Vương Toàn Minh cau mày lại, bí thư lui ra ngoài, chờ bí thư đóng cửa lại, torng mắt Vương Toàn Minh liền xuất hiện một sự sắt bén.
Nghĩ nghĩ, Vương Toàn Minh cầm điện thoại lên bấm một dãi số.
Triệu Bằng chỉ sợ là chết cũng không biết ngày hôm nay hắn rốt cuộc là phạm sai lầm lớn như thế nào, người mà hắn muốn đùa giỡn cũng không phải là người bình thường, sau khi biết được có người đùa giỡn con gái mình, cơn tức trong lòng Vương Toàn Minh có thể đoán được là lớn như thế nào.
Vài phút sau, đặt điện thoại xuống, trên mặt Vương Toàn Minh xuất hiện một nụ cười, không ngờ Lý Dương thoạt nhìn hào hoa phong nhã khi động thủ lại như vậy, có điều hắn xuống tay hơi nhẹ một chút.
Nửa tháng sau, Phi Tường tập đoàn bị điều tra có liên can tới một vụ án lớn, sau đó tập đoàn này một lần nữa trọng tổ lại, Triệu phó bộ trưởng bộ tài nguyên cũng bị liên lụy vào, vị trí phó bộ trưởng này không giữ được mà bị điều đến Tây Bắc dưỡng lão.
Chuyện phạm pháp của Triệu Bằng bị đào ra, hắn bị phán tù chung thân, tôi danh này là thật sự, cũng không có ai dám biện hộ cho hắn.
Sau khi biết được tin tức này, Thường Thịnh sững sốt thật lâu, hắn biết Triệu Bằng đắc tội ai, khi nghĩ tới lời cuối cùng của Lý Dương, Thường Thịnh nhịn không được có chút rét run, từ đó hắn càng thêm kính sợ Lý Dương hơn.
Thường Thịnh đem chuyện này quy cho Hà gia, căn bản hắn không có nghĩ tới chuyện này là do người nhà vị hôn thê của Lý Dương làm, có điều chuyện này là chuyện một thời gian nữa.
... ... ...
Lý Dương hai tay nắm Phỉ Thúy, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Mọi việc đều thuận lợi, vuốt ve viên Phỉ Thúy, Lý Dương cảm thấy thân thể của mình có chút lạnh đi.
Dưới năng lực đặc thù, khối Phỉ Thúy có thể nhìn thấy chỉ có một tầng màu vàng chứng tỏ thứ này chỉ là hàng bình thường.
Chỉ một tác phẩm nghệ thuật như vậy không ngờ lại làm cho năng lực đặc thù của Lý Dương mất đi hiệu lực, dưới hình ảnh lập thể, hắn căn bản không hề nhìn thấy khối còn lại.
-Lý ca, anh ở đâu đâu?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Lưu Cương, thấy Lý Dương một mình trên lầu thời gian quá lâu, Lưu Cương không thế nào yên tâm nên chạy lên xem.
Lý Dương cầm hai khối Phỉ Thúy lên, hắn cố gắng bình tĩnh lại rồi đi ra khỏi phòng.
Ngoại trừ không thấy ra, Lý Dương có một cảm giác kỳ lạ với khối Phỉ Thúy này, loại cảm giác này hắn không biết là gì, nhưng bản năng nói cho hắn biết thứ này không hề đơn giản.
Hắn muốn đem khối Phỉ Thúy này về cho Hà lão xem xét một chút, trong lòng hắn hắn rất muốn biết vì sao trong hình ảnh lập thể hắn lại không nhìn thấy thứ này
-Tôi ở trong này
Lý Dương đi ra, trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Lưu Cương có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý, hắn cùng Lý Dương đi xuống lầu.
Vương Giai Giai đứng ở chỗ bể bơi dường như suy nghĩ cái gì, nơi này không tệ, mùa hè tới cô cùng Lý Dương ngồi ngoài ghế nơi này hưởng thụ một chút quả thật là rất thoải mái.
Nghĩ đến đây, mặt Vương Giai Giai có chýt đỏ lên.
Lúc mọi người rời khỏi biệt thự thì đã hơn 12 giờ, Lý Dương đưa Vương Giai Giai về nhà, chính mình và Lưu Cương cùng nhau trở lại biệt thự của Hà lão, nhà đã mua, Vương Giai Giai và Lý Dương đều phải trở về báo một tiếng.
Bửa cơm trưa rất phong phú, Lý Dương khi nhìn thấy Hà lảo thì tạm gạt việc năng lực đặc thù qua một bên mà cùng ăn một bửa cơm với Hà lão, ăn cơm xong, Lý Dương liền khẩn cấp mời Hà lão tới phòng sách.
-Xảy ra chuyện gì, bình thường cháu vẫn rất bình tĩnh, sao hôm nay lại vội vàng như thế, sẽ không vì chuyện đánh nhau đó chứ. Đi vào phòng sách, Hà lão kéo Lý Dương ngồi xuống rồi cười hỏi một câu
-Đánh nhau?
Lý Dương sửng sốt, lập tức hiểu được Hà lão đang nói tới chuyện buổi sáng, chuyện này Lý Dương thiếu chút nữa là đã quên, hắn hiện giờ chỉ nghĩ tới viên Phỉ Thúy mà thôi.
Lý Dương lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
-Ông, không phải chuyện đánh nhau, hôm nay cháu mua nhà gặp được một thứ kỳ lạ nên mang về cho ông xem thử.
Nói xong Lý Dương lấy một đôi Phỉ Thúy ra rồi đặt lên bàn.
Sau khi đặt lên bàn Lý Dương liền sử dụng năng lực đặc thù kiểm tra một chút, khối Phỉ Thúy bên phải vẫn như trước nhìn không thấy
-Phỉ Thúy hình rồng, còn là một đôi, thứ này hẳn là tác phẩm của những năm 80.
Hà lão cười nói một câu, trong mắt còn lộ ra vẻ tự hỏi, thứ này rất bình thường, ông chỉ cần liếc một cái là nhìn ra niên đại và phẩm chất của nó, chạm trổ cũng không phải đặc biệt hoàn mỹ, ông không biết vì sao Lý Dương lại lấy thứ này ra cho ông xem.
-Đây chỉ là mặt ngoài, cháu cảm thấy thứ này có gì đó không thích hợp.
Lý Dương lắc đầu nói, Hà lão một lần nữa cẩn thận nhìn đôi Phỉ Thúy hình rồng. Ông hiểu rất rõ trình độ của Lý Dương trên phương diện ngọc, nếu Lý Dương nói có cảm giác không đúng thì nói không chừng thứ này thật sự có vấn đề.
Nhìn một hồi, Hà lão dần dần nhíu mày, ông cũng có cảm giác như Lý Dương nhưng vì sao như thế thì ông cũng không biết.
-Khối ngọc này cháu có được ở biệt thự vừa mua, ngay từ đầu cháu thấy nó không tệ lắm thôi, nhưng sau khi nhìn vài lân cháu liền phát hiện ra nó có chút không đúng, thứ này làm quá mức giống, hai cái giống như là song bào thai vậy.
Lý Dương chậm rãi nói, hắn cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, chuyện năng lực đặc thù hắn khẳng định không thể nói ra.
Sau khi nói xong hắn liên có chút sững sốt, hai khối Phỉ Thúy này quả thật tạo cho hắn cảm giác như thế, hai cái hoàn toàn giống nhau, nếu đặt ở giữa một cái gì đó nói không chừng người ta còn tưởng là thứ này đang đặt trước gương nữa.
-Song bào thai?
Hà lão cầm hai viên Phỉ Thúy lên rồi cẩn thận quan sát.
Lý Dương cùng xích lại gần nhìn, dùng năng lực đặc thù thì không thể thấy được gì, còn không bằng dùng mắt trực tiếp nhìn tốt hơn.
-Thật đúng là giống nhau.
Đôi mày Hà lão dãn ra, trên mặt biến thành kinh ngạc, Lý Dương cẩn thận đánh giá một chút, trên mặt cũng lộ ra sự kinh ngạc.
Hai thứ này thật sự quá giống, điêu khắc giống nhau như đúc cũng không kỳ quái, nhưng mà ngay cả màu sắc và hoa văn trên hai khối Phỉ Thúy cũng giống nhau như đúc thì quả thật là kỳ lại.
Phỉ Thúy màu xanh lá cây không phải là đầu màu, nó giống như đậu xanh, ở giữa có pha một chút màu xanh dương, độ torng suốt của thứ này cũng không cao, hoa văn rất pha tạp.
Ngay từ đầu Lý Dương chỉ cảm thấy giống, chứ không có chú ý nhiều như thế, khi vô ý nói ra từ ‘song bào thai’ thì hắn bắt đầu quan sát cẩn thận thứ này. Hai khối ngọc không chỉ hoan toàn giống nhau mà ngay cả hoa văn trên ngọc cũng y hệt, việc này quả thật là khó tin.
Trên thế giới không có hai lá cây hoàn toàn giống nhau, Phỉ Thúy cũng như vậy.
Đặc biệt là loại Phỉ thúy xanh lá cây có pha tạp, chuyện hai khối Phỉ Thúy xanh lá cây pha tạp giống hệt nhau không thể nào xảy ra.
Nhưng mà chuyện không thể đó đã xảy ra trước mặt hắn.
Lúc này Lý Dương cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đó là cái gì, đó chính là chúng quá giống nhau, ngay cả hắn cũng không ngờ trên đời này lại có thứ giống nhau đến cậy.
-Đây, đây chẳng lẽ là?
Hà lão mở to mắt, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, Lý Dươn vội vàng nhìn ông, chuyện để Hà lảo có thể khiếp sợ như vậy không có nhiều đâu
-Ông, chẵng lẽ cái gì?
Hà lão lắc đầu, sắc mặt không có gì thay đổi:
-Bây giờ còn khó nói, chúng ta làm thí nghiệm trước rồi nói sau.
Hà lão nói xong liền đứng dậy đi đến một cái bàn rồi lấ bút long điểm nhẹ vào đuôi con rồng một cái, điểm xong ông liền đặt bút long xuống rồi ngồi lại chỗ chủ.
-Ông, đây là thí nghiệm gì?
Lý Dương đầu đầy mờ mịt, hắn nhịn không được hỏi một câu, dùng bút lông tùy ý điểm lên con rồng không biết là để làm gì, Lý Dương thật sự nghĩ không ra dụng ý trong đó.
-Đây là thí nghiệm, hiện tại chúng ta bắt đầu chờ.
Sắc mặt của Hà lão có chút nghiêm túc, ông quay đầu lại nhìn Lý Dương rồi bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
-Thật không biết tiểu tử cháu có vận mai gì mà đi tới đâu cũng gặp được thứ ngạc nhiên cổ quái.
-Thứ này quả thật rất quái lạ, cháu chưa từng thấy thú nào quái lạ hơn thứ này.
Lý Dương gật gật đầu, lời này của hắn rát thật lòng, năng lực đặc thù chưa khi nào không thể thấy được vật rắn cả, nhưng thứ trước mắt này hắn lại không nhìn thấy, thứ này quả thật là độc nhất vô nhị
Hà lão nhỏ giọng cười cười, ánh mắt thì vẩn chăm chú nhìn khối Phỉ Thúy.
Khoảng 10 phút sau, Lý Dương nhịn không được, quay đầu lại hỏi Hà lão:
-Ông, chúng ta cứ chờ như vậy sao? Rốt cuộc là chúng ta đợi cái gì?
-Đúng, cứ chờ như vậy, còn việc chờ cái gì thì một lát nữa cháu sẽ biết thôi
Hà lão thản nhiên nói một câu.
Lý Dương sửng sốt rồi bất đắc dĩ lắc đầu, Hà lão nói chờ thì hắn chỉ có thể chờ mà thôi.
Thời gian tư từ trôi qua, rất nhanh đã qua hơi 1 giờ.
Lý Dương ngồi mà có chút ngủ gà ngủ gật, Hà lão cũng đã có chút mệt mỏi, có điều ông vẫn tập trung như trước.
Hai giờ trôi qua, mí mắt Lý Dương đã muốn sụp xuống, ngồi như thế quả thật là nhàm chán, Hà lão cũng vì thứ này mà từ bỏ việc nghỉ trưa giống như Lý Dương ngồi đó nhìn khối Phỉ Thúy.
-Ông, hay là ông vào nghỉ ngơi trước đi, cháu ở đây chờ là được rồi
Lý Dương không đành lòng để Hà lão tiếp tục mệt nhọc nên nhỏ giọng đề nghị, Hà lão lắc đầu rồi đột nhiên ngồi thẳng người dậy chăm chú nhìn viên Phỉ Thúy khắc hình rồng.
Lý Dương vội vàng quay đầu lại, sau đó hắn liền ngây người.
-o0o-
Nguồn: