Cao bá dẫn mấy người thanh niên kia quay lại rất nhanh.
Mấy người thanh niên kéo theo cái xe đẩy, trên xe đều là nguyên thạch đủ hình đủ dạng to như quả bóng rổ, các loại đá đều có, còn có những đặc điểm khác nhau, rất hỗn độn.
Có vài khối có da rắn, hình đồng tiền, còn có cả hình trứng muối, tóm lại những đặc thù này đều làm cho người ta xem không quá hiểu, lại nhìn có chút ghê tỏm
Nguyên thạch thế này giá trị không phải cao lắm, nhưng mặc kệ thế nào đó đều là nguyên thạch Trường Khẩu, đều có đổ tính nhất định.
Tổng cộng có ba xe đẩy, trên mỗi chiếc xe có bảy tám cục, ba chiếc xe đi thêm một chiếc cũng chỉ hơn hai mươi cục, ba tên người làm dỡ tất cả nguyên thạch xuống để chung một chỗ, cũng không chỉnh sửa lại gì cả.
- Chàng trai, cháu trước đi.
Trác Lão đứng lê, vỗ vỗ quần áo của mình, đi đến trước một cặp nguyên thạch, chỉ vào, nói với Lý Dương.
Vị trí Trác Lão chỉ rất chính xác, Lý Dương bắt đầu nghi ngờ có phải ông không thấy được gì thật không, nhưng nghĩ đôi đồng tử trắng kia có thể nhìn thấy gì đó cũng biết là tuyệt đối không thể.
- Trác Lão, vẫn là ngài trước đi.
Lý Dương cười cười, hắn cũng chưa sử dụng năng lực đặc thù, bất quá nguyên thạch đã ở ngay trước mặt như thế, nếu nhường quyền ưu tiên cho Lý Dương, chẳng khác nào đưa thắng lợi vào tận tay hắn.
- Cháu không muốn chiếm lợi của lão già này? Giỏi lắm, tôi trước.
Lý Dương thật không ngờ, lần này Trác Lão không chút khách khí, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, tiện tay cầm lấy một cục nguyên thạch, dùng tay vuốt ve trên mặt một chút, sau đó dùng sức gõ trên mặt.
Bộ dáng đổ thạch này của Trác Lão Sang Dala và người ở đây đã thấy qua, không ai thấy có gì kỳ quái, chỉ có Lý Dương hơi kinh ngạc. Trác Lão còn lấy ra một cái búa nhỏ, không ngừng rõ rõ lên nguyên thạch, bên cạnh cái tai của ông cơ hồ vẫn động đậy khe khẽ.
- Chàng trai, tôi chọn cục này, tới cậu đó.
Qua hơn mười phút, Trác Lão vừa lòng ôm lấy một khối nguyên thạch, bên cạnh Cao bá bước lên tiếp lấy, còn đưa cho ông một viên phấn.
Trác Lão tùy tiện vẽ một đường thẳng tắp lên nguyên thạch, sau đó lại ngồi lên ghế, ánh mắt Lý Dương cực kỳ căng thẳng, không thể tin được nhìn Trác Lão.
Khi Trác Lão chọn nguyên thạch, Lý Dương đã sử dụng năng lực đặc biệt nhìn qua hơi hai mươi khối nguyên thạch đủ loại này, những cái thể hiện ra thực khiến cho người ta cảm thấy rối rắm, nhưng đại bộ phận vẫn có Phỉ Thúy, đây là chỗ tốt của Trường Khẩu.
Trong đó có mấy khối có Phỉ Thúy không tồi, có một khối còn có Phù Dung Chủng, đáng tiếc là bị bề ngoài lốm đốm che mất, trở nên không có giá trị, bằng không khẳng định có giá trị cực cao.
Khối nguyên thạch Trác Lão chọn không phải Phù Dung Chủng, chỉ là loại trung, có điều cũng là loại Dương Lục tốt nhất, hơn mười cân nguyên thạch, ít nhất có thể giải ra một nửa là Phỉ Thúy, khoảng sáu bảy cân ngọc.
Xét về giá trị, trong số hơn hai mươi khối nguyên thạch trước mắt, khối này có giá trị cao nhất.
Khi Trác Lão chọn khối nguyên thạch này, Lý Dương chỉ biết lần này khẳng định không thắng được ông, chỗ nguyên thạch còn lại không thể so sánh được với khối này, bất kể hắn chọn khối nào giải ra cũng sẽ đều thua.
- Chàng trai, sao cậu không chọn?
Đột nhiên Trác Lão hỏi, Cao bá vẫn còn ôm khối nguyên thạch Trác Lão vừa chọn ra, đây là một khối nguyên thạch màu tro bình thường, xét về giá trị nguyên thạch khối này cũng đủ nặng, trong số hơn hai mươi khối nguyên thạch này tuyệt đối đều thua.
- Trác Lão, cháu không cần chọn, lần này cháu thua.
Lý Dương lắc lắc đầu, vẻ mặt còn chút bất đắc dĩ.
Chọn khối nào cũng thua không bằng nhận thua luôn cho xong, ít nhất trước mặt vị lão nhân mù này quả thật giống như lời Sang Dala nói, có trình độ đổ thạch rất cao.
Hơi hai mươi khối nguyên thạch nói nghe thấy cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để khiến cho người ta không nhìn ra được một cách chính xác, chỗ nguyên thạch đó, một chuyên gia đổ thạch bình thường mỗi khối cũng phải phân tích một khoảng thời gian dài, Trác Lão chỉ dùng hơn mười phút đã lựa chọn ra chính xác được khối có giá trị cao nhất, đây tuyệt đối không phải may mắn.
Quan trọng hơn, Trác Lão là người mắt không nhìn thấy cái gì, thậm chí Lý Dương còn không thấy ra được rốt cuộc thì ông đã làm thế nào mà chọn ra được khối nguyên thạch đó.
Ngoài ra, đường kẻ trắng của Trác Lão cũng rất đúng chỗ, vừa xinh cắt ra được Phỉ Thúy bên trong mà vẫn không làm ảnh hưởng đến Phỉ Thúy bên trong.
Hết thảy Lý Dương tự nhận cũng có thể làm được, nhưng cần phải có khả năng đặc biệt hỗ trợ, nếu chỉ nhờ vào ánh mắt, chênh lệch của hắn và Trác Lão còn quá xa.
- Cậu nhận thua?
Trác Lão rất kinh ngạc kêu lên một tiếng, Cao bá bên cạnh và mấy người thanh niên trẻ tuổi đi cùng đều nhìn Lý Dương, trong mắt bọn họ còn toát ra một tia khinh thị.
Thực ra xem bộ dáng Sang Dala lại có chút suy nghĩ, thực lực của Lý Dương hắn rất rõ ràng, biết rõ hắn không phải hạng người chưa đánh đã hàng, Lý Dương nhận thua khẳng định hẳn có nguyên nhân.
- Chàng trai, có phải bây giờ đã hối hận để cho ta chọn trước không?
Trác Lão hỏi lại một câu, từng lời đều như móc từ trong ruột Lý Dương ra, khối nguyên thạch này nếu để cho hắn chọn trước khẳng định chọn khối này là có thể thắng, có điều giờ nói cũng vô dụng.
- Chàng trai, khiên tốn là tốt, có điều đôi khi có vài thứ không thể dừng lại được, hai mươi năm trước tôi đã hiểu được đạo lý này, đáng tiếc mắt đã mù.
Trác Lão thở dài, Lý Dương hơi sửng sốt, tâm thần rung động mạnh mẽ.
Trác Lão nói như tùy ý, nhưng hắn hiểu, đấy là ông chỉ cho hắn.
Đồ thạch và kỳ ngộ cũng không xa nhau lắm, thấy thì không thể buông tha, một khi đã để mất, thứ này có thể là của ngươi nữa hay không ai cũng không dám cam đoan, tựa như kỳ ngộ vậy, chỉ thoáng qua một lần, bỏ qua một lần này sau đó hối cũng muộn.
Hôm nay Lý Dương vì nhìn đối phương có điều thiệt thòi sinh ra động lòng mà phạm phải sai lầm này, cũng có nguyên nhân hắn xem nhẹ đối phương.
- Như vậy đi, khối này chúng ta không tính, loại ra, bây giờ tới cậu chọn, chọn xong ta sẽ chọn.
Trác Lão đứng lên, tới trước khối nguyên thạch đó tuyên bố, mấy người Cao bá đều kinh ngạc nhìn ông, thường nhìn người khác chủ động nhận thua, chưa bao giờ ông nói chuyện tốt như thế.
- Được, đa tạ tiền bối đã nhường cho, cháu chọn trước.
Lý Dương do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu, hai tiếng “tiền bối” này là thật tâm thành ý mà gọi, Trác Lão thừa tư cách làm tiền bối của hắn.
Trước mắt lúc này chỉ còn lại hai mươi hai khối nguyên thạch, giá trị cao nhất là một khối bạch sa bì thủy, khối nguyên thạch này cũng có kẻ ăn cắp, khiến cho Phỉ Thúy bên trong nhất định bị hỏng.
Có điều bên trong khối nguyên thạch này còn có thể giải ra một khối Kim Ti Chủng không tệ, có điều nó quá nhỏ, không đủ làm một cái vòng tay, chỉ có thể làm một cái mặt dây chuyền nho nhỏ, bằng không giá trị có thể so sánh với khối lúc nãy Trác Lão chọn.
Đống nguyên thạch trước mắt, ngoại trừ khối nguyên thạch có giá trị cao nhất, Lý Dương làm bộ như cẩn thận chọn lọc, sau đó lập tức lấy nó ra, hơn nữa còn vẽ một đường màu trắng trên đó, đường phấn cắt vừa đúng Phỉ Thúy trong đó, còn không ảnh hưởng đến Phỉ Thúy.
- Trác Lão, đây là nguyên thạch Lý tiên sinh chọn.
Sang Dala đón lấy nguyên thạch từ trong tay Lý Dương, cung kính tiêu sái đến trước mặt Trác Lão, ông nhìn không thấy, đổ thạch người khác đã chọn ông phải sờ qua mới biết.
Khi chạm vào khối nguyên thạch này, sắc mặt ông hơi nghiêm lại, dùng sức gõ một hồi, lại lấy một cái búa nhỏ ra, chậm rãi gõ xuống những vị trí khác nhau.
Một lát sau, Trác Lão bỏ nguyên thạch xuống, tươi cười.
- Trác Lão, tiếp theo xin mời ông.
Lý Dương cười ha hả, đống nguyên thạch còn lại tuyệt đối không thể vượt qua giá trị của khối này, tuy không thể so sánh với khối lúc nãy Trác Lão, nhưng lần này Lý Dương thắng chắc.
- Tôi cũng không chọn, bây giờ chúng ta – một, hòa nhé.
Đột nhiên Trác Lão lắc lắc đầu, mấy người khác đều sửng sốt một chút, ai cũng không nghờ lần này Trác Lão lại nhận thua, nhưng một – một, cũng không khác nào thừa nhần lần này Lý Dương thắng mình.
Lý Dương kinh ngạc đồng thời tỏng lòng lại càng thêm bội phục, vị chuyên gia đổ thạch mắt không nhìn thấy gì này thật sự có thể nhận ra dây là nguyên thạch bị hỏng, cho dù ông không thể nhìn thấu bên trong nguyên thạch như mình cũng có thể phân biệt được nguyên thạch nào có giá trị cao, nguyên thạch nào có giá trị thấp hơn một chút.
Hơn nữa lại chuẩn xác rõ ràng.
- Tốt, hiện giờ chúng ta một – một, Trác Lão xem tiếp theo cậu chơi như thế nào?
Lý Dương gật đầu thật mạnh, đồng ý với đề nghị của Trác Lão, hiện giờ hắn cũng thấy hứng thú, đối thủ trước mắt này so với Thiệu Ngọc Cường còn lợi hại hơn nhiều, đây là lần đầu tiên hắn gặp cao thủ cấp này.
Trước mặt cao thủ thế này, ý chí chiến đấu của hắn cũng đã bị kích phát ra rồi.
- Chúng ta vào trong thôi, trong đó nhiều nguyên thạch hơn một chút, hơn hai mươi khối nguyên thạch này không so được thực lực của chúng ta.
Trác Lão chỉ vào sâu bên trong kho hàng, hơn nữa còn dẫn hắn đi, Lý Dương kéo tay Vương Giai Giai vội vàng theo sau, Lưu Cương, Triệu Khuê và Hải Đông theo sát sau đó.
Phía sau là Sang Dala và hơn hai mươi lính võ trang, binh lính còn lại đều đứng canh ở cửa, với Sang Dala mà nói, hôm nay chẳng sợ không buôn bán được, chỉ nhìn hai cao thủ này cũng rất có giá trị.
- Tam công tử, hai khối nguyên thạch này làm sao bây giờ?
Trên đường đi, Cao bá nhỏ giọng hỏi Sang Dala, ông ta chỉ hai khối nguyên thạch mà Lý Dương và Trác Lão vừa mới chọn ra, hai người đều tự động nhận thua nên hai khối nguyên thạch này không được giải ra.
- Cứ mang theo, một hồi chờ kết quả rồi giải xem.
Sang Dala nghĩ một chút liền quyết định, Cao bá gật gật đầu không nói gì, sai một phụ nhân còn trẻ giúp mang hai khối nguyên thạch này vào sâu trong kho hàng.
Giải hai khối nguyên thạch, đối với họ không có vấn đề gì, ở đây bọn họ không thiếu nhất là người làm nghề đục đá giải thạch.
Kho hàng rất sâu, đây cũng là một trong những kho hàng lớn nhất thị trường, ước chừng đi hơn bốn mươi thước mới đến một đống nguyên thạch lớn, ở đây ít nhất cũng có hơn một ngàn khối.