không phải là cha già trong làng giải trí ở Singapore hay sao, Singapore tuy nhỏ, nhưng sản nghiệp giải trí cũng rất phát triển, thế lực vị Lương Lão này sẽ không kém An Thị bao nhiêu.

Có thế lực như vậy, có xe Rolls Royce cũng không coi là cái gì, cái loại xe đó Lý Dương cũng có thể mua, chứ không cần đến danh cha già làng giải trí ở Singapore này.

- Không tệ, tiểu tử ngươi đến chỗ nào cũng có thể có vận khí tốt, lần này đã nhanh một bước, nếu là chậm một bước đồ nhất định sẽ rơi vào tay Lương Lão!

Nhìn một hồi, Hà lão mới thả tay khỏi kính phóng đại, cười ha ha nói một câu.

Hôm nay sau khi Lương Lão và Lý Dương tách ra liền gọi điện thoại cho Hà lão, giọng nói chua loét đó ngay cả Hà Lão cũng phải nổi da gà, trong điện thoại Lương lão không che giấu sự ghen tỵ của hắn đối với Hà lão một chút nào.

Có đệ tử thiên phú như vậy, người nào không muốn có, cái tên đệ tử này còn có vận khí người bình thường không thể có, vậy thì lợi hại hơn nhiều. Lương lão không giống những lão tiền bối khác, chính mắt thấy hắn Lý Dương lấy được một món bảo vật hắn mơ tưởng đã lâu mà không thể có được, điều này làm cho hắn khắc sâu hơn.

Điều này cũng làm cho trong lòng Hà lão thấy tự hào hơn, hôm nay hắn cố ý ngồi ở chỗ này, cũng là đang chờ Lý Dương.

Với sự hiểu biết về Lý Dương của Hà lão, hôm nay có chín phần trở lên Lý Dương có thể sẽ mang theo cái kính đến nơi này, cuối cùng quả nhiên bị Hà lão đoán trúng.

- Lý Dương, hôm nay có mấy người bạn cũ thỉnh cầu, ta cũng không có phản đối, nhưng còn phải xem một chút ý kiến của con.

Hà lão để kính xuống, rồi nói với Lý Dương một câu.

- Bạn cũ của người, là thỉnh cầu gì vậy?

Lý Dương mê hoặc nhìn Hà lão một cái, bạn bè của Hà lão hắn biết cũng không nhiều, Hoàng viện trưởng coi như là một, Hoàng lão ở Hongkong cũng là một, những người khác thì rất ít, những người này nói lên thỉnh cầu đối với lão gia, thì mắc mớ gì tới hắn?

- Những bạn cũ này, có một vài cũng là từ nước ngoài tới, bọn họ muốn nhìn một chút cái chén Trường Sinh, và tiên âm bình cùng bức vẽ Thủy Trung Họa, ý bọn họ là muốn cùng ta xem chúng trong ngày đại thọ!

Hà lão cười híp mắt nhìn Lý Dương, Lý Dương hơi sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu:

- Cái này hoàn toàn không có vấn đề, trở về con sẽ mang đồ tới, đến lúc đó người làm một triển lãm mô hình nhỏ, để cho những bạn cũ của người quan sát được thật tốt!

- Được, cứ làm như thế, trừ thanh kiếm Thiên Tùng Vân, những thứ khác cũng có thể mang tới!

Hà lão gật đầu một cái, hắn không cần khách khí với Lý Dương, quan hệ của bọn họ càng không cần phải khách khí, huống chi những bạn cũ kia nói lên cái yêu cầu này Hà lão cũng rất thích thú.

Trong lòng Hà lão cũng không phải là triển lãm đồ, mà là đang triển lãm người, Hà lão mượn những bảo bối thần khí này, có thể để cho mọi người có cái nhìn trực tiếp hơn đối với Lý Dương.

Có những thứ đồ này, tin tưởng người trong nghề không có bất kỳ người nào dám xem thường Lý Dương, đồng nghĩa với hoàn toàn giúp Lý Dương làm vững chắc địa vị của mình, nào sợ hắn ra đi mãi, cũng sẽ không vì mình ảnh hưởng đến sự phát triển của Lý Dương.

Những thứ này đều là Hà lão dụng tâm suy nghĩ, Lý Dương cũng không biết.

- Con hiểu rồi, thanh kiếm Thiên Tùng Vân là phải giữ lại, thời khắc mấu chốt mới lấy ra!

Lý Dương gật đầu đồng ý, đồ tốt trong biệt thự của hắn cũng không nhiều, phần lớn đều ở đây. Đem cái bình Tuyên Đức và mấy món đồ mang tới giao cho lão gia là được rồi, về phần làm sao làm bày triển lãm, thì hắn không cần đi quan tâm, Hà lão sẽ đem những thứ này bày biện thật thỏa thỏa đáng.

Cùng lão gia tử lại hàn huyên một hồi, Lý Dương mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Hoạt động giám định bảo bối lần này có hai ngày, ngày mai người nhiều hơn, Lý Dương quyết định ngày mai cũng không đi làm người tốt nữa, ngậm miệng không làm phê bình cho người khác. Ngày mai vô luận như thế nào cũng phải quan sát tốt hơn một chút, có món dồ dân gian quốc bảo nào có thể lấy được về tay, cũng khiến cho triển lãm mừng thọ của Hà lão lần này càng thêm được trọng thị.

…………………….

Vừa rạng sáng hôm sau, Lý Dương ra khỏi cửa hắn đã biết, sau khi đón được Vương Giai Giai vương Lý Dương lập tức liền chạy thẳng tới sân vận động, khi tới nơi hắn còn đến sớm hơn Hà Kiệt.

Khi Lý Dương đến sân vận động, cửa chính vừa mở ra, bên ngoài có hơn ngàn người đang đi từ từ vào bên trong, rất nhiều người cũng mang theo bảo bối, bọn họ không dám chen lấm, trật tự không dám hỗn loạn.

Lý Dương chú ý một chút, hôm nay người so với ngày hôm qua còn nhiều hơn, có vài là một thiên tài tới giám định, còn một số là giám định rồi quay trở lại trao đổi, cơ hội giám bảo dân gian đại hình như vậy rất hiếm có, bất kỳ một người thích sưu tầm nào cũng không muốn bỏ qua.

Đợi có gần mười phút, xe của Hà Kiệt liền từ đàng xa lái tới.

- Lý Dương, ngày hôm qua lại đem đồ tốt đến à?

Dừng xe xong, Hà Kiệt còn chưa đi đến trước mặt Lý Dương liền từ đàng xa hỏi một câu.

- Anh Kiệt, tin tức của anh cũng quá nhanh rồi, làm sao anh biết?

Mặt Lý Dương lộ ra kinh ngạc, không nhịn được hỏi.

- Buổi sáng lão gia gọi điện thoại cho tôi, lão gia kể!

Hà Kiệt buồn buồn nói.

Lầnn mua hàng này hắn đụng đại vận, hắn đã nghĩ suôt mấy tháng, có thời gian cũng gần giống tên mập họ Mã ở Minh Dương, có xu thế tẩu hỏa nhập ma.

Cũng may tâm tính Hà Kiệt tốt hơn cậu Mã béo mập kia nhiều, thân phận cũng không giống, sau mấy ngày ngủ vùi liền tỉnh lại, bất quá tâm lý muốn mua được hàng lại chưa bao giờ biến mất.

Lần này Lý Dương cũng rất là bội phục, bản chất Hà Kiệt và tên họ Mã khác nhau, họ Mã kia thuần túy là nằm mơ phát tài, mà Hà Kiệt thì chỉ là muốn tẫn hiếu. Hà gia nhiều đệ tử như vậy, không có ai được Hà lão đặc biệt yêu thích, cha của Hà Kiệt đã mua mấy món đồ tốt giá trị không rẻ, đáng tiếc Hà lão đã sớm không thiếu những thứ này, chỉ làm thành quà bình thường mà nhận lấy.

Khi đó à Kiệt liền vô cùng rõ ràng, muốn cho lão gia vui vẻ thực sự sẽ phải mua cho được một món bảo bối thật tốt, lúc này mới cho thấy khả năng của con cháu Hà gia, để cho Hà lão gia vui mừng thực sự, dựa vào tiền đi mua cho xong đồ, đó không phải là bản lãnh thật sự.

- Ngày hôm qua tôi lấy được một món, nhưng món đó người bình thường không nhìn ra!

Lý Dương gật đầu một cái, cái kính ngày hôm qua bề mặt bị bôi một lớp, cho dù đưa đến trước mặt Hà Kiệt hắn cũng nhìn không ra một chút vấn đề, loại hàng này không phải là dễ kiểm như vậy.

- Tôi biết, nhưng vận khí tiểu tử ngươi thật làm cho người ta ghen tỵ!

Hà Kiệt khoát tay áo một cái, mừng thọ lão gia còn có ba ngày, vốn là tâm lý Hà Kiệt cũng rất vững vàng, kết quả hôm nay lại bị Lý Dương kích thích, hôm nay ngày giám định bảo bối cuối cùng này cũng coi là cơ hội cuối cùng của hắn.

Lý Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.