Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 497: Thu hoạch ngoài ngoài dự kiến




Thanh đồng kiếm mũi rất nhỏ, thân kiếm rất thô, hoa văn trên kiếm cũng được khắc rất sâu, loại kiếm cổ có hoa văn khắc sâu thế này cũng không nhiều.

Thanh Đồng kiếm này và thanh Trạm Lô kiếm đều có tầng màu sắc giống nhau, về thời điểm mà nói cũng tương đồng với Trạm Lô kiếm, thời chiến quốc là thời kì cổ kiếm trung quốc huy hoàng nhất, 10 thanh đại danh kiếm có đến quá nửa là ra đời trong thời gian này.

Trong lúc Lý Dương thanh cổ kiếm, phía sau, Thạch Cần đang lật xem tranh lụa.

Những chữ tạng cổ này có đến 8 phần là ông hiểu được, nhưng đứng trên góc độ chữ cổ học mà nói thì tranh chữ lụa trên tay ông là thứ rất có giá trị nghiên cứu, đối với việc nghiên cứu chữ Tây Tạng cổ có thể là những căn cứ chính xác và quý báu.

Trên mặt Thạch Cần dần lộ ra vẻ kinh ngạc, tranh chữ lụa không chỉ có 1 tờ, xem hết số tranh đó thần sắc trên mặt ông tỏ ra vô cùng xúc động.

-Cái này, cái này làm sao lại có thể chứ…

Thạch Cần sợ hãi kêu lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dương, tiếng kêu kinh hãi của ông khiến mọi người đều quay lại nhìn.

-Tiến sĩ Thạch, có chuyện gì vậy?

Lý Dương xoay người đi đến trước mặt Thạch Cần, trên mặt có chút kinh ngạc, Thạch Cần nhìn gắt gao vào thanh đồng kiếm trên tay Lý Dương, trong mắt còn có chút khác thường.

-Lý.. Lý tiên sinh, anh có phải đến đây vì mấy món đồ này?

Thạch Cần từ từ ngẩng đầu lên, hít thật sâu, trên mặt vẫn còn nguyên sự khiếp sợ, khi hỏi mắt nhìn thẳng vào Lý Dương.

-Vì món đồ này?

Lý Dương nâng thanh kiếm lên, trên mặt cũng có chút kinh ngạc, hắn đến đây đúng là muốn tìm 1 thanh kiếm, nhưng không phải thanh này, mà là thanh Thiên Tùng Vân Kiếm trên tay Hà Kiệt kia.

-Đúng vậy, anh chắc đã sớm biết ở đây có thanh kiếm này rồi chứ?

Thạch Cần gật đầu, sắc mặt cũng đã khôi phục lại đôi phần, không còn vẻ kinh động khi nãy nữa, mà là 1 vẻ mặt vô cùng phức tạp.

-Đã sớm biết?

Lý Dương nhăn mặt, quay đầu nhìn Hà Kiệt 1 cái, lời của Thạch Cần đúng 1 nửa, hắn đã đúng là sớm biết ở đây có thần kiếm, nhưng lại không phải là thanh kiếm trên tay hắn lúc này.

-Tiến sĩ Thạch, ông có thể nói rõ hơn 1 chút không?

Hà Kiệt thay Lý Dương hỏi 1 câu, 2 người đều có chút chột dạ, trước khi đi họ cũng không nói ra nhiệm vụ lần này đi là vì cái gì.

-Không phải sao? Vậy thì ngại quá, tôi nghĩ nhầm rồi

Thạch Cần nhìn vào mắt Hà Kiệt rồi lại lắc đầu, hít sâu 1 cái, rồi chú mục vào thanh kiếm trên tay Lý Dương.

Hà Kiệt cũng không tiếp tục hỏi nữa, Thạch Cần chậm rãi nói:

-Tòa mật thất này là do 1 vị quốc vương thời cổ tên là Tát Bang tự mình xây, thời kì quốc vương Tát bang trị vì cũng là thời kì vô cùng hưng thịnh.

Thạch Cần vừa mở miệng, những người khác đều không ai nói gì, im lặng nhìn Thạch cần.

-Quốc vương Tát Bang có 1 sở thích đó là thu thập các loại thần binh, trên cao nguyên, thảo nguyên, hoặc ở trung nguyên ông ta đều thích, thậm chí là ở Tây Vực và khu vực hải ngoại, chỉ cần phát hiện ra binh khí tốt ông ta đều muốn có được.

Thạch Cần giơ tranh lụa lên nói tiếp:

-Ở đây viết quốc vương Tát Bang thu thập được 13 bộ binh khí tốt đắc ý nhất, trong đó đại bộ phận là xuất xứ từ cao nguyên, thảo nguyên, chỉ có 3 thứ là không phải.

-3 thứ này có 1 thứ là xuất xứ từ Đại Thực, 1 cái đến từ Nhật Bản, 1 cái đến từ trung nguyên, thanh kiếm xuất cứ từ Trung nguyên là thanh mà quốc vương thích nhất.

Lý Dương và Hà Kiệt đều có chút chấn động, thanh xuất xứ từ Nhật Bản khẳng định là Thiên Tùng Vân Kiếm, còn về thanh xuất xứ từ trung nguyên, nhìn vào dáng vẻ của Thạch Cần cũng biết là xuất xứ của nó không hề bình thường, nếu không ông ta cung sẽ không phản ứng như vậy.

-Thanh kiếm đến từ trung nguyên có tên là Ngư Tràng kiếm, là quốc vương Tát Bang thừa dịp chiến tranh Tống Hạ vất vả đổi về từ vương thất Tây Hạ, thanh Ngư Tràng kiếm này được quốc vương xem như báu vật, trong những nghi thức trọng đại mớI mang theo mình.

Nói xong Thạch Cần lại ngẩng lên nhìn Lý DƯơng, trên mặt có chút kích động.

-Ngư Tràng?

Lý Dương sững sờ ngẩng đầu lên, nhờ năng lực đặc biết nên Lý Dương mới biết thnah kiếm này không hề bình thường, nếu không hắn cũng sẽ không đặc biệt để ý đến nó, chỉ là hắn không nghĩ rằng nó lại chính là Ngư Tràng kiếm, 1 trong 10 thanh đại danh kiếm của trung nguyên.

10 thanh đại danh kiếm của Trung Quốc có rất nhiều thanh đã được nghe nói qua, thanh Ngư Tràng kiếm và Trạm Lô kiếm đều giống nhau, cùng là tác phẩm đắc ý của bậc thầy Âu Dã Tử, chỉ có điều trên danh sách thì không hề có Trạm Lô kiếm.

Lời nói của Thạch Cần Lý Dương không hoài nghi chút nào, thời gian xuất hiện 2 thanh kiếm này cũng gần nhau, nếu nói là Ngư Tràng kiếm thì khả năng có là rất lớn.

-Cái này thật sự là Ngư Tràng Kiếm

Hà Kiệt bỏ Thiên Tùng Vân kiếm vào bao, bước đến bên cạnh Lý Dương, vội vàng hỏi.

Ngư Tràng kiếm sao, đây có lẽ chính là thần khí của Trung Quốc, không hề thua kém Thiên Tùng Vân kiếm, tìm thấy Thiên Tùng Vân kiếm rồi lại tìm được cả Ngư Tràng Kiếm, Hà Kiệt lúc này có chút mơ màng.

- Nói như vậy, trong tranh chữ lụa có ghi chép tất cả đặc điểm của những thần binh được quốc vương sưu tầm rồi, Ngư Tràng kiếm có đặc điểm lớn nhất là có thể dẫn nước.

Thạch Cần gật đầu, trên tranh chữ lụa có ghi chép những gì ông ta đều đã xem hết, miêu tả về Ngư Tràng kiếm cũng là rõ ràng nhất, cũng là ấn tượng sâu sắc nhất trong ông.

Thạch Cần đúng là người Mĩ, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Trung Quốc, có tình cảm sâu đậm với Trung Quốc, nhìn thấy những lời giới thiệu về Ngư Tràng kiếm nên ông mới có thể xúc động như vậy, cho rằng bọn Lý Dương là vì bảo vật này mà đến đây.

Nếu là như vậy, Thạch Cần cũng sẽ có chút tự hào, dù nói thể nào thì tìm thấy thanh bảo kiếm này ông ta cũng có 1 phần công lao.

-Dẫn nước?

Lý Dương ngẩng đầu lên, lông mày có chút nhíu lại, đặc điểm này nghe ra có chút cổ quái, nhưng quốc vương Tát Bang lại đặt thanh kiếm này lên trước Thiên Tùng Vân kiếm thì thanh kiếm này khẳng định là không hề đơn giản.

-Lưu Cương, đem ấm nước đến đây

Lý Dương đột nhiên lên tiếng, những người xung quanh đều đang sững người, lúc này Lý Dương muốn lấy nước lại thì ai cũng hiểu rồi, là hắn muốn thử nghiệm đặc điểm của Ngư Trường kiếm.

-Lý tiên sinh, hay là đợi ra bên ngoài rồi thử?

Mã Thế Vĩ vội vàng lên tiếng, trên mặt còn có chút lo lắng,có rất nhiều đồ khai quật đều kiêng kị nước, thanh kiếm đúng này là thần kiếm, được làm ra từ đồng, không có gì bảo hộ như lúc này mà lấy nước ra thử nghiệm, 1 chút sơ ý là có thể hủy hoại luôn thanh đồng kiếm này.

Đây chính là thanh Ngư Tràng kiếm trong truyền thuyết, nếu như thật sự bị hủy hoại, bọn họ sẽ đều biến thành tội nhân.

-Mã tiến sĩ, ngài yên tâm, trong lòng tôi biết rõ.

Lý Dương có chút do dự, cuối cùng lại lắc đầu, hắn cũng biết Mã Thế Vĩ lo lắng, nếu không phải hắn đã dùng năng lực đặc biệt quan sát thanh kiếm này thì hắn cũng đã không dám ra quyết định này rồi.

Dưới hình ảnh lập thể, kết cấu của thanh kiếm đã được Lý Dương xem xét kĩ càng, trên thanh thanh đồng kiếm không hề có hiện tượng oxi hóa, vẫn có màu đồng sáng như thường, đủ để thấy nó căn bản là không sợ nước.

Còn có 1 điểm nữa, trên tay Lý Dương còn có 1 thanh Trạm Lô kiếm, lúc đầu những gỉ sắt trên Trạm Lô kiếm cũng không phải là vấn đề để không thể nhì ra là thanh kiếm này không sợ nước.

Ngư Tràng kiếm và Trạm Lô kiếm đều 1 tay người làm ra, lại đều là 1 trong 10 thanh đại thần kiếm, trong lòng Lý Dương rất có niềm tin với Ngư Tràng kiếm.

-Cẩn thận 1 chút thì tốt

Trên mặt Mã Thế Vĩ có chút chua xót, thời gian ông tiếp xúc với Lý Dương không lâu, nhưng cũng hiểu tính tình của Lý Dương, Lý Dương sẽ không làm những việc chưa chắc chắn, chỉ là nhớ đến những kiến thức mà ông có được, ông không khỏi lắc đầu cười khổ 1 cái.

-Ngài yên tâm, tôi sẽ không lỗ mãng đâu

Lý Dương gật đầu, Lưu Cương lập tức mang ấm nước đến, anh ta có niềm tin tuyệt đối đối voái Lý Dương.

Huống hồ hắn cũng đã nhìn thấy Trạm Lô kiếm, nếu thanh kiếm này là Ngư Tràng kiếm thì không thể đến nước cũng không chống đỡ được, chứ đừng nói đến đặc điểm có thể”dẫn nước” của nó.

Lý Dương Cầm ấm nước, đổ 1 ít vào tay rồi vẩy vài giọt lên thanh kiếm.

Lý Dương rất chắc chắn nhưng để yên lòng những người xung quanh nên hắn vẫn chỉ nhỏ trước vài giọt làm thí nghiệm, nếu như có xảy ra phản ứng oxi hóa thì cũng có thể xử lí kịp thời, không làm tổn hại gì đến thanh cổ kiếm này.

Chỉ là nếu thật sự xảy ra chuyện này thì Lý Dương sẽ không tin đây chính là Ngư Tràng kiếm.

Nước từ từ chảy vào những hoa văn trên thân kiếm, hoa văn trên kiếm rất nhiều và sâu, những giọt nước này dính vào hoa văn, cả thanh kiếm đều không có phản ứng gì.

Qua khoảng 5 phút, Mã Thế Vĩ mới thở dài 1 tiếng, thanh kiếm này quả thật không sợ nước.

Có thử nghiệm này rồi, Lý Dương làm liều hơn, trực tiếp dùng ấm nước từ từ rót lên thân kiếm, cẩn thận để cho nước chảy trên thân kiếm, để cho nước dần dần chảy vào toàn bộ hoa văn kiếm.

Những người xung quanh đều mở to mắt, ngay cả ngườI đang rót nước là Lý Dương cũng không ngoại lệ.

Nước được rót vào thân kiếm đều chảy vào hoa văn, từ từ chảy vào trong. Sau khi có nước vào, hoa văn trên kiếm dường như sáng lên, cả thanh kiếm cũng dần biến sắc, màu vàng đồng ban đầu dần chuyển sang có chút đỏ, dần dần biến thành màu đỏ đồng.

Rót khoảng 1 phút, Lý Dương đột nhiên dừng lại.

Thanh kiếm hoàn toàn biến thành màu đỏ đồng, nước đọng trong hoa văn kiếm cũng chuyển dần thành màu đỏ, làm cho người ta có chút cảm giác quỷ dị.

1 phút đồng hồ, nuuowcs Lý Dương rót vào không nhiều, nhưng cũng khoảng nửa lít nước, trên tay hắn cũng có chút nằng nặng, nhưng dường như hoa văn đã bị đói từ rất lâu rồi, chỉ hấp thụ mà không nhả ra, nước nối tiếp tràn ngập trong những hoa văn.

Điều này làm cho mọi người cảm thấy có chút kì lạ.

Lý Dương từ từ lật thân kiếm, dựng thẳng thân kiếm lên, phần kiếm có nước kia cũng hoàn toàn biến thành thẳng đứng, miệng của mọi ngườI xung quanh lại mở rộng ra không ít vì ngạc nhiên.

Thân kiếm đứng thẳng nhưng lại không làm rớt ra nước, những giọt nước kia dường như đã dính chặt vào hoa văn, 1 giọt cũng không rớt khỏi.

-Chuyện này, chuyện này là thế nào?

Mã Thế Vĩ đưa tay chỉ vào thanh kiếm kêu lên, ông làm khảo cổ đã khai quật lên không ít những vật kì dị, nhưng giống như thanh kiếm này thì chưa nhìn thấy bao giờ, thân kiếm còn có thể hút nước, không để cho nước chảy ra.

-o0o-