Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 570: Năng lực đổ thạch của Trác lão




- Lão gia.

Trong khuôn viên gia tộc của Sang Dala, một người đàn ông trung niên bước nhanh vào thư phòng. Tướng quân Sang Dun, người đích thân tiếp Lý Dương sáng nay đang ngồi trước bàn sách.

Trước mặt ông bày một xấp tài liệu. Hai chữ được nhắc đến nhiều nhất trong đống tài liệu này chính là: Lý Dương. Chỉ có điều lúc này tâm trí ông không hề nằm trong đống tài liệu. Ông đang cúi đầu mải mê theo đuổi những suy nghĩ gì không rõ.

- Kết quả thế nào?

Tướng quân Sang Dun ngẩng đầu lên. Chiều nay Lý Dương đi khảo sát thị trường, và còn đánh cược với Trác lão. Chuyện này ông đã biết ngay khi cá cược mới bắt đầu. Cả buổi chiều hôm đó lúc nào cũng có người thông báo cho ông biết những tin tức mới nhất.

Cả quá trình phá đổ thạch lúc đầu tương đương thế nào, lúc sau gay cấn ra sao ông đều nắm rất rõ. Với tướng quân Sang Dun, việc có mặt hay không có mặt ở đó không khác nhau là mấy, bởi trận quyết đấu đặc sắc giữa hai người Lý Dương và Trác lão được mô tả lại rõ mồn một trong trí óc của ông.

- Lý Dương tiên sinh tìm được một viên Phỉ Thúy Kim Ti Hồng hơn 60 triệu tệ, Trác lão đã thua.

Người đàn ông trung niên cúi đầu khẽ nói. Giọng ông có chút kích động. Cao thủ đổ thạch Sang Dala mời đến lần này không ngờ lại có thể thắng được Trác lão, khiến bọn họ ngoài việc cảm thấy bất ngờ ra còn vô cùng vui mừng, bởi lần này thực sự họ đã có thể thoát khỏi nguy cơ trước mắt.

- Được, không hổ danh là ngọc thánh đích thực.

Tướng quân Sang Dun sớm đã dự đoán được điều này. Tuy nhiên sau khi nghe xong ông vẫn hơi chút sững sờ. Ông đột nhiên kêu to một tiếng. Lúc này, Lý Dương đang nói chuyện với Cao Bá.

Vua nam đế bắc, ngọc thánh mà tướng quân Sang Dun vẫn thường nghe nói chính là danh hiệu có thể sánh ngang với vua Phỉ Thúy. Nhưng trong mắt ông, vua Phỉ Thúy chỉ có một người, là Mã lão tiên sinh, Thiệu Ngọc Cường còn lâu mới đủ tư cách đó.

Điều đó có nghĩa là, trong mắt tướng quân Sang Dun, thực lực của Lý Dương đã hoàn toàn sánh ngang với vua Phỉ Thúy.

- Lão gia, chắc là họ sắp về đến nơi rồi, lão gia xem...?

Người đàn ông trung niên khẽ nhắc, việc Lý Dương cược thắng Trác lão nhất định không thể giấu được, người của gia tộc khác sẽ nhanh chóng biết tin. Đây đúng là một cơ hội tốt cho gia tộc của họ, nhưng chưa chắc đã là chuyện đáng mừng đối với các gia tộc khác.

Nếu những gia tộc khác biết được tình hình của Lý Dương thì nhất định sẽ không dám làm gì ngu ngốc, nhưng khó có thể đảm bảo họ không có ý đồ gì với anh. Ví dụ như trả giá cao hơn để mời Lý Dương đến chỗ của họ chẳng hạn. Việc này thì không thể không đề phòng, bởi giữa gia tộc họ và Lý Dương cũng không hề có quan hệ lợi ích trực tiếp nào.

- Tôi biết rồi, ông hãy đi chuẩn bị trước, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết.

Mắt tướng quân Sang Dun lóe lên. Biểu hiện của Lý Dương hôm nay quả thật đã vượt qua dự đoán của ông, vậy là một số việc cần phải được chuẩn bị trước.

- Vâng, lão gia.

Người đàn ông trung niên chậm rãi lui ra ngoài.

Lý Dương vẫn không hề hay biết gì. Trên đường trở về, chuyện đánh cược giữa anh và Trác lão đã lan truyền khắp 5 đại gia tộc của Mianma. Vừa đến Mianma, danh tiếng của anh đã vang khắp đất nước.

Tối đến, thái độ của tướng quân Sang Dun với Lý Dương khách sáo hơn buổi trưa nhiều. Hầu như bất kỳ yêu cầu nào Lý Dương đưa ra đều được ông đáp ứng.

Khách mời tiệc không nhiều, nhưng tất cả các nhân vật quan trọng trong gia tộc Sang Dun đều có mặt. Lý Dương vốn không để ý lắm đến quy định của tiệc chiêu đãi, anh dành cả buổi tối để nói chuyện với Trác lão.

Lý Dương thực sự bái phục ông già này.

Một người đã mất đi đôi mắt mà vẫn có thể chơi đổ thạch đã là một kỳ tích. Trong khi Trác lão không chỉ chơi đổ thạch, mà còn duy trì rất tốt phong độ cao nhất. Do đó, đây không phải là kỳ tích, mà đúng hơn là một thần thoại.

Lý Dương hoàn toàn hiểu rõ bản thân mình, anh hoàn toàn nhờ vào năng lực đặc biệt. Còn người ngồi trước mặt anh có thể trở thành một chuyên gia đổ thạch hàng đầu sau khi không còn thấy ánh sáng, thì quả thực đó là chuyện không thể làm được nếu chỉ dựa vào nghị lực.

...

- Lý Dương, có phải cậu cho rằng tôi chơi đổ thạch nhờ vào đôi tai?

Trác lão quả là rất tốt với Lý Dương. Sau bữa tiệc ông dẫn anh tới vườn hoa sau nhà. Trang viên của gia tộc Sang Dala rất lớn, không chỉ có một vườn hoa. Vừa ngồi xuống bên trong đình hóng mát, Trác lão đột nhiên hỏi.

Trong đình hóng mát chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Sang Dala cũng không được theo vào.

Ở bên ngoài còn có 3 người đi cùng Lý Dương, đó là Lưu Cương, Triệu Khuê và Hải Đông, Vương Giai Giai đã bị một bé gái kéo đi chơi.

- Trác lão, lẽ nào ông không dựa vào đôi tai của mình?

Lý Dương sửng sốt.

Ban đầu anh không tin lắm vào chuyện Trác lão dựa vào đôi tai mình để chơi đổ thạch. Nhưng sau buổi chiều ngày hôm nay thì anh không còn nghi ngờ gì nữa. Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi tai có thể quạt gió của ông, thì sợ rằng bất cứ ai cũng sẽ cho rằng Trác lão dựa vào đôi tai mình để phân biệt đổ thạch sau khi đôi mắt bị mù.

Còn cụ thể bằng cách nào thì có lẽ chỉ một mình Trác lão biết.

- Tất nhiên là không phải. Quả thật sau khi bị mù, tai tôi thính hơn, nhưng chưa thể thính đến mức có thể nghe được bên trong đổ thạch là loại Phỉ Thúy gì được.

Trác lão lắc đầu cười, tiếp:

- Tôi không biết có ai có thể nghe được Phỉ Thúy hay không, mà nếu có thì khẳng định đó không phải là người, mà dù là thần chưa chắc đã làm được điều đó, cái mà tôi dùng để phán đoán đổ thạch chính là cảm giác.

- Cảm giác?

Lý Dương tròn mắt. Câu trả lời này của Trác lão khiến anh rất bất ngờ. Những người chơi đổ thạch biết rằng, đôi khi cảm giác đóng vai trò rất quan trọng. Một lần linh cảm có thể giúp người ta trở nên giàu có. Nhưng nếu lúc nào cũng tin vào cảm giác thì khẳng định sẽ khuynh gia bại sản. Bởi cái không thể dựa dẫm trong quá trình chơi đổ thạch cũng chính là cảm giác.

Vì nếu cảm giác thực sự hữu ích, thì còn cần gì tới chuyên gia đổ thạch!

- Đúng, chính là nhờ cảm giác. Có điều không phải như anh nghĩ. Cái tôi nói ở đây là cảm giác đích thực.

Trác lão cười, ông dùng tay gõ gõ lên chiếc bàn đá trong đình hóng mát:

- Sau khi mù, tôi đã rất chán nản, thậm chí muốn kết thúc sinh mạng của mình, và tôi đã làm thế. Có lần tôi đã cố ý trượt chân rơi xuông núi, nhưng tiếc là không chết, ngược lại còn phải nằm viện nhiều tháng trời.

Nói đến đây, Trác lão lại cười:

- Lần đó mọi người đều cho rằng là chuyện ngoài ý muốn, không biết là do tôi cố ý, cho đến nay cũng không ai biết được điều này. Lý Dương, tôi nói cho cậu biết chuyện này, cậu phải giữ bí mật giúp tôi đấy.

- Ông an tâm, Trác lão, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai.

Lý Dương gật đầu, anh nhìn ông lão với ánh mắt đầy hiếu kỳ. Việc Trác lão từng có ý định tự tử, anh không hề ngạc nhiên. Với một cao thủ đổ thạch, mất đi đôi mắt thực sự là một đả kích rất lớn.

- Lần tự sát đó đối với tôi mà nói không phải là chuyện gì xấu. Lúc nằm trên giường tôi đã nghĩ rất nhiều, nếu đã không thể chết thì tôi phải sống cho thật tốt. Sau khi rời giường bệnh, tôi bắt đầu sờ đổ thạch, tôi muốn xem còn có cách nào giúp tôi có thể tiếp tục theo đuổi công việc này hay không.

Lý Dương lẳng lặng gật đầu. Trác lão luôn là một cao thủ đổ thạch. Sau khi mù mắt mà ông vẫn muốn sờ đổ thạch cũng không có gì quá đáng, mắt không còn nhìn thấy nữa, nhưng kinh nghiệm thì vẫn còn đó.

- Tôi đã tìm kiếm trong suốt một năm, cuối cùng đã tìm được cách. Tôi phát hiện sau khi mù, thính giác và các giác quan khác nhạy bén hơn rất nhiều, đặc biệt là khả năng cảm nhận của đôi tay.

- Khả năng cảm nhận?

Lý Dương kinh ngạc nhìn Trác lão, lần đầu tiên anh nghe thấy từ này trong giới đổ thạch.

- Không sai, chính là khả năng cảm nhận, nói một cách đơn giản là tôi có thể từ từ cảm nhận được những rung động khác nhau phát ra từ bên trong đổ thạch.

Trác lão chậm rãi nói. Lần này thì Lý Dương thực sự kinh ngạc. Cảm nhận được những rung động khác nhau từ bên trong đổ thạch ư? Đó là khả năng cảm nhận gì?

Trác lão đột nhiên mỉm cười, nói tiếp:

- Rất ngạc nhiên đúng không. Lúc đầu tôi cũng vậy. Sau khi phát hiện ra khả năng này tôi một lần nữa bắt tay vào nghiên cứu đổ thạch, rồi từ từ ghi chép lại sự khác nhau giữa các loại. Cấu tạo của đổ thạch không hoàn toàn giống nhau, có loại lớp vỏ bên ngoài đã có Phỉ Thúy, nhưng mỗi loại Phỉ Thúy đều có khác biệt cực nhỏ, những thay đổi nhỏ bé này chính là cơ sở đích thực để tôi chơi đổ thạch.

- Trác lão, ý của ông là, ông phán đoán cấu tạo bên trong của đồ thạch bằng cách sờ vào nó ư?

Lý Dương hỏi.

Anh nhớ lại chuyện hôm nay ông quan sát hình dáng của đổ thạch, viên nào ông cũng sờ một cái, ông còn dùng búa gõ lên từng viên, thậm chí là đập xuống đất. Giờ thì anh đã hiểu, lúc đó Trác lão không phải đang nghe, mà là đang dùng tay để cảm nhận những rung chấn thay đổi bên trong đổ thạch.

- Đúng vậy, tuy nhiên không chỉ hoàn toàn dựa vào khả năng cảm nhận, thính lực cũng rất quan trọng. Tôi đã tốn mất mấy chục năm, nghe qua vô số tiếng gõ đổ thạch, thậm chí tôi có thể dựa vào đôi tai để phán đoán dáng vẻ bên ngoài của đổ thạch, sau đó mới dùng tay để cảm nhận xem bên trong như thế nào.

Trác lão cười rạng rỡ. Nói cụ thể, năng lực chơi đổ thạch của ông được tạo thành từ sự kết hợp giữa khả năng cảm nhận của đôi tay và thính lực của đôi tai. Chỉ có điều vai trò của đôi tay lớn hơn đôi tai rất nhiều.

- Trác lão, ông thật lợi hại.

Lý Dương khẽ thở dài, anh hiểu rằng những gì Trác lão nói nghe rất đơn giản, nhưng để làm được điều đó là cả một quá trình gian nan vất vả. Chỉ nghe thôi cũng đã biết, dùng đôi tay để phán đoán đổ thạch là một việc khó khăn đến dường nào.

Nhưng Trác lão đã làm được điều đó, nghị lực đó của ông khiến người ta không thể không bái phục.

- Đây cũng là nhờ ơn trời, sau lần đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Ông trời lấy đi của một người thứ gì đó thì nhất định sẽ bù đắp cho người đó bằng một cái khác. Khả năng cảm nhận và thính giác hơn người chính là sự bù đắp tốt nhất giành cho tôi.

Trác lão khẽ cười. Điều này Lý Dương đồng ý, nhưng anh cũng hiểu rất rõ, cho dù những khả năng đó có nhạy bén đến đâu, nếu không nhờ những nỗ lực phi thường thì Trác lão cũng không thể quay lại thời kỳ đỉnh cao của mình được.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trác lão đã ẩn tích trong mười mấy năm là đã biết ông đã trải qua những ngày tháng gian khổ ấy như thế nào, dù ông chưa bao giờ nói ra.

Hai người mải mê nói chuyện đến hơn 12 giờ mới tạm biệt nhau. Ngày mai Trác lão sẽ tìm Lý Dương nói chuyện tiếp, lần này ông muốn nói cho Lý Dương biết toàn bộ những dự định của ông về đổ khoáng.