Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 688: Gây khó dễ cho chuyên gia (1)




- Cái này thật ra thì rất đơn giản, mọi người suy nghĩ một chút, thời kỳ Không Bạch là khi nào? Người dám đề chữ, sẽ là người thế nào?

Lý Dương mỉm cười lắc đầu một cái, ánh mắt mọi người chung quanh lập tức mở to, còn có vài người như có điều suy nghĩ liền gật đầu một cái.

- Tôi hiểu ý của ngài, Thiên Trì, Quỳnh Dao cũng đều là chỉ những thứ trên trời, người dám nói ra như vậy, không phải là Vương gia hoàng thất, chính là những quan nhân quý tộc, chỉ có bọn họ mới dám đem đồ của mình so sánh thành những thứ này!

Có người hưng phấn hét to một tiếng, trên mặt của mọi người cũng lộ ra một vẻ đã hiểu.

Đúng vậy, câu này nghe là rất ưu nhã, nhưng đồng thời cũng bày tỏ sự cao quý. Dân thường, cho dù là địa chủ cũng sẽ không dám nói ra lời như vậy, lại càng không dám khắc trên đồ sứ.

Chỉ có những Vương gia hoàng thất quyền quý mới có thể như thế, triều đình cấm đốt, chẳng qua là hạn chế dân chúng, hạn chế không cho những thứ này xuất hiện trong giai tầng thấp.

Thời cuộc xã hội lúc ấy, càng không có gì vấn đề, thời cuộc càng loạn, có vài người lại có thể phát tài hơn, trước khi mỗi triều đại bị diệt vong, những kẻ làm quan hay đạt quý nhân đều béo tròn nung núc.

Những người này cũng có nhu cầu nhiều nhất, bọn họ cũng mặc kệ người khác chết sống, chỉ biết suy nghĩ cuộc sống xa hoa của bản thân, không có những thứ đồ sứ xa hoa này bọn họ khẳng định không vui, sẽ suy nghĩ cách để có bằng được.

Trên thực tế trước đây thời Không Bạch phát hiện đồ sứ lò nung trong cung cũng có quan hệ cùng những người này, là bọn họ âm thầm ra lệnh chế ra, nếu không có lệnh cấm của hoàng đế, ai dám mạo hiểm phạm phải tội chém đầu như vậy.

Nếu là lén lén lút lút hành động, vậy thì không thể nào có năm chữ này xuất hiện, đây cũng là nguyên nhân lò nung trong cung thời Không Bạch có khắc năm chữ, mọi người suy nghĩ thông rồi, thấy có vẻ hợp lý, rất nhiều người cũng tin lời của Lý Dương, đây chính là một đồ sứ từ lò nung trong cung thời Không Bạch.

- Thời Không Bạch mặc dù có bí mật đốt đồ gốm sứ, nhưng công nhân lò tâm lý không được tốt, điều kiện không sánh bằng hai triều đại trước sau, cho dù là đồ sứ lò nung trong cung ở phẩm chất thượng hạng cũng không được như thờ Tuyên Đức sau này, nhưng không thể bởi vì phẩm chất đồ sứ liền phán đoán nó không phải là lò nung trong cung. Đây là rất thiếu khoa học, cũng không chính xác!

Lý Dương khẽ thở dài, lại nói một câu, lần này tất cả người chung quanh nghe hắn nói cũng gật đầu theo, Lý Dương nói rất có lý, bọn họ cũng rất tán đồng.

- Lý tiên sinh, bội phục!

Người ôm cái ống đựng bút Thanh Hoa nọ đặt cái ống đựng bút ở trên bàn, chắp tay nói với Lý Dương, ba chứng cớ này của Lý Dương chung vào một chỗ, hoàn toàn có thể chứng minh đây chính là một đồ sứ của lò nung trong cung. Mà những chứng cớ này thực sự cũng tồn tại cùng với cái đĩa Thanh Hoa này, là bằng chứng không cách nào phủ nhận.

Sự tỉ mỉ của Lý Dương, cùng với học thức của hắn, cũng chân chính chinh phục những người này.

- Lý tiên sinh, đây là một người bạn của tôi ở Thiên Tân, tên là Ngô Thanh Phong, anh ấy làm buôn bán, chúng ta quen nhau trong một lần đấu giá, hơn hơn nữa còn kết làm bạn rất thân!

Lão Lương vội vàng đi tới trước mặt Lý Dương, giới thiệu với hắn người này. Ngô Thanh Phong năm nay bốn mươi hai tuổi, tài sản công ty cũng có trên ức, cũng coi là một người giàu có, đầu năm nay người có tiền yêu thích sưu tầm đồ sứ cũng không ít.

- Lý tiên sinh, cậu lợi hại như vậy, cũng coi là chuyên gia, sau này kính xin cậu chỉ bảo nhiều hơn!

Thái độ Ngô Thanh Phong cùng lúc trước hoàn toàn khác, Lão Lương âm thầm bật cười, Lý tiên sinh đã sớm là chuyên gia, còn là chuyên gia rất lợi hại, những người này hết lần này tới lần khác không tin, bây giờ thì chịu phục rồi.

- Sau này chúng ta cùng nhau học tập và trao đổi nghiên cứu!

- Lão Lương, chúng ta hình như sắp đến giờ rồi thì phải, có phải nên vào hay không!

Một người khác bên cạnh đột nhiên nói một câu, mấy người bọn họ cũng là tới cùng lúc, thời gian ghi trên thẻ bài cũng không còn nhiều lắm, lát nữa vào giám định triển lãm bóng rỗ quán cũng có thể ở chung một chỗ.

- Qua thật đúng là như vậy, chỉ mải nghe giám định đồ sứ lò nung trong cung thời Không Bạch, ngay cả khi đến lúc cũng không biết!

Bên cạnh bàn lại có người nói thêm một câu, có mười mấy vị chuyên gia thì tốc độ giám định của bọn họ không tính là chậm, một lần có thể vào hơn trăm người, nhưng nếu là không nhanh lên, vậy thì không thể làm gì khác hơn là xếp hàng lần nữa.

- Tôi thực sự quên chuyện thời gian, lão Lương, chúng ta mau đi nhanh lên, vừa đúng lúc nghe một chút xem chuyên gia đánh giá cái đồ sứ lò nung trong cung này thế nào!

Ngô Thanh Phong vỗ vỗ đầu, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Dương, cười ha hả nói:

- Lý tiên sinh, cậu nếu không có chuyện gì thì không bằng cùng chúng tôi đi xem xem?

Chân mày Lý Dương hơi trứu động một cái, Ngô Thanh Phong nhìn thấy vẻ mặt của Lý Dương, lập tức lại giải thích:

- Lý tiên sinh, không phải tôi không tin ý của cậu, chỉ là muốn để cậu đi cùng, cũng có thể để cho chúng tôi trông hoành tráng hơn!

Ngô Thanh Phong quả thật không có ý này, hắn đã tin lời của Lý Dương, cho là cái đĩa Thanh Hoa này chính là xuất xứ từ lò nung trong cung, tự nhiên sẽ không có hoài nghi nữa, hắn mời Lý Dương, chỉ là muốn xem thuyết pháp của chuyên gia có cái gì bất đồng với Lý Dương hay không thôi, làm một so sánh mà thôi.

Lão Lương cũng nhìn Lý Dương, lúc này hắn cũng hy vọng Lý Dương có thể cùng đi với bọn họ, có một chuyên gia không hề thua kém ai trong đoàn người, trong lòng hắn phấn khích hơn rất nhiều.

Lý Dương xoa tay, nói:

- Tôi không có theo mang đồ, cũng không có số thẻ bài, chắc cũng không vào được đi? Hơn nữa, tôi còn có bạn, chúng tôi nhiều người như vậy cùng vào e cũng không dễ dàng!

Hắn cũng không phải hoài nghi gì, bên trong có mười mấy vị chuyên gia, càng không cần phải nói đến Bạch Minh và Mao lão khẳng định đều ở đây, bọn họ vốn là chuyên gia khách mời của đài truyền hình, bọn họ thấy mình, không biết chừng sẽ nghĩ như thế nào đó.

- Không quan hệ, tôi mang theo mấy món đồ, cố ý lĩnh năm thẻ bài, các cậu cũng có thể đi vào!

Ngô Thanh Phong lập tức lắc đầu, Lý Dương lập tức há to miệng.

Ngay cả số thẻ bài và đồ cũng chuẩn bị xong, Lý Dương thậm chí còn hoài nghi bọn họ có phải đã sớm đoán được mình muốn tới nên cố ý chờ hay không.

- Lý tiên sinh, mấy món đồ lần này tôi mang tới cũng không chắc chắn lắm, cho nên cố ý để riêng, mấy món khác ở chỗ tài xế và nhân viên công ty, vừa đúng lúc không muốn để cho kia mấy nhân viên kia vào!

Ngô Thanh Phong ngại ngùng gãi gãi đầu, đồ không đảm bảo, cũng bị giám định là hàng giả thì hắn cũng mất mặt, đây là một hành động giữ thể diện, nói ra quả thật có chút xấu hổ.

- Tôi hiểu, được rồi, vậy tôi cùng đi với các anh!

Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đến lúc này rồi thì hắn cũng không tiện cự tuyệt, đi cùng vào xem một chút cũng tốt, hắn chỉ nhìn thấy việc các chuyên gia giám định ở trên ti vi, hoặc là trong công ty đồ cổ, còn chưa từng tận mắt thấy chuyên gia giám định, vừa đúng có thể xem công vịêc của Bạch Minh bọn họ là công việc thế nào.

Về phần thân phận, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, cùng lắm thì cố gắng tránh mặt Bạch Minh bọn họ.

- Lý tiên sinh ngài đồng ý, thật tốt quá, vậy chúng ta cũng mau đi thôi, đừng chậm trễ thời gian!

Lão Lương vui sướng hét lớn.

Lúc đi, Lý Dương dùng năng lực đặc thù cố ý nhìn xuống, đồ sứ quanh đó quả thật không ít, cũng có không ít thật phẩm, nhưng những thứ thật phẩm này rất nhiều cũng là hàng điển hình, người có chút tài nghệ đều có thể nhìn ra, đừng nghĩ chuyện đồ giả.

Cũng có mấy món tinh phẩm giá trị có thể vượt qua trăm vạn, nhưng đều rõ ràng thấy rằng nó năm trong tay thương nhân thành công, những người này là tới giám định thực sự, muốn mua lại từ trong tay của bọn họ thật không dễ dàng.

Tựa như lão Lương vừa rồi Lý Dương có giúp hắn giám định là đố sứ xuắt xứ từ trong cung xong, thì có người còn nhỏ giọng hỏi giá hắn bán, nhưng liền bị hắn cự tuyệt, nếu là đồ sứ trong cung thời ký Không Bạch, hắn sẽ phải tự cất giấu thật tốt, tuyệt đối sẽ không đi bán ra, hắn cũng không thiếu chút tiền này.

Cạnh sân bóng rổ, khoảng cách không tính là xa, không đi hết mấy phút Lý Dương bọn họ liền đến nơi.

Bọn họ đến vừa đúng lúc, vừa đúng đến phiên bọn họ được đi vào.

Khác lúc vừa rồi, trên tay Lý Dương có thêm một cái bình Thanh Hoa, bình này có hình mai, không lớn, tạo hình rất rất khác biệt, thoạt nhìn cũng thật đẹp.

Cái bình này là đồ thật, đáng tiếc không đúng thời, để khoản viết chính là: Đại Thanh Khang Hi niên chế. Trên thực tế là chế phẩm thời Quang Tự, loại đồ này nếu là mua theo giá làm năm Khang Hi sẽ thua lỗ lớn, ít nhất cũng phải bỏ ra phí mất mười mấy vạn.

Chế phẩm thời Quang Tự, như vậy giá trị cao nhất của cái bình cũng chỉ là năm ngàn đồng mà thôi, thật là triều Khang Hi thì giá sẽ tăng hơn trăm lần, thậm chí nhiều hơn.

Nhưng dù sao thì bất cái này cũng là đồ cổ, thật sự ôm đồ giả mới được làm đến, Lý Dương cũng không có mặt mũi nào đi vào, tránh sau này bị Bạch Minh bọn họ cười chê.

Trong sân bóng rổ không ít người, trước bọn họ có không ít người vào trước, cũng đứng ở bên cạnh sân bóng rổ chờ đợi. Chỗ bình thường là ghế trọng tài giờ bày một hàng mấy cái bàn, trước mỗi bàn cũng có một vị chuyên gia ngồi, trước bàn bọn họ còn có rất nhiều nhân viên làm việc.

Nhìn thấy hàng bàn dài này, trong lòng Lý Dương không nhịn được cười khổ một tiếng.

Người quen thật đúng là nhiều. Bạch Minh, Mao lão đều ở đây, bên cạnh bọn họ lại là Chu lão của hiệp hội người sưu tầm, bên kia còn có Thái lão và Liễu lão, ngoài bọn họ ra, còn có mấy chuyên gia đều đã từng gặp mặt.

Tổng cộng mười ba chuyên gia, người Lý Dương không biết chỉ có ba người, thật không biết lát nữa những người này thấy hắn ôm cái bình, đứng ở đó chờ bọn họ giám định, sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Lúc này trong lòng Lý Dương cũng có chút hối hận vì đồng ý với lão Lương, hắn không muốn để cho lão Lương thất vọng, lại tạm thời không có lý do đặc biệt nên mới phải đi vào theo.