Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 583: Bế em vào bên trong




-Gần đây thị trường Phỉ Thúy tăng liên tục, nhân viên của công ty chúng tôi qua phân tích đã cho thấy trước mắt đây không phải là thị trường bong bóng, hơn nữa nó có thể sẽ còn tăng nữa, vì vậy mà chúng tôi muốn đến xem thế nào.

Thường Thịnh cười giải thích, Thường Thịnh là một thương gia, ở đâu có lợi thì đi thôi, đây cũng là điều bình thường.

Lý Dương và Tư Mã Lâm đều gật đầu, bọn họ cũng không lạ lùng gì anh ta nữa.

Thường Thịnh thuộc kiểu thương gia tích hàng điển hình, những người kinh doanh nguyên thạch như thế này đều có một nguồn vốn rất lớn. Họ mua nguyên thạch nhưng không bán ra mà cất giữ một thời gian sau mới bán. Có khi là sau ba tháng, cũng có khi một năm, giá trị của những nguyên thạch sẽ tăng lên, từ đó mang về lợi ích lớn hơn cho họ.

Tuy nhiên có một câu mà Thường Thịnh nói rất đúng, thị trường Phỉ Thúy tăng giá có phần hơi khác lạ, tuy nhiên đây tuyệt đối không phải là kinh tế bong bóng.

Phỉ Thúy không giống như các mặt hàng có thể đàu cơ khác như tỏi hay đậu xanh, người ta cũng có thể đầu cơ Phỉ Thúy nhưng chỉ trong thời gian ngắn, có nghĩa là họ sẽ không để Phỉ Thúy quá lâu rồi mới mang đi bán để mua về hàng mới.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc thị trường Phỉ Thúy không ngừng lưu thông, mặc dù giá cả có tăng nhưng cũng không phải lo lắng sẽ có một đợt hàng mới bất ngờ xuất hiện làm hạ giá thị trường xuống.

Ngoài ra còn có một căn cứ rất quan trọng để phán đoán thị trường Phỉ Thúy có phải là thị trường bong bóng hay không, đó chính là thị trường.

Hiện tại trên thị trường, Phỉ Thúy tốt ít mà xấu thì nhiều, điều này làm cho nó ở trạng thái cân bằng, sự khan hiếm của những nguyên thạch Phỉ Thúy tốt cùng với nhu cầu của khách hàng đối với loại Phỉ Thúy này tăng lên làm cho giá Phỉ Thúy không ngừng gia tăng, tuy nhiên bên cạnh đó có những Phỉ Thúy bậc trung làm cân bằng thị trường, làm cho giá Phỉ Thúy không thể tăng quá dự đoán.

Đây cũng là tình hình trước mắt của thị trường Phỉ Thúy, Phỉ Thúy thượng hạng có giá nhưng không có thị trường, còn Phỉ Thúy bình thường thì nơi nào cũng có, rất nhiều đồ trang sức bằng Phỉ Thúy có thể mua với giá vài trăm, thậm chí mấy mươi tệ tại các cửa hàng châu báu.

Đương nhiên rồi, Thường Thịnh đã muốn trữ hàng thì nhất định phải là hàng tốt, cũng chỉ những loại mặt hàng này mới có tiềm năng tăng giá.

- Lý tiên sinh, có phải ngài có bạn ở đây?

Thường Thịnh nói xong liền nhìn về phía những người của công ty An Thị.

- À, không sao, họ là bạn của tôi, chẳng lẽ ngài chưa đi sao?

Lý Dương hơi khựng người lại rồi vội vàng nói, lúc này hắn không muốn Thường Thịnh đi, hắn đang nghĩ lát nữa sẽ giải thích với Vương Giai Giai như thế nào đây.

- Tôi hiểu rồi, hay là chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện một lúc đi?

Thường Thịnh là người thông minh, hắn cười gật đầu, Lý Dương đã ra hiệu thì ông cũng không thể bỏ đi được. Nhìn Vương Giai Giai rồi lại nhìn sang nét mặt khó nhìn của An Văn Bình, Thường Thịnh cười thầm trong bụng.

Lý Dương là một người vừa có bối cảnh lại vừa có năng lực, trong chuyện tình cảm từ trước đến giờ vẫn vậy.

- Cũng được, đứng ở đây nói chuyện không tiện cho lắm.

Lý Dương lập tức gật đầu, chào An Văn Quân xong liền cùng Thường Thịnh bước đi.

Hắn thầm cảm ơn Thường Thịnh, làm bạn với những người này rất tốt, Vương Giai Giai quay lại nhìn chị em An Văn Bình một cái, ánh mắt hơi quắc lên nhưng cô không nói gì, cô đi theo Lý Dương về chiếc ghế sô pha ở góc sảnh.

- Văn Bình, xem ra em với anh ta có duyên nhưng không có phận rồi!

Sau khi Lý Dương đi, An Văn Quân kéo em gái lại nói nhỏ. Lúc trước họ chỉ biết Lý Dương đang ở Miến Điện chứ không biết anh ta ở cùng ai, tình báo của họ cũng không điều tra được đến mức đó.

- Không, em phải giành lại, em không bỏ cuộc đâu!

An Văn Bình bỗng lắc đầu nói, hai tay nắm chặt vào nhau, cô nhìn vẻ bề ngoài có vẻ rất dịu dàng nhưng bên trong lại rất cao ngạo.

Những thiên kim tiểu thư sinh ra trong gia đình quyền quý đều như vậy, họ từ nhỏ được sống trong sự bao bọc nâng niu của gia đình, dần dần có thói quen luôn nghĩ mình là người ưu tú nhất, vì vậy những người con trai có thể lọt vào mắt xanh của họ là rất ít.

Công chúa và thảo dân sống hạnh phúc bên nhau chỉ mãi là câu chuyện mà thôi, trên thực tế thì rất hiếm.

An Văn Bình thích Lý Dương, trong mắt cô Lý Dương là người hoàn hảo nhất, và cũng chỉ có Lý Dương mới sánh được với cô, ngoài ra không còn ai khác nữa.

An Văn Bình bỗng đi về phía ghế sô pha, An Văn Quân cũng vội đi theo, cô hơi lo lắng. Bây giờ Lý Dương không giống như trước nữa, sau khi hắn hợp tác với gia tộc Thornton, tầm ảnh hưởng của hắn đã cao hơn trước rất nhiều, nếu An Thị muốn phát triển bền vững, mua được nhiều nguyên thạch thì không nên có bất cứ một hiềm khích gì đối với Lý Dương.

Nếu vì chuyện của An Văn Bình mà gây xung đột với Lý Dương hoặc mang lại một kết quả xấu nào đó thì cả hai chị em đều sẽ trở thành tội nhân của công ty.

Lúc này An Văn Quân chợt thấy hối hận, lúc đầu không nên tác hợp cho hai người bọn họ, nếu không thì cũng đâu đến nỗi hôm nay phải khó xử.

- Lý tiên sinh, nghe nói Phỉ Thúy Vương Mã lão lần này cũng đến tham gia, lúc đó các ông người vua phương nam kẻ thánh đất bắc được hội tụ cũng là một điều đáng mừng trong giới ngọc thạch.

Thường Thịnh cười ha ha nói , ở đây cũng có rất nhiều người đang ngồi nghỉ ngơi, phần lớn đều là những công ty châu báu trong nước hoặc những nhà buôn lớn.

- Nam Vương Bắc Thánh gì chứ, toàn là những lời bậy bạ của giới truyền thông, không đáng tin tưởng đâu!

Lý Dương cười nói.

Nam Vương Bắc Thánh, đó là danh hiệu mà báo Ngọc khí Bình Châu phong tặng cho Thiệu Ngọc Cường và Lý Dương, chỉ là lúc này Thường Thịnh không tính Thiệu Ngọc Cường vào...Nam vương trong lòng hắn chỉ có một người, chỉ có vua Phỉ Thúy đó mới xứng đáng nhận danh hiệu như vậy.

- sao lại không tin tưởng chứ? Thực lực của ngài mọi người đều biết, nếu để tôi nói thì nên đổi là Bắc Thánh Nam Vương, ngài còn mạnh hơn cả Phỉ Thúy nữa cơ!

Thường Thịnh cười lớn, hắn ta cũng đang nịnh Lý Dương, tuy nhiên hắn thực sự rất tin tưởng vào Lý Dương, trong mắt hắn Lý Dương không gì là không làm được cả.

Nghe Thường Thịnh nói, nhiều người xung quanh liền nhìn về phía họ, một vài người còn hiếu kỳ nhìn Lý Dương.

Lý Dương đang định nói thì mặt bỗng biến sắc, An Văn Bình và An Văn Quân đã bước đến, Lý Dương lo lắng nhìn Vương Giai Giai, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.

Cũng may là An Văn Bình không nói nhiều, An Văn Quân đứng bên cạnh liên tục giới thiệu về giao dịch lần này nên mọi người cũng không thấy khó xử lắm.

Nửa tiếng sau, chị em An Thị rời đi, anh em Thường Thịnh cũng cáo từ Lý Dương, Sang Dala thì cứ mỉm cười từ đầu đến cuối.

Lúc ở Bình Châu Sang Dala đã biết An Văn Bình thích Lý Dương, trước tình hình này hắn cũng không lấy gì làm lạ, ngược lại hắn còn thấy hơi vui mừng. Lý Dương trẻ hơn hắn, những thứ Lý Dương có được hắn cả đời mơ cũng không có, tuy hắn kính trọng Lý Dương nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó không phục, đây cũng là bản tính của những người trẻ tuổi.

Bây giờ thì tốt rồi, hắn cuối cùng cũng được nhìn thấy Lý Dương khó xử, Lý Dương có ghê gớm đến đâu cũng chỉ là một người bình thường, việc đau đầu sẽ không thể tránh khỏi.

Còn Tư Mã Lâm và Lý Xán thì sớm đã nhịn cười rồi, trong nửa tiếng mà bọn họ đi vệ sinh đến ba lần, mỗi lần Lý Dương thấy họ bỏ đi thì tức lộn ruột. Đi vệ sinh chỉ là cái cớ của bọn họ thôi, bọn họ chắc chắn vào nhà vệ sinh để thỏa sức cười lớn rồi.

Chị em An Thị rời đi Lý Dương thở dài nhẹ nhõm, nhưng giờ hắn lại lo lắng nhìn Vương Giai Giai.

An Văn Bình hôm nay còn biểu hiện rõ hơn cả Ngô Hiểu Lỵ lúc đó, Vương Giai Giai là một cô gái thông minh, Lý Dương không tin là cô không nhận ra.

Tuy nhiên hắn không nhận ra được điều gì trên sắc mặt cô, đành phải để khúc mắc lại trong lòng vậy, đợi sau khi về nhà sẽ giải thích cho cô nghe.

- Lý tiên sinh, đây là phòng của ngài, ngài nghĩ ngơi đi, cần gì cứ liên lạc với tôi, tôi không làm phiền ngài nữa.

Sang Dala dẫn Lý Dương đến phòng tổng thống xong thì rời đi, khi đi còn cười rất tươi, hắn biết Lý Dương đang cần có không gian riêng.

- Lý ca, tôi và Triệu Khuê ra ngoài xem một lúc, Triệu Vĩnh giờ đang ở Ngõa Thành, chiều nay họ mới đến.

Lưu Cương cũng cười nói một câu, nói xong không đợi Lý Dương trả lời liền bước nhanh ra, lúc đi còn kéo theo Triệu Khuê và Hải Đông, trong phòng lúc này chỉ còn lại Lý Dương và Vương Giai Giai.

Triệu Vĩnh là bảo vệ âm thầm theo sát Lý Dương, ở trong tối hắn có thể nhìn thấy được rất nhiều nguy hiểm đang rình rập, nhưng không tiện hành động. Lý Dương đi mỏ quặng và đến Ngưỡng Quang đều dùng máy bay, Triệu Vĩnh không thể đi theo được, chỉ có thể ở đó đợi tin tức của hắn, bây giờ Lý Dương đến Ngưỡng Quang, bọn họ cần phải một mình đến.

Tuy nhiên đây chỉ là lý do của Lưu Cương, nhìn dáng vẻ của Lưu Cương lúc đi mà không nhận ra thì Lý Dương đúng là thằng ngốc.

Chỉ là bây giờ Lý Dương muốn ở riêng với Vương Giai Giai, cô càng tỏ ra điềm tĩnh thì hắn càng thấy lo lắng.

- Giai Giai, anh với An Văn Bình chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!

Đóng cửa lại, Lý Dương nghĩ cả buổi mới nói ra được một câu, hắn muốn giải thích nhưng không biết giải thích thế nào, hắn với An Văn Bình vốn dĩ chẳng có gì cả, chỉ là cô ta yêu đơn phương mà thôi.

- Đến...

Môi Lý Dương bỗng nóng lên, một thân hình mềm mại nhỏ nhắn đã ngã vào lòng hắn, những lời phía sau hắn không nói tiếp được nữa, mà cũng không cần phải nói.

Mùi đinh hương ngọt ngào của Vương Giai Giai đã cuốn lấy Lý Dương, hắn ôm chặt cô vào lòng, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào.

- Bế em vào bên trong đi!

Sau nụ hôn nồng nhiệt, Vương Giai Giai chợt đỏ mặt nói, Lý Dương sửng người lại, hắn không tin vào tai mình.