- Trác lão khỏe không? Cháu là Lý Dương, cái danh hiệu Ngọc Thánh kia là người khác phong cho, thực không đủ tài gánh đâu.
Lý Dương nhẹ giọng nói, nhìn vị lão nhân trước mặt, ngoài kinh ngạc hắn còn thấy tò mò, một người mù hai mắt, dựa vào cái gì mà đến đổ thạch?
- Cậu rất khiêm tốn, điều ấy rất tốt so với tên đồ đệ kia của lão Mã, cái danh kia của lão Mã cũng là người khác đặt cho, chỉ cần có người sẵn sàng chấp nhận là được.
Trác Lão cười gật đầu với hắn, cũng may hắn vẫn nhắm mắt, nếu mở mắt thì càng dọa người.
- Phỉ Thúy Vương Mã lão tiên sinh mỗi lần đến Myanmar đều tới tìm Trác Lão ôm chuyện, mấy thập niên qua bọn họ vẫn là bạn bè rất tốt.
Sang Dala ghé sát vào bên tai Lý Dương nói rất nhỏ, Vương Giai Giai ở bên cạnh không nghe thấy tí gì, có điều cái lỗ tai của Trác Lão hơi giật giật, lại mỉm cười gật đầu.
- Chàng trai, ngồi xuống nói chuyện.
Trác Lão với lấy tay Lý Dương, tự mình ngồi xuống, lập tức bên cạnh có người đưa đến mấy cái ghế dựa bằng gỗ cho mấy người Lý Dương ngồi xuống.
- Chàng trai, muốn nghe ta kể chuyện xưa không?
Đột nhiên ông hỏi Lý Dương.
- Có thể nghe Trác Lão kể chuyện là vinh hạnh của cháu.
Lý Dương lập tức gật đầu, năng lực đổ thạch của Trác Lão trước mắt hắn không thể nào tin được, nhưng một lão nhân không nhìn thấy một cái gì mà còn lạc quan và tự tin như thế đủ để hắn cảm thấy tôn trọng.
Sang Dala kinh ngạc ngẩng đầu liếc Trác Lão một cái, trong ấn tượng của Sang Dala, chưa bao giờ ông chủ động kể chuyện của mình với ai cả, đây là lần đầu tiên.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Lý Dương, Sang Dala hơi suy nghĩ gật gật đầu.
Trong lòng Sang Dala đoán được đại khái, tuy đây là lần đầu tiên Trác Lão nhìn thấy Lý Dương, nhưng khẳng định đã theo cách này cách khác mà nghe chuyện về hắn. Thực tế cũng là như thế, lần này Phỉ Thúy Vương Mã lão tiên sinh tới Myanmar đổ quáng, trước hết là đi gặp người bạn già này, chuyện ông nói nhiều nhất cũng chính là về Lý Dương.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước,Mã lão tiên sinh tin chắc chắn tương lai thành tựu của Thiệu Ngọc Cường và Lý Dương sẽ cao hơn mạnh hơn mình rất nhiều, tuổi trẻ chính là cái vốn lớn nhất của hai người bọn họ.
Từ khi Mã lão tiên sinh quay về, thực ra Trác Lão cũng đã nhớ về Lý Dương, sự tò mò của ông về Lý Dương cũng không phải cao bình thường.
Trác Lão nói chuyện rất chậm, nhưng rất mạch lạc, không tới nửa giờ đã kể lại cả cuộc đời của mình.
Được Trác Lão giới thiệu Lý Dương mới biết năm đó Trác Lão à Mã Lão tiên sinh học chung một thầy.
Khi còn trẻ, muốn học ra được tay nghề thực sự cũng không dễ dàng, phải bái sư, còn phải làm học trò vài năm, cho dù như vậy cũng không chắc chắn có thể học được thực tài.
Hai người quen nhau khi cùng là học sinh, tư tưởng của cả hai không giống với người khác, bọn họ muốn học thành được tay nghề tốt nhất thật nhanh mà không phải cống hiến tuổi trẻ của mình làm công miễn phí cho thầy giáo. Tư tưởng này hồi đó là phi thường khác biệt, nói ra có khi còn mang tội khi sư diệt tổ.
Một người vốn sẽ không dám làm như thế, nhưng hai người ở chung cũng không giống với ai, sau vài năm, bọn họ đã học lóm được nghề của thầy. Nơi đó bình thường tuy thầy không bao giờ lui tới, nhưng vải thưa không thể che được hỏa, cuối cùng có ngày việc này vẫn bị lộ.
Hồi đó, chuyện bị lộ ra, kết quả có thể tưởng được.
Hai người chạy trốn như chuột, trước đó bọn họ học nghề của Đằng Hướng Huyền ở Vân Nam, ở đó không ai không biết ác danh của hai người họ, thậm chí có người còn gọi bọn họ là bại hoại.
Sau đó hai người xem như không thể ở lại đó nữa, bọn họ thương lượng một hồi, dứt khoát cùng nhau tới Myanmar trực tiếp khai thác.
Họ khai thác ở Myanmar mười năm, thực tiễn nơi này đã giúp cho bọn họ nắm giữ được những gì trước kia họ đã học lén được, thậm chí còn tự học thêm được không ít những gì người khác không thể hiểu.
Đặc biệt về phương diện đồ cổ, mười năm này bọn họ đã tích lũy được kinh nghiệm cực kỳ phong phú, tự mình tổng kết ra được những kiến thức quý giá nhất. Có một vài điều bọn họ đúc rút ra được đã được lưu truyền khắp giới đồ cổ, thậm chí một vài kiến thức còn được đưa vào trong sách dạy trong trường về Ngọc.
Cũng vào đúng lúc đó hai người một lần nữa quay về Vân Nam, chậm rãi bay lên cao chót vót.
Quay về không bao lâu, hai người đều có tiếng tăm không nhỏ, tiếng tăm tăng dần, không còn ai gọi bọn họ là bại hoại nữa, ngược lại còn có người tìm đến cửa xin bái bọn họ làm thầy.
Hai người dần dần nổi tiếng, khi đó Mã lão tiên sinh còn chưa có cái danh Phỉ Thúy Vương, Trác Lão cũng chưa trở thành người mù.
Thời đại đó còn là hậu kỳ đại văn hóa, cũng may ở biên cảnh dân tộc thiểu số chiếm đa số, đại văn hóa cũng không ảnh hưởng lớn lắm, nghệ nhân có tay nghề cao vẫn được tôn trọng.
Thành công cũng không khiến cho hai bọn họ kiêu ngạo, những khổ sở đã phải nếm qua cũng chỉ có bọn họ hiểu được, tiếng tăm càng lớn, càng giúp cho bọn họ có điều kiện học tập và tham khảo, dần dần, trình độ hai người càng ngày càng cao.
Nếu nói tới thực lực về đổ thạch, hai người khi đó xấp xỉ nhau, có vẻ như không phân ra được ai mạnh ai yếu.
Có điều ngày đó cũng không kéo dài được bao lâu, ba mươi năm trước, Trác Lão và Mã Lão tiên sinh lại tới Myanmar, lần này bọn họ muốn tự mình tìm ra được mạch mỏ, một là đại sư đổ thạch một là cao thủ tìm mạch ngọc.
Chính vào lúc này, Trác Lão vì sập núi mà mù mắt, từ đó về sau Trác Lão vẫn ở lại Myanmar, chưa từng về nước.
Sau khi Mã Lão tiên sinh quay về, vì cố gắng mà tiếng tăm càng lúc càng lớn, cuối cùng được mọi người tán thưởng đặt cho ông cái tên Phỉ Thúy Vương, Mã lão tiên sinh còn xây dựng công ty của mình.
Từ khi bị mù, Trác Lão tiên sinh cũng trở nên ít nói kiệm lời, nhưng thực ra Sang Dala cũng biết một chút.
Từ khi đôi mắt bị phế đi, một vài người muốn mời Trác Lão đều coi ông là phế vật, chỉ có ông nội của Sang Dala không làm vậy, không chỉ giúp chữa trị đôi mắt cho ông mà còn giúp ông ở lại nơi này lâu dài.
Trong suốt ba mươi năm này, ai cũng không nghĩ tới, Trác Lão mù mắt mười năm đột nhiên lại bắt đầu đổ thạch, ông không cần nhìn bằng mắt, mà chỉ cần nghe bằng tai, dường như có thể nghe được rất nhiều thông tin về đổ thạch, đôi khi thậm chí còn chính xác hơn cả nhìn bằng mắt.
Một vài đại sư đổ thạch vì thế còn không phục lắm, có mấy người cố ý tìm đến khiêu chiến với Trác Lão, không một ngoại lệ tất cả đều bại lui.
Trác Lão mắt mù xác định đổ thạch vô cùng chính xác, tựa như có một đôi mắt sáng ngời tuệ nhãn vậy, điều đó khiến cho ông nội của Sang Dala rất bất ngờ, đồng thời cũng rất cao hứng.
Từ đó về sau, địa vị của Trác Lão ở gia tộc của Sang Dala càng ngày càng tăng, không còn ai khinh thường ông vì ông mù nữa, từ khi Thornton tướng quân tiếp quản gia tộc, Trác Lão là chuyên gia đổ thạch trong gia tộc không chịu khống chế, làm chuyện gì toàn bộ đều vì hứng thú của ông.
Hôm nay ở đây biết được Trác Lão cũng ở đây, Sang Dala mới hưng phấn như vậy, đây là một vị lão nhân làm cho hắn thực lòng tôn kính.
- Chàng trai, nói nhiều như vậy, có muốn chơi không?
Đột nhiên Trác Lão cười hỏi một câu, Lý Dương hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Sang Dala.
- Trác lão nói chơi chính là đổ thạch, khi nhàm chán Trác Lão cũng giải mấy khối, bình thường Trác Lão vẫn tập giải mấy khối này.
Sang Dala vội vàng giải thích mấy câu, điều này quả thực là đúng, Trác Lão không tranh nổi tiếng với Mã Lão tiên sinh, dù sao ông cũng là một người mù, cho dù có thua cũng không quan tâm, lòng rất bình thản.
Cũng vì như thế, bình thường có người tìm ông cược đổ thạch cũng không từ chối, đây là trò chơi ông thích nhất.
Đương nhiên, người có thể cược với Trác Lão cũng đều có tiếng tăm nhất định, trước đó Trác Lão chưa từng chủ động cược với ai, khi yêu cầu Lý Dương như vậy, Sang Dala mới thấy lần đầu.
Do dự một chút, Sang Dala nhỏ giọng bổ sung thêm:
- Lần trước Phỉ Thúy Vương Mã Lão tiên sinh tới tìm Trác Lão chơi cược mấy ván, có cả thắng cả bại.
Sang Dala không nói gì nữa, chỉ một câu có cả thắng cả bại cũng đủ rồi, nó có nghĩa Trác Lão với đôi mắt không thầy gì vẫn có thực lực ngang với Phỉ Thúy Vương.
- Được, còn mong Trác Lão nhẹ tay cho.
Hiểu được chuyện, Lý Dương lập tức gật gật đầu, trên mặt hắn còn có một tia hưng phấn khó hiểu, hắn đã sớm tò mò về khả năng của Trác Lão, một người mù hai mắt, Lý Dương thật sự nghĩ không ra ông sẽ xác định được nguyên thạch như thế nào.
Nên chú ý, cho dù có dùng mắt nhìn còn có thể mắc sai lầm, càng không cần phải nói chỉ thuần túy là nghe.
- Tiểu Cao, mang mấy cục đá đến đây.
Trác Lão mỉm cười gật gật đầu, hai mắt vẫn khép như thế, người trước đó Sang Dala gọi là Cao bá lúc này đã quay lại, chính là Trác Lão nói với ông ta.
- Vâng, Trác Lão.
Cao bá kinh ngạc liếc Lý Dương một cái, sau đó dẫn theo một vài thanh niên kéo xe đi sâu vào trong kho hàng, phán đoán nguyên thạch để càng sâu càng là tốt nhất thích hợp với đổ.
Bọn họ cũng đều biết thói quen của Trác Lão, đây cũng không phải lần đầu tiên Trác Lão chơi đổ với người khác, nhưng đổ với người trẻ tuổi như thế vẫn đổ với người trẻ tuổi như thế, lại là Trác Lão chủ động yêu cầu lại là lần đầu.
Hiện giờ Cao bá cũng biết thân phận của Lý Dương, Sang Dala cố ý mời cao thủ đổ thạch đến, có thực lực có thể so sánh với Phỉ Thúy Vương.
Tuổi trẻ như vậy, còn có thực lực sánh được với Phỉ Thúy Vương, cảm giác đầu tiên của Cao bá là không tin. Có điều, chính Tang Đốn tướng quân đã hạ lệnh, Sang Dala lại tự mình ra mặt mời, ông ta cũng không dám nghi ngờ quyết định đó, vừa lúc hắn chơi đổ với Trác Lão, phải cẩn thận xem xét thực lực của người thanh niên này một chút.
Kỳ thực trong lòng Cao bá cũng có nhận định nhất định với thực lực của Lý Dương, không phải người có khả năng thực sự, không thể khiến cho Trác Lão chủ động đưa ra yêu cầu đoán.
Lần đoán này, nhìn như là trò chơi của hai người, nhưng trong đó có mục đích của Trác Lão giúp gia tộc của Sang Dala kiểm chứng thực lực của Lý Dương.
Điều này Lý Dương cũng có thể cảm giác được một chút, nhưng hắn cũng không quan tâm, trong lòng hắn chỉ thấy đổ với chuyên gia đổ thạch như Trác Lão như vậy thật là tốt.
Trước khi tới Myanmar, có người nói với Lý Dương có người mù còn có thể trở thành cao thủ đổ thạch, thậm chí còn là đệ nhất đại sư đổ thạch, phản ứng đầu tiên của Lý Dương là không tin.