Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Ngày hôm sau, đến hơn chín giờ Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt mới thức dậy với cặp mắt vẫn còn lờ đờ say. Hai người này buổi tối hôm qua vốn muốn đem Lý Dương chuốc say, kết quả là chính mình lại bị gục trước.
Lý Xán hơn bảy giờ đã rời khỏi quán rượu đi tới cổ thành, hắn còn phải đi mở cửa hàng. Cửa hàng này thực ra mà nói là của hắn và người chú chung nhau, trong này có ba mươi phần trăm cổ phần là của chú hắn tặng cho, Lý Xán chính là dựa vào số cổ phần này mà tích góp tiền chuẩn bị mua nhà cưới vợ.
Ngô Hiểu Lỵ đã sớm thực dậy, hơn nữa đã đi tới chợ nguyên liệu, cô biết rằng mấy người kia uống nhiều rượu như vậy nên sẽ không dậy sớm được, không bằng nhân lúc này xử lý công việc của mình trước!
- Lý lão đệ, tửu lượng của cậu quả thật là…, thôi quên đi, tôi không nói nhiều nữa, sau này có việc gì cần phải uống nhiều thì cậu nhất định phải giúp tôi đấy!
Trịnh Khải Đạt ngồi trên xe vừa uống canh giải rượu, vừa cười khổ nói với Lý Dương.
Ngày hôm qua ông ta vốn tưởng rằng mình là lão hành gia trong việc “tửu tinh khảo nghiệm” nên có thể dễ dàng hạ gục tiểu tử Lý Dương vẫn còn trẻ tuổi này, nhưng kết quả ngược lại, người dễ dàng bị hạ gục lại chính là ông ta.
Nghĩ lại ngày hôm qua còn mạnh miệng nói nhiều như vậy, Trịnh Khải Đạt cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ muốn đem mặt mũi ném phứt xuống sông Hoàng Hà. Cũng may là hôm qua cũng không có người nào khác, Tư Mã Lâm so với hắn còn thê thảm hơn. Chỉ cần hai người còn tỉnh táo là Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ không nói ra thì không còn ai khác có thể biết được.
Về phần người thanh niên trẻ tuổi tên Lý Xán so với bọn hắn còn vội vàng hơn, ngay từ đầu đã muốn so rượu với Lý Dương, kết quả hắn là người đầu tiên gục xuống.
- Được, chúng tôi sắp đến nơi rồi, cô ở đó chờ chúng tôi là được!
Lý Dương ở trên xe nhận được điện thoại của Ngô Hiểu Lỵ, cô đã nhìn trúng gần hai mươi vạn phôi Kim Cương, chờ Lý Dương tới trả tiền. Trương Ưng đem quyền quản lý tài chính giao cho Lý Dương, khiến cho Lý Dương chính thức trở thành người lãnh đạo mà không phải là Ngô Hiểu Lỵ.
- Lý lão đệ, chúng ta là bạn bè tốt, hôm nay bất luận thế nào cậu cũng phải giúp tôi chọn một khối Đổ Thạch, làm cho tôi thỏa cơn nghiện đổ tăng đấy!
Lý Dương vừa tắt điện thoại, Trịnh Khải Đạt đã lập tức ở trên ghế phụ quay xuống nói. Bình thường ông chủ lớn này thích ngồi phía sau, nhưng lúc Tư Mã Lâm lái xe thì ngoại lệ.
- Trịnh đại ca, anh không cần phải ép buộc, em làm sao dám cam đoan nhất định thành công đổ tăng!
Lý Dương cười khổ một tiếng, đổ tăng hắn nhất định có thể, nhưng tuyệt đối không thể nói ra, càng không thể để cho người khác biết.
- Đúng thế! Lão Trịnh ông đừng thấy người anh em này của tôi thành thật mà khi dễ hắn!
Tư Mã Lâm đang lái xe cũng cũng quay sang nói giúp. Lần này đến lượt Trịnh Khải Đạt cười khổ, thái độ của Tư Mã Lâm đối với Lý Dương rõ ràng đã có sự thay đổi.
- Hai người yên tâm, tôi biết đổ tăng cũng không phải chỉ nói miệng là làm được, chỉ cần Lý lão đệ giúp tôi cùng đi chọn mua là được!
Trịnh Khải Đạt nói xong lại ném cái nhìn hâm mộ về phía Lý Dương, ngày hôm qua ông ta đã biết Lý Dương từng cứu mạng con của thị trưởng, trước mắt Lý Dương tuy chỉ là một người làm công bình thường, nhưng giá trị ẩn giấu lại không hề nhỏ, tuyệt đối đáng giá để Trịnh Khải Đạt kết giao quan hệ. Đặc biệt bây giờ người biết tới Lý Dương lại vô cùng ít, lúc này đem làm tốt quan hệ với Lý Dương đối với Trịnh Khải Đạt mà nói là trăm cái lợi mà không có hại gì.
Càng huống chi Lý Dương này trên người còn mang theo vận may làm cho người ta phải đố kỵ. Bất cứ điểm nào trong đó cũng cho thấy việc giao hảo của Trịnh Khải Đạt với Lý Dương tuyệt đối không phải là việc buôn bán lỗ vốn.
Chưa đến mười giờ xe đã tới khu chợ nguyên liệu châu báu. Nếu không phải trên đường bị kẹt xe thì thời gian còn có thể sớm hơn, khách sạn của bọn họ vốn không xa khu chợ lắm.
Mới vừa vào tới bên trong khu chợ Lý Dương đã nhìn thấy Ngô Hiểu Lỵ đang đứng trước một cửa hàng vẫy tay ra hiệu. Đó là một cửa hàng chuyên kinh doanh nguyên liệu Kim Cương, Ngô Hiểu Lỵ đã cùng bọn họ đàm phán xong xuôi về giá cả.
- Lý Dương, chúng tôi sẽ không đi cùng cậu, trước qua bên kia xem một chút đã, cậu làm xong việc của mình thì cứ tới đó!
Tư Mã Lâm quay đầu nhìn sang gian hàng đổ thạch phía xa xa đã bày ra. Trịnh Khải Đạt đi theo gật đầu, hôm nay sốt ruột nhất chính là Trịnh Khải Đạt, hôm qua Lý Dương và Tư Mã Lâm đều đã đổ tăng, chỉ ông ta là không được gì.
- Tốt, một chút nữa em sẽ đi qua đó!
Lý Dương nghĩ một chút liền gật đầu, mua nguyên liệu vốn là một việc rất nhàm chán, hai người nhất định không có hứng thú cùng bọn hắn lãng phí thời gian ở đây, như vậy không bằng tạm thời tách ra, dù sao cũng cùng ở trong một khu chợ đi tìm cũng không mất bao nhiêu thời gian.
- Thế nào rồi?
Lý Dương đi tới bên cạnh Ngô Hiểu Lỵ cười ha ha hỏi. Hắn mới làm việc ở công ty châu báu được ba tháng, nếu là thành phẩm châu báu trang sức thì đối với hắn không có bất cứ vấn đề gì, bất kì kiện trang sức Kim Cương nào hắn cũng có thể nói ra rõ ràng.
Nhưng đối với loại nguyên liệu để làm trang sức Kim Cương thì hắn chỉ là kẻ mới vào nghề, trước mắt tất cả các nguyên liệu ngoại trừ phỉ thúy ra thì những thứ khác hắn đều không hiểu biết nhiều lắm.
Thời gian Ngô Hiểu Lỵ vào làm trong công ty cũng không lâu, nhưng Ngô Hiểu Lỵ vốn tốt nghiệp đại học chuyên ngành có chút quan hệ tới châu báu nên hiểu biết so với Lý Dương nhiều hơn một chút. Ngô Hiểu Lỵ có thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành trụ cột số một của công ty cũng không phải là không có khả năng.
- Cũng không sai biệt lắm, tôi đã chọn ra được một nhóm, tổng cộng là mười chín vạn bảy, chỗ này chắc cũng đủ cho chúng ta sử dụng rồi!
Ngô Hiểu Lỵ biết tình hình của Lý Dương nên cũng không nói những lời thừa thãi, trực tiếp nói ra giá cả. Ngô Hiểu Lỵ lần này chọn lựa đều là phôi thô Kim Cương dưới 20 phân.
Kim Cương lớn hơn 20 phân phải do tổng công ty trực tiếp vận chuyển, có kèm theo giấy tờ giám định chính quy.
Mà Kim Cương dưới 20 phân thì không cần loại giấy tờ giám định này nên giao cho chi nhánh của công ty tự mình thực hiện.
(Chú thích tác giả: phân là đơn vị đo khối lượng Kim Cương, 1 cara = 100 phân = 0,2 khắc, kiến thức chuyên nghiệp không được thông thạo nên không thể giải thích được nhiều, mọi người tìm hiểu thêm để biết rõ hơn).
Lý Dương gật đầu, trực tiếp đi vào trong cửa hàng. Chủ cửa hàng đã đem chỗ phôi thô Kim Cương sửa soạn cẩn thận, thấy Lý Dương đi vào liền toét miệng ra cười.
Lúc này mới hơn chín giờ, buổi sáng vừa mở cửa thì đã có một đơn hàng lớn, đối với sinh ý ngày hôm nay ông ta rất lạc quan.
Gian hàng này mặt tiền cũng không nhỏ, trang sức bên trong cũng coi như là hàng tốt, dù sao Kim Cương cũng thuộc loại hàng hóa xa xỉ, mua bán phôi thô Kim Cương đều là ông chủ của những công ty lớn, nếu trông cửa hàng quá kém thì người ta cũng không muốn vào.
Vừa vào bên trong cửa hàng, Lý Dương bỗng có một cảm giác đặc biệt, lòng bàn tay có cảm giác ngứa ngáy, dường như có vật gì đang hấp dẫn hắn.
Lý Dương cẩn thận nhìn xung quanh một vòng cũng không có phát hiện ra bất kỳ chỗ nào khả nghi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ông chủ cửa hàng đem hóa đơn đưa cho Lý Dương, sau khi Lý Dương ký tên thanh toán tiền thì sinh ý này coi như đã hoàn thành.
Lý Dương nhìn kỹ lại hóa đơn thấy không có vấn đề gì liền trực tiếp ký tên lên đó, thanh toán thì dùng chi phiếu. Lý Dương bây giờ là trợ lý giám đốc, có quyền được ký chi phiếu.
Lý Dương đối với loại chi phiếu này cũng cảm thấy rất hứng thú, thẻ tín dụng cũng rất thuận tiện nhưng không phải ở đâu cũng có thể sử dụng. Nếu chỗ nào không có máy quét thẻ thì có muốn dùng cũng không được. Nghĩ tới hắn cũng muốn có chi phiếu của riêng mình, sau này bất luận đi đâu gặp phải giao dịch gì lớn cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
- Lý Dương, tôi bây giờ đem chỗ phôi thô Kim Cương này về khách sạn cất trước, chờ tôi quay trở lại rồi chúng ta đi xem nguyên thạch!
Ngô Hiểu Lỵ đem hộp đựng Kim Cương cất cẩn thận, quay đầu lại nói với Lý Dương. Lý Dương gật đầu, trong xe Ngô Hiểu Lỵ cũng không có rương bảo hiểm, đặt ở trong xe cũng không an toàn, chi bằng cứ đem về khách sạn cất trước, đến lúc nào đi thì lấy ra, như vậy cũng an toàn hơn một chút. Dù sao khách sạn cũng ở rất gần, đi đi về về không mất bao nhiêu thời gian.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ