Lý Xán vừa dứt lời, mọi người bên dưới đều im lặng nhìn quanh.
Lý Xán không hề vội vàng. Một thời gian dài làm ở công ty đấu giá đã tích lũy cho anh không ít kinh nghiệm. Những sản phẩm quan trọng mỗi khi bán đấu giá đều phải như vậy. Hiện chưa ai trong phòng dám ra giá trước, họ sợ rằng nếu mình lỡ lời thì sẽ không tiện cho việc cạnh tranh sau đó.
- 30 triệu.
Hơn 20 giây sau cái giá đầu tiên đã được đưa ra. 30 triệu tuy không lớn, nhưng với một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy thì đó quả là một khởi đầu hấp dẫn.
Lý Dương ngoái đầu lại nhìn, người đầu tiên ra giá là Lâm Lang.
- 30 triệu 500 ngàn.
- 30 triệu 600 ngàn.
- 30 triệu 800 ngàn.
Chưa đầy 1 phút trôi qua, giá cả đã được đẩy lên liên tục, những người ra giá đa số đều là người của các công ty bảo ngọc ngồi ở hàng ghế sau. Con số được tăng thêm nằm trong khoảng từ 100 đến 200 ngàn, không ai dám tăng quá nhiều.
Chỉ một lát sau, giá của viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy đã được đẩy lên 31 triệu 500 ngàn.
- 32 triệu.
Lần này là Thiệu Ngọc Cường ra giá. Tuy Thiệu Ngọc Cường cũng chỉ tăng 500 ngàn tệ nhưng ai cũng hiểu rằng đây chưa phải là cái giá cuối cùng trong khả năng của nhà họ Thiệu, và con số đó sẽ còn tiếp tục tăng.
- 33 triệu.
An Văn Quân cuối cùng cũng lên tiếng, lần này cô tăng thêm hẳn 1 triệu. Một cảm giác chẳng lành dâng lên trong tâm lý của rất nhiều ông chủ các công ty châu báu ngồi phía sau.
Lâm Lang mỉm cười, giơ cao tay, khẽ nói:
- 35 triệu.
35 triệu!
Lâm Lang vừa ra giá đã tăng 2 triệu. Giá của viên Thủy Tinh Chủng được đẩy lên đỉnh điểm. Người của rất nhiều công ty châu báu đều lắc đầu chán nản. Con số 35 triệu đã là cái giá giới hạn của quá nửa số người có mặt trong phòng lúc này.
Riêng Chu Phúc lại cảm thấy rất vui mừng. Ngay khi vừa bắt đầu đấu giá, anh đã cảm nhận được rằng có thể mình sẽ không thể mua được viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy này, vì thế vừa nãy đã mua viên Phù Dung với giá cao, tránh khỏi việc ra về tay trắng. Hiện giờ anh biết rằng quyết định của mình là đúng. Vừa bắt đầu mà giá đã lên cao như vậy thì không biết lát nữa con số đó sẽ được tăng lên đến mức nào.
35 triệu! An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường cũng đôi chút do dự…
Cái giá này chưa thể khiến họ bị lỗ, nhưng tiền lãi không đáng bao nhiêu. Nếu tiếp tục tăng giá thì có thể viên Pha Lê này sẽ chỉ là một cục gạch không hơn không kém.
- 35 triệu 500 ngàn.
Một hồi cất nhắc, Thiệu Ngọc Cường cuối cùng cũng lên tiếng. Công ty của anh đang đứng trước thời khắc quan trọng, những viên nguyên thạch cao cấp kiểu này nếu nhiều được một viên thì thêm được một phần hy vọng. Thiệu Ngọc Cường không cam tâm bỏ cuộc dễ dàng đến vậy.
- 36 triệu.
Không chần chừ, An Văn Quân lên tiếng theo.
Ánh mắt Thiệu Ngọc Cường thoáng một tia giận dữ, nhưng anh không mất đi lý trí. Thiệu thị và An thị đang thủy hỏa bất dung, việc An thị cố sức để họ không đạt được viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy cao cấp này là điều hoàn toàn có thể lý giải.
- 37 triệu.
Lại là Lâm Lang. An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường kinh ngạc nhìn Lâm Lang. Lý Dương cũng ngạc nhiên không kém.
37 triệu nếu tính thêm cả các loại phí thủ tục thì con số lời lãi sẽ còn chẳng bao nhiêu, thậm chí còn có thể lỗ ít nhiều. Công ty bảo ngọc của Lâm Lang ở Canada không thể có sức cạnh tranh lớn như trong nước, và như vậy hoàn toàn không đáng để tốn nước bọt cho một món lỗ. Ngay cả Lý Dương cũng không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Lang lúc này.
- 38 triệu.
Thiệu Ngọc Cường nghiến răng tăng thêm 1 triệu. Với số tiền 38 triệu, cho dù bán lậu ra nước ngoài cũng không thể lời lãi bao nhiêu, tất cả chỉ vì viên nguyên thạch này.
- 39 triệu.
Vẫn là Lâm Lang, anh quay sang Thiệu Ngọc Cường cười nhạt, dường như muốn nói rằng nhất định phải có cho được viên Phỉ Thúy này.
Tất cả những người ngồi phía sau đều bỏ cuộc sau khi nghe đến con số 38 triệu. Họ hiểu rằng, sự có mặt của họ trong buổi bán đấu giá ngày hôm nay chỉ nhằm mục đích làm nền cho bọn Lâm Lang. Thậm chí họ còn thua kém cả Chu Phúc, ít ra thì anh ta cũng mua được một viên Phỉ Thúy có giá trị.
Điều này càng khiến họ lo lắng thêm về đại hội giao dịch nguyên thạch sắp tới. Nếu lúc đó mức độ cạnh tranh ở đại hội giao dịch nguyên thạch vẫn kịch liệt như trong cuộc bán đấu giá này thì họ sẽ chẳng thu hoạch được bất kỳ thứ gì.
- 40 triệu.
Hai phút trôi qua, vào lúc Lý Xán định lên tiếng kết luận thì Thiệu Ngọc Cường đã tung ra một giá mới. Con số 40 triệu khẳng định sẽ khiến Thiệu Ngọc Cường không những không kiếm được đồng lãi nào, mà còn phải phụ thêm phí nhân công. Có điều nếu đợi thêm một thời gian nữa thì rất khó nói, nếu giá cả thị trường tiếp tục tăng thì Thiệu Ngọc Cường có thể lời lãi được đôi chút.
- 41 triệu.
Thiệu Ngọc Cường vừa dứt lời thì Lâm Lang lại tạo ra một bước đột phá mới. Thiệu Ngọc Cường quay lại nhìn Lâm Lang, trong khi suy nghĩ trong đầu chuyển động không ngừng.
Thiệu Ngọc Cường không thể ngờ được rằng quả thật Lâm Lang muốn có cho được viên Phỉ Thúy này, càng không thể ngờ được rằng Lâm Lang còn muốn giúp Lý Dương đẩy giá lên thật cao. Nhưng Thiệu Ngọc Cường biết rằng Lý Dương và Lâm Lang có quen biết nhau, thậm chí là quan hệ thân thiết, điều này thì chính mắt anh đã nhìn thấy.
An Văn Quân cũng có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Viên Phỉ Thúy này không lớn, chỉ cần nó không rơi vào tay Thiệu thị thì An thị cũng có thể bỏ qua. Còn nếu nó rơi vào tay Lâm Lang thì càng tốt, bởi công ty của Lâm Lang nằm ở Canada và một số chi nhánh ở Châu Mỹ nên không hề ảnh hưởng gì tới công việc làm ăn của An thị.
- 41 triệu, còn có ai trả giá cao hơn không ?
Lý Xán hỏi lớn, vẻ mặt rất vui. Số Phỉ Thúy hôm nay qua tay anh đã bán được tổng cộng hơn 48 triệu tệ, tương đương với một lần giao dịch của một cuộc đấu giá tầm trung, thậm chí là còn hơn thế.
- Tôi xin tuyên bố, viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy ngày hôm nay chính thức được bán với giá 41 triệu.
Lý Xán dõng dạc tuyên bố. 41 triệu, viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy cuối cùng đã thuộc về Lâm Lang. Lâm Lang đứng dậy giơ tay chào tất cả mọi người trong phòng, sau đó mới gọi người chuyển tiền vào tài khoản của Lý Dương.
Công tác chuyển tiền tiến hành rất thuận lợi, tiền Lâm Lang chuyển đến là đồng EURO, đúng theo yêu cầu của Lý Dương.
Mọi người đều hiểu rằng Lý Dương có tham vọng không nhỏ trong đại hội nguyên thạch sắp tới. Việc bán những Phỉ Thúy ngày hôm nay là để khi đại hội giao dịch nguyên thạch chính thức diễn ra, Lý Dương sẽ tham gia đấu giá để đem về nhiều nguyên thạch hơn nữa.
- Chúc mừng ngài, Lý tiên sinh.
Chuyển khoản và nhận Phỉ Thúy xong, Lâm Lang chìa tay chúc mừng Lý Dương. Lý Xán cũng đưa luôn chiếc hộp đựng được thiết kế tinh xảo cho Lâm Lang. Trong 5 viên Phỉ Thúy đem bán đấu giá ngày hôm nay thì mình Lâm Lang đã sở hữu 3 viên, bao gồm cả viên Pha Lê này.
- Cảm ơn lời chúc của Lâm tiên sinh, lần sau nếu còn nguyên thạch tốt, tôi sẽ tiếp tục mang ra bán đấu giá.
Lý Dương mỉm cười bắt tay Lâm Lang thật chặt. Mọi việc thuận lợi hơn anh tưởng tượng rất nhiều, anh cũng thấy bản thân mình kiêu ngạo hơn dự đoán. Nếu tính cả viên Băng Xung Tử La Lan ngày hôm qua thì họ tổng cộng đã kiếm được hơn 90 triệu tệ. Anh thoáng ngậm ngùi khi nhận ra rằng, quả thật đổ thạch là mỏ vàng giúp anh giàu lên nhanh chóng.
Hơn 90 triệu, một con số mà nếu chỉ dựa vào cổ phần từ công ty đấu giá thì phải mất nhiều năm mới có được.
- Là ngài nói đấy nhé, lần sau nếu có nguyên thạch tốt nhất định phải thông báo cho tôi một tiếng đấy.
Lâm Lang cười lớn, vẻ mặt rất vui mừng.
- Thưa các vị, giờ đã đến bữa tối, hay là chúng ta cùng ăn cơm, hôm nay tôi mời, các vị thấy sao ?
Lý Dương quay lại nhìn tất cả mọi người. Ông chủ các công ty châu báu đang định ra về, nghe thấy Lý Dương nói vậy bèn quay lại nhìn nhau, họ quả thật không thể từ chối lời mời của Lý Dương được.
- Cũng được, vậy thì phải cám ơn Lý tiên sinh nhiều rồi.
Chu Phúc lên tiếng trước tiên. Lý Dương có thể coi là chuyên gia đổ thạch mà mọi người mơ ước được kết giao. Ngày thường họ có muốn mời cũng không thể mời được anh, nay anh lại chủ động lên tiếng, nếu từ chối thì thực sự đúng là kẻ ngốc.
Thiệu Ngọc Cường cũng ở lại, điều này khiến những người của An thị lo lắng không yên.
Thực lực và tầm ảnh hưởng của Lý Dương càng lớn thì càng có lợi cho An thị, nhưng điều đó chỉ đúng ở một mức độ nào đó, nếu vượt qua tầm kiếm soát thì thật không hay chút nào. Điển hình nhất là hiện Lý Dương đã đơn độc thiết lập mối quan hệ với gia tộc Sang Dala. Hơn nữa, gia tộc Sang Dala lại chủ động trong việc lôi kéo Lý Dương.
Điều này khiến An thị không thể kiểm soát được Lý Dương nữa. Nếu một ngày nào đó Lý Dương hợp tác với các công ty bảo ngọc khác thì đó quả thật là một tổn thất lớn cho An thị.
An Văn Quân nghĩ thầm. Sau khi quay về nhất định phải họp các thành viên hội đồng quản trị để đưa ra kiến nghị. Muốn lôi kéo được Lý Dương thì phải đưa ra một cái giá hợp lý. Việc gia tộc Sang Dala dùng 1/3 cổ phần mỏ khoáng để làm điều kiện hợp tác cho thấy các nhân vật chủ chốt của các công ty này coi trọng Lý Dương đến mức nào.
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, Lý Dương cũng đã uống khá nhiều rượu.
Ông chủ các công ty châu báu đều đến chúc rượu Lý Dương. Anh tiếp rượu tất cả mọi người, tửu lượng của anh khiến mọi người rất khâm phục. Anh đã uống tổng cộng hai cân rượu trắng nhưng vẻ mặt chỉ hơi đỏ một chút. Rượu quả là công cụ hữu hiệu để xóa bỏ khoảng cách giữa các mối quan hệ. Sau bữa cơm, Lý Dương đã quen được rất nhiều ông chủ của các công ty bảo ngọc. Đây đều là các công ty bảo ngọc của đại lục và Hồng Kông, ngoài ra còn có hai công ty của Đài Loan.
Việc Lý Dương mời họ ăn tối là có ý đồ riêng. Sở dĩ anh chọn cách bán những viên Phỉ Thúy tìm được để thu hồi vốn là nhằm mục đích tạo mối quan hệ với người của các công ty bảo ngọc. Chỉ có họ mới có đủ thời gian và tiền bạc để mua và để tiêu hóa hết những viên Phỉ Thúy mà Lý Dương tìm được.
Sau khi tạm biệt mọi người, Lý Dương và Vương Giai Giai về phòng ngủ.
Sau khi làm quen được với những người trong giới đổ thạch, lúc nào Lý Dương và Vương Giai Giai cũng ở cùng nhau. Bọn Lưu Cương trong lòng đều hiểu rõ hai người đang làm gì, nhưng không ai nói ra nửa lời.
Điều khiến Lý Dương buồn rầu chính là Vương Giai Giai vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy là tối nay anh vẫn không thể hưởng thụ niềm hạnh phúc « vợ chồng ». Những người đàn ông sau khi trải qua những chuyện như vậy thì giống như mèo thèm ăn cá, cảm giác lúc nào cũng dấm dứt trong lòng.
Một đêm không lời. Mãi đến 8 giờ hôm sau Lý Dương mới dậy.
Tư Mã Lâm và Lý Xán đã đến trung tâm bảo ngọc. Lý Dương đã xem qua những nguyên thạch ở trung tâm này, những đặc trưng và số hiệu anh cũng nhớ hết, không cần thiết phải đi xem thêm nữa, anh giành thời gian để đưa Vương Giai Giai đến tháp Yangon ngắm cảnh.