- Báo cáo đội trưởng, tiểu đội hai không phát hiện được gì, cũng không tìm được cơ quan Bát quái trận.
Một người bộ đội đặc chủng đứng trước mặt Triệu Vĩnh báo cáo. Sắc mặt Triệu Vĩnh có chút xấu hổ, liếc nhìn Lý Dương rồi nói:
- Tiếp tục tìm kiếm, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Vách tường và những chỗ sáng sủa đều không được bỏ qua. Phải tìm cho được cơ quan Bát quái trận.
- Đội trưởng Triệu, không cần cho bọn họ đi tìm.
Triệu Vĩnh còn chưa dứt lời thì Lý Dương đã lắc đầu. Trong giọng nói của hắn còn có một chút run rẩy. Có thể thấy được tâm trạng của hắn đang kích động.
- Không tìm?
Mặt Triệu Vĩnh nhăn lại. Lời nói của Lý Dương luôn làm cho y có cảm giác không theo kịp. Đi theo một người như vậy, nghe theo sự chỉ huy của người đó thì Triệu Vĩnh cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
- Không tìm nữa, tôi biết cơ quan này ở đâu rồi.
Lý Dương quay đầu, trên mặt còn có chút chua xót. Hà Kiệt, Thạch Cần, Đường Tiếu Tiếu đều từng bước bước về phía trước.
- Lý Dương, có phải cậu đã phát hiện ra được điều gì? Rốt cuộc cơ quan này nằm ở đâu?
Hà Kiệt kinh ngạc hỏi một câu.
Lý Dương chậm rãi ngẩng đầu lên. Hà Kiệt nhìn thần sắc Lý Dương, đột nhiên y có một dự cảm không tốt. Sắc mặt Lý Dương rất khó coi. Không chỉ khó coi mà còn có sự sầu não. Hà Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy Lý Dương có thần sắc như vậy.
- Cơ quan trận nằm ngay dưới chân chúng ta.
Lý Dương chậm rãi nói. Mọi người đều vội vàng xem dưới chân mình. Triệu Vĩnh cũng không ngoại lệ.
Dưới chân bọn họ đều là những viên gạch bình thường. Những viên gạch này đều chuyển động. Khi các viên gạch này hợp cùng một chỗ thì thành một bức tranh vẽ không có quy tắc, lại còn có chút hư hao.
- Đây là cơ quan “Bát quái trận”?
Thạch Cần nhíu mày. Những người khác đều như vậy, trên mặt đều thể hiện sự nghi ngờ.
Những viên gạch di chuyển trên mặt đất chính là cơ quan Bát quái trận? Căn cứ vào đâu để nói như vậy? Cơ quan Bát quái trận trong ấn tượng của bọn họ hẳn phải tọa lạc ở một bãi đất rộng nào đó. Còn những viên gạch này chỉ có vài trăm viên. Tuy rằng di động nhưng cũng là liên tiếp một chỗ. Nói cơ quan ở chỗ này thì bọn họ đúng là có chút không tin.
- Đúng vậy, đây là cơ quan Bát quái trận. Tôi cũng không ngờ cơ quan Bát quái trận lại như vậy.
Lý Dương khi nhìn những viên gạch chuyển động trên mặt đất theo một hình bất quy tắc thì đã có một dự cảm không tốt. Hắn đã dùng năng lực đặc biệt của mình để quan sát, rốt cuộc đã chứng minh dự cảm của mình là đúng.
Cái gọi là cơ quan Bát quái trận, kỳ thật chỉ là một cơ quan có tám cái hộp. Điều khác biệt chính là tám cái hộp này được thiết kế trên mặt đất. Nó sẽ có tác dụng trong việc mở ra cánh cửa đá đối diện.
Đây phải được coi là cơ quan trận thì đúng hơn.
“Bát tương ky quan trận” không phải là do hơn năm trăm cơ quan nhỏ tạo thành “bát tương ky quan trận” mà là sáu trăm bốn mươi hòn đá tạo thành. Lý Dương trong lòng cũng biết rằng không dễ dàng gì có thể phá giải được cơ quan này.
Hơn bốn giai đoạn lại có nhiều cơ quan như vậy. Vốn đã có không ít khó khăn, lại nằm trên mặt đất như vậy lại càng khó khăn hơn.
Càng không cần phải nói, các viên gạch còn có chút mòn. Cho nên nhìn cũng không rõ lắm, khiến cho việc phá giải nó lại càng không có hy vọng.
Cắn chặt răng, Lý Dương mở ra hình ảnh lập thể. Nếu đã đến nơi cuối cùng này thì không thể bị một cái cơ quan đó làm khó được. Vô luận thế nào cũng phải giải ra được trận thế để mở được cửa kho báu. Hắn phải suy nghĩ ra được cái gì đó.
Đường Tiếu Tiếu mở cái túi nhỏ của cô, lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó không ngừng vẽ cái gì lên đó.
Khi vẽ lên giấy, Đường Tiếu Tiếu không ngừng nhìn xuống dưới nền nhà. Lý Dương vẫn yên lặng nhìn dưới đất. Trên thực tế, hắn đã thi triển năng lực đặc biệt của mình để phá giải cơ quan.
Hà Kiệt, Thạch Cần, Mã Thế Vĩ cũng không ngừng mở to cặp mắt nhìn viên gạch dưới chân.
Bọn họ ngoài miệng thì nói rằng không tin nhưng trong lòng thì đã công nhận rồi. Đặc biệt là Hà Kiệt lại có lòng tin mù quáng với Lý Dương. Lý Dương đã nói là đúng thì nó là đúng.
- Xích ra, xích ra!
Đường Tiếu Tiếu đột nhiên đẩy chân Hà Kiệt. Hà Kiệt vội vàng lui lại mấy bước. Đường Tiếu Tiếu cẩn thận nhìn hòn đá trên mặt đất, lại vẽ vào trong tờ giấy, rồi sau đó cứ thế ngồi chồm hổm đi về phía trước.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đứng gần viên gạch đều bị Đường Tiếu Tiếu đẩy ra ngoài, ngay cả Lý Dương cũng không ngoại lệ.
Nửa tiếng sau, Đường Tiếu Tiếu cũng bước ra. Trên tay cô là bốn tờ giấy trắng đã được vẽ cái gì lên đó. Giơ ngọn đèn, Đường Tiếu Tiếu cau mày ra vẻ suy tư.
Đứng ở bên ngoài, Lý Dương khe khẽ thở dài rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
Sau khi suy nghĩ cả nửa giờ, làm cho hắn xây sẩm mặt mày nhưng một chút phần thắng để phá giải cũng không có. Hắn hiện tại chỉ có thể tính ra một trăm bước nhưng trận cơ quan này ít nhất có đến hơn một ngàn bước. Nếu mắc phải sai lầm thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm mà đốt một giờ.
Điều này khiến Lý Dương vô cùng buồn bực. Quốc vương của vương quốc Guge kia có phải có thời gian rảnh rỗi lắm hay sao mà lại thiết kế ra một trận cơ quan phiền phức đến như vậy. Chỉ cần ghi nhớ chính xác trình tự của cơ quan này không cũng đã tốn không ít thời gian.
Đứng ở bên trong cơ quan, Lý Dương hạ vị trí của các viên gạch di động. Các viên gạch chuyển động lập tức lộ ra một chỗ trống. Lý Dương cúi đầu, chậm rãi ngồi vẽ trên mặt đất.
Sau hơn mười phút. Lý Dương đầu đầy mồ hôi ngồi ở đó giải cơ quan trận. Phá giải cái cơ quan nhỏ này còn phức tạp hơn một cơ quan lớn nhiều.
Sau hơn mười phút, Lý Dương đã tính ra được một trăm bước. Nhưng gặp phải chỗ khó hắn nhíu mày lại. Càng về sau lại càng khó hơn nhiều.
Đường Tiếu Tiếu đứng dậy, đến bên cạnh khối gạch cẩn thận nhìn, cuối cùng kinh ngạc nhìn vào mắt Lý Dương, rồi nhìn chằm chằm vào tờ giấy của cô.
Sau hơn nửa giờ, Lý Dương một lần nữa lại tiếp tục đi xuống khối gạch. Lần này hắn tính ra tám mươi bước nhưng cũng chỉ được có vậy. Phải đi từng bước từng bước, ngày hôm nay không giải ra thì ngày mai lại tiếp tục.
Lý Dương nghĩ rằng hắn không tính ra được trong một ngày thì hai ngày. Hắn có năng lực đặc biệt hỗ trợ, sớm hay muộn gì thì cũng có ngày phá được cơ quan, mở ra cánh cửa kho báu.
Sau tám mươi bước, Lý Dương dừng lại, cẩn thận chau mày tìm kiếm.
- Để tôi thử xem!
Đường Tiếu Tiếu đến bên cạnh Lý Dương, cũng không chờ Lý Dương có phản ứng gì, trực tiếp dịch chuyển một khối cơ quan. Trên mặt Lý Dương lộ ra sự phẫn nộ và sốt ruột, nhưng đột nhiên lại sững người ra.
Nếu nhầm một bước giữa các cơ quan thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm mà đốt một giờ. Lý Dương đã vất vả lâu như vậy thì cũng không muốn làm lại từ đầu. Cho nên Đường Tiếu Tiếu lại không biết lịch sự, liền khởi động cơ quan khiến cho hắn có chút tức giận.
Nhưng khi nhìn đến từng bước hoạt động của Đường Tiếu Tiếu thì đột nhiên Lý Dương có cảm giác như hiểu ra. Lý Dương hiểu được, đây chính là hắn không suy nghĩ cẩn thận. Đường Tiếu Tiếu mới là có những hành động chính xác.
Lý Dương không nói gì hết, chỉ lẳng lặng nhìn Đường Tiếu Tiếu không ngừng dịch chuyển những khối gạch trên mặt đất. Cuối cùng hắn còn tiến lên giúp cô một tay, cùng nhau dịch chuyển.
Hai người làm cùng một việc nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Sau khi được hơn ba trăm bước, hai người cùng nhau dừng lại, cẩn thận tính toán.
Thời gian đã qua đi hơn một tiếng rưỡi, những người chung quanh không nói gì cả. Tất cả đều lẳng lặng nhìn hai người. Bọn họ đều biết cơ quan này có được phá giải hay không là nhờ hai người trước mắt. Có vội vàng thì cũng chẳng giúp được gì.
Hai giờ.
Ba giờ
Thời gian dần dần chuyển sang buổi tối. Triệu Vĩnh trên mặt lộ ra sự do dự. Nơi đây là chỗ thâm sâu, không gửi thư từ qua lại gì được cũng như không thể phát ra tín hiệu hoặc nhận tín hiệu từ bên ngoài. Nếu ở quá lâu thì chỉ sợ những người bên ngoài sẽ sốt ruột.
Nhưng nhìn hai người kia không ngừng phá giải cơ quan, Triệu Vĩnh chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Bốn giờ
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen. Ba người bộ đội đặc chủng quả thật là có chút sốt ruột. Nhưng vẫn không vào vì chưa đến cuối ngày thì bọn họ tuyệt không bước vào sơn động. Đây chính là mệnh lệnh của Triệu Vĩnh.
Phá giải cơ quan đến bây giờ chỉ mới có bốn giờ. Nhưng bọn hắn đã đi trong mê cung mất hơn hai giờ. Hiện tại bên ngoài đã hơn tám giờ tối.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt lại thấy hơn nửa giờ.
Đám người Hà Kiệt thì có vẻ còn sốt ruột hơn. Trên mặt Lý Dương và Đường Tiếu Tiếu đều lộ ra thần sắc hưng phấn. Ngón tay Lý Dương bởi vì kích động và mệt nhọc còn có một chút run rẩy. Hơn bốn giờ phá giải, hắn và Đường Tiếu Tiếu rốt cuộc đã đến những bước cuối cùng.
- Tiến sĩ Đường, cô làm đi!
Một cơ quan cuối cùng đã được đẩy mạnh. Lý Dương lau mồ hôi trên trán, nói cười với Đường Tiếu Tiếu.
- Được!
Đường Tiếu Tiếu trên mặt cũng thể hiện sự hưng phấn. Đây là trận thế phức tạp nhất mà cô đã gặp qua. Lần này cô cảm thấy những trận pháp cổ đại Trung Hoa đúng là nghìn năm văn minh bác đại tinh thâm. Chính cô cũng cảm thấy kiêu ngạo, khinh thị và hối hận với bản thân mình.
Trận pháp này nếu như không có Lý Dương cùng nhau phối hợp thì cô thật không nắm chắc được mình có thể phá giải hay không.
Một cơ quan cuối cùng đã được đẩy mạnh. Trên mặt đất hiện tại toàn bộ hình vẽ bát quái đồ.
Sáu trăm bốn mươi khối cơ quan tạo thành một “Đại bát tương kỵ quan trận” cuối cùng đã từng bước được phá giải.
Lý Dương và Đường Tiếu Tiếu đồng thời xoay người, nhìn cửa đá từ từ xoay chuyển trước mắt. Cửa đá xoay chuyển nhưng chưa có phản ứng gì. Qua nhiều phút sau, cửa lớn mới chậm rãi lui về phía sau, để lộ ra một cánh cửa chính giữa.
- Chúng ta thành công rồi!
Đường Tiếu Tiếu hưng phấn vỗ vào người Lý Dương, lại cúi đầu nhìn trận Bát quái trên mặt đất đã được phá giải, trong lòng cô đột nhiên có chút cảm động.
Cơ quan trận cuối cùng từng bước cô đã hoàn thành nói. Công lao phá giải của cô là lớn nhất nhưng cô cũng hiểu được đây là Lý Dương cố ý tặng cho cô. Đôi mắt cô nhìn chàng thanh niên tưởng chừng như nhu nhược này, trong lòng dâng lên một hảo cảm.
Thoáng cái, cái nhìn của cô đối với Lý Dương đã có sự thay đổi rất lớn.
- Mở, thật sự mở rồi. Lý Dương, chúng ta đã mở được cửa kho báu.
Hà Kiệt chậm rãi nhìn hai cánh cửa đá đang lui ra. Cuối cùng anh ta rống lên một tiếng, nắm tay dùng sức khua khua về phía trước, trên mặt thể hiện sự kích động.