Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 532: Đêm nay không trở về nhà




-Vương tiểu thư, an toàn cùa Lý tiên sinh cô cứ yên tâm, tôi lấy tính mạng ra đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra, những chuyên gia tìm kiếm mạch quặng trước đều được chúng tôi bảo vệ, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể giúp chúng tôi tìm ra mạch quáng mới, duy trì tài chính cho chúng tôi.

Dừng một chút, Sang Dala tiếp tục nói:

-Huống hồ năm đại gia tộc chúng tôi sớm đã có quy định là cho dù là gia tộc nào thì cũng sẽ không được rat ay với chuyên gia tìm kiếm mạch quáng, nếu không sẽ cùng nhau thảo phạt gia tộc đó, bao năm qua chưa từng có một chuyên gia nào bị hại cả.

Sang Dala có chút sốt ruột, lần này đi mời Lý Dương hắn đã lập quân lệnh trạng, nếu không mời được Lý Dương thì cho dù hắn là người thừa kế của gia tộc cũng sẽ không thể nào trở về được.

Kỳ thật hắn coi trọng sự an toàn của Lý Dương hơn bất cứ người nào, nếu Lý Dương có thể tìm được mạch quáng mới thì địa vị của Lý Dương còn quan trọng hơn người thừa kế gia tộc như hắn nhiều. Người thừa kế gia tộc thì có thể chọn người khác, nhưng đại sư tìm kiếm mạch quáng thì rất khó tìm, nếu như không có mạch quán cơi như là nguồn tài chính của gia tộc sẽ bị chặt đứt.

Cũng có thể nói, Lý Dương tới Myanmar, Thornton tướng quân sẽ toàn lực bảo hộ Lý Dương, so với người thừa kế gia tộc như hắn còn được coi trọng hơn.

-Không được, rất nguy hiểm.

Vương Giai Giai lại lắc lắc đầu, Myanmar là một nơi rất hỗn loạn, cho dù Sang Dala cam đoan cô cũng không dám tin tưởng, cô không muốn người mà mình yêu gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.

-Giai Giai, em đừng vội.

Lý Dương đột nhiên nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Vương Giai Giai, Vương Giai Giai lo lắng nhìn hắn một cái.

-Sang Dala, chuyện này tôi cần suy nghĩ một thời gian, hiện tại tôi không thể trả lời ngay được, có thể chờ tôi hai ngày hay không, chờ khi tôi quyết định tôi sẽ nói cho anh.

Lý Dương lại nói với Sang Dala một câu, trên thực tế hắn cũng rất muốn đi tìm mạch quáng ở Myanmar, chuyện tìm mạch quáng hắn đã sớm nghe qua, đổ thạch thì có thể lời hơn trăm triệu, nhưng tìm mạch quáng thì có thể lời hơn tỷ, thậm chí mười tỷ cũng là chuyện bình thường, việc này chính là một kích thích rất lớn đối với Lý Dương.

Huống hồ tìm kiếm mạch quáng cũng là một phương thức để chứng minh chính mình, đổ thạch đại sư chân chính đều biết tìm kiếm mạch quáng, năng lực đặc thù của Lý Dương có thể kéo dài ra hơn 50 thước, còn có thể biết bên trong có gì, đây là một ưu thế rất lớn so với những người khác.

Trừ những thứ này ra còn có thể kiếm được một khoảng tiền rất lớn, tìm được một mạch quáng thì giá trị mang lại lớn hơn nhiều so với đổ thạch, hiện tại gia tộc của Sang Dala đang tìm hắn hỗ trợ, đưa ra việc hợp tác khai thác cũng không phải là không có khả năng.

Như vậy thì Lý Dương sẽ có thêm một người thu nhập nữa, tiền tài nhiều một chút thì không có gì không tốt cả, sưu tầm vốn là một cái nghề đốt tiền, nếu gặp thứ hắn thích thì hắn cũng sẽ dùng tiền để mua nó, mà những thứ hắn thích thì không thứ nào bình thường cả, chúng đều là tinh phẩm, mà tinh phẩm thì không bao giờ có giá rẽ cả, ngoài ra chuyện kiếm tiện nghi không phải là lúc nào cũng có thể gặp được.

-Tốt, tôi chờ tin tức của ngài.

Sang Dala gật mạnh đầu, hắn dùng giọng điệu cung kính có chút mất tự nhiên, hiện giờ, toàn bộ hi vọng của hắn đều đã đặt lên người Lý Dương.

Lúc này Sang Dala có chút hối hận, hối hận lúc trước không có hoàn toàn giao hảo với Lý Dương, xem Lý Dương như là bạn của mình.

Sang Dala đã điều tra qua Lý Dương, người này luôn đối tốt với bạn bẻ của mình, năm đó cùng bạn học Lý Xán của hắn xãy ra chuyện ngoài ý muốn, Lý Dương không nói hai lời liền chạy tới giúp, chỉ cần hắn trở thành bạn thật sự của Lý Dương, hắn tin tưởng Lý Dương sẽ đi Myanmar trợ giúp gia tộc của hắn vượt qua khó khăn lần này.

Sang Dala không ăn nhiều, hiện tại có thêm nhiều đồ tốt hơn nữa hắn cũng không có tâm trạng ăn uống, hiện tại trong nhà còn đang chờ tin tức của hắn.

Ăn cơm xong, Lý Dương lại mang theo Sang Dala đi dạo cảnh đêm Bắc Kinh một vòng rồi mới đưa Sang Dala trở lại khách sạn, trong hai ngày tiếp theo Sang Dala đều sẽ ở nơi này chờ câu trả lời của hắn.

Đưa Vương Giai Giai về nhà, hắn trở lại biệt thự của Hà lão, lúc đến thì cũng đã hơn 9 giờ.

Sauk hi cha mẹ rời khỏi, Lý Dương tạm thời lại chạy sang bên Hà lão, bên kia chỉ có hắn và Lưu Cương, gần đây lại phải trang trí lại, ở bên đó không tiện bằng ở chỗ Hà lão.

-Ông.

Đi vào phòng khách, Lý Dương ngoài ý muốn phát hiện Hà lão vẫn còn chưa nghỉ ngơi mà đang ngồi trên ghế, Lý Dương đi đến ngồi bên cạnh Hà lão, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai ông.

Lưu Cương và những nhân viên cảnh vệ khác đều lui ra ngoài, Hà lão chờ Lý Dương như vậy nhất định là có dụng ý riêng của ông.

-Mang người bạn kia của cháu đi chơi có vui không?

Hà lão quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Dương rồi cười hỏi, kỳ thật chuyện xãy ra hôm nay ông đã biết, cuyện thế này Lưu Cương không thể nào không báo lại cho ông.

-Rất tốt, người bạn kia tìm cháu nhờ trợ giúp.

Lý Dương có chút do dự rồi nói cho Hà lão chuyện Sang Dala nhờ vã, hắn cũng muốn thương lượng với Hà lão một chút xem ông có ý kiến gì.

-Ý của cháu là gì?

Nghe xong Lý Dương thuật lại, Hà lão không có trả lời Lý Dương mà hỏi lại một câu.

-Cháu rất muốn đi.

Nhìn ánh mắt của Hà lão, một lát sau Lý Dương mới gật đầu nói, chuyện này với hắn cũng là một khảo nghiệm, không thể bởi vì sợ hãi nguy hiểm mà không đi.

Giống như lần đi Tây Tạng trước mậy, Lý Dương cũng không có sợ hãi nguy hiểm và khó khăn, cuối cùng kết quả rất thuận lợi.

-Lý Dương, cháu phải nhớ kỹ, khi làm việc gì chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, cũng không cần do dự, càng không nên làm việc gì để sau này mình phải hối hận.

Hà lão nắm cánh tay của Lý Dương rồi hiền lành nói, trong mắt Lý Dương hiện ra chút khác thường.

Ý của Hà lão Lý Dương hiểu, Hà lão không phản đối chuyện hắn đi Myanmar, chuyến đi này với Lý Dương mà nói là một khiêu chiến, cũng là một sự rèn luyện. Lý Dương chỉ có không ngừng rèn luyện thì mới lớn lên được, nếu Lý Dương đã muốn đi nhận sự khiêu chiến này thì không cần sợ hãi mà phải dũng cảm tiến tới.

-Cháu phải nhớ một chuyện, cho dù cháu có là gì thì sau lưng cháu cũng sẽ có người ủng hộ cháu.

Hà lão lại nói một câu, Lý Dương giống như đã hạ quyết tâm gật đầu thật mạnh một cái.

-Có điều cháu không nên gấp, trước tiên chờ vài ngày, chuyện kia tiểu Kiệt sắp làm xong, chờ nó tìm người cho cháu xong thì cháu hãy đi, đến lúc đó cũng có thể an toàn hơn.

Hà lão cười nói một câu, Lý Dương kinh hỉ ngẩng đầu lên, Hà Kiệt luôn tìm bảo tiêu thích hợp cho Lý Dương, lần này cần không phải một người mà là vài người, về sau ngôi nhà bên kia còn cần những người này bảo vệ nữa.

-Nhanh như vậy, sau này cháu phải cảm ơn Kiệt ca mới được.

-Lần này cũng xem như là cháu mai mắn, vừa lúc gặp, bằng không có thể phải đợi thêm một thời gian nữa mới lo xong.

Hà lão tủm tỉm cười nói.

Có những người này nên Hà lão cũng yên tâm cho Lý Dương đi Myanmar, lần này Hà Kiệt tìm những người rất tốt, có vài người còn không kém những cạnh vệ bên cạnh ông, hơn nữa Lưu Cương cũng đi theo, có những người này bảo hộ, chuyện bình thường họ đều có thể giải quyết được.

Myanmar và Trung Quốc giáp nhau, lục ảnh hưởng của Trung Quốc với Myanmar vẫn còn rất lớn, đến lúc đó Hà lão gây chút ảnh hưởng để cho những gia tộc này biết lực lượng phía sau Lý Dương để bọn họ dè chừng, việc này cũng có tác dụng bảo vệ Lý Dương.

Sau khi nói chuyện với Hà lão, Lý Dương xem như hoàn toàn hạ quyết tâm, sau khi hạ quyết tâm thì hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, hắn yên lòng đi ngủ, sáng mai hắn còn phải chuẩn bị nhiều thứ nữa. Lần này và lần đi Tây Tạng không giống nhau, lần này là chân chính xuất ngoại, Lý Dương lớn như vậy nhưng vẫn lần đầu ra nước ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Lý Dương liền gọi điện thoại thông báo cho Sang Dala, sau khi có được tin tức, Sang Dala thở ra một hơi rồi nói tin tức này cho chú mình để cho hắn chuẩn bị.

-Lý Dương, anh vẫn muốn đi?.

Trong phòng cafe, sắc mặt Vương Giai Giai có chút u oán, ngày hôm qua cô đã có dự cảm không tốt, dự cảm này quả thật là đã thành sự thật, Lý Dương đã đáp ứng Sang Dala.

-Đúng, anh muốn đi, lần này đi Myanmar tìm kiếm mạch khoáng, Sang Dala đã nói là các chuyên gia rất an toàn, không phải Phỉ Thúy Vương cũng ở bên kia sau, ông ta không có chuyện gì thì anh càng không có chuyện gì.

Lý Dương gật gật đầu, sáng hôm nay hắn đã đem chuyện hắn quyết định nói cho Vương Giai Giai mà chưa đi thôi báo cho đám người Lý Xán chính là vì muốn thuyết phục cô.

-Được rồi, anh có thể đi, nhưng em cũng muốn đi, chúng ta phải đi cùng nhau.

Vương Giai Giai nói, Lý Dương thì nhẹ nhàng lắc đầu, trước khi nói chuyện này hắn đã biết cô sẽ nói như thế.

-Em có thể đi, nhưng phải có sự đồng ý của ba mẹ em, bọn họ không đồng ý thì em không thể đi, hiểu không?

Lý Dương do dự một chút rồi mới từ từ nói, đây là biện pháp mà hắn đã nghĩ trước đó, cha mẹ Vương Giai Giai không thể nào đồng ý cho cô đi, như vậy tương đương với việc Lý Dương có thể từ chối việc cô muốn đi theo.

-Tốt, nếu ba mẹ em đồng ý thì anh phải để cho em theo.

Làm cho Lý Dương không ngờ là Vương Giai Giai ngay lập tức liền đáp ứng, điều này làm cho Lý Dương có cảm giác không tốt, cha mẹ cô sẽ không để cho cô đi tới một noi nguy hiểm như vậy đó chứ?

-Lý Dương, hiện tại em cảm thấy thời gian quá chậm, em hận không thể đính hôn ngay lập tức.

Trong xe, Vương Giai Giai rúc vào lòng Lý Dương rồi thỏ thẻ nói.

Lúc này Lý Dương đang đi tìm bọn Trịnh Khải Đạt, hôm nay hắn đã ước hẹn với bọn họ ở thành đồ cổ.

-Sốt ruột? Nếu không thì đêm nay không về nhà, chúng ta đi về nhà mới ở một đêm đi.

Lý Dương hắc hắc cười một tiếng, trên mặt còn mang theo một nụ cười xấu xa, Vương Giai Giai đỏ mặt, đầu thì rút vào ngực Lý Dương.

Bình thường nếu Lý Dương nói vậy, cô khẳng định sẽ phản bác vài câu, nhưng lần này cô không nói gì làm cho hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Xe rất nhanh đã tới thành đồ cổ, Lý Dương không kịp nghĩ thì đã xuống xe, Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm, Lý Xán và Liễu Tuấn đều đã đứng chờ hắn.

Bởi vì ngày hôm qua thất ước làm cho Đàm tổng rất không vui, hôm nay lại hên nê Đàm tổng có một yêu cầu là hy vọng Lý Dương cũng có thể ra mặt. Trịnh Khải Đạt nói chuyện này cho Lý Dương, Lý Dương lập tức sảng khoái đáp ứng, công ty này cũng có phần hắn, hắn cũng nên làm chút gì đó cho công ty.