Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
-Nguyên Thanh Hoa?
Liễu lão vội vàng nhìn lại, tấm của ông cầm chỉ ghi nguyên liệu và dung lượng, ông không biết những thứ này dùng để làm gì nên đang rất nghi hoặc, khi nghe Hoàng viện trưởng nói vậy ông liền quay đầu sang nhìn.
-Hộp cơ quan này chứa cách nung Nguyên Thanh Hoa.
Hoàng viện trưởng ngẩng đầu lên, trên mặt còn hiện ra sự khiếp sợ, sau đó ông lại nhìn qua Lý Dương.
Cách nung Nguyên Thanh Hoa?
Liễu lão, Chung lão và Bành lão đều ngẩn người ngơ ngác nhìn Hoàng viện trưởng.
Cách nung Nguyên Thanh Hoa đã thất truyến từ thời Minh, lịch sử thời Minh không hề có ghi lại tin tức về Nguyên Thanh Hoa.
Nguyên Thanh Hoa hiện giờ đã có thể phỏng chế, có điều phải sử dụng tới kỹ thuật hiện đại, hình tượng không giống, chỉ cần là chuyên gia chân chính thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra vấn đề.
Cách nung Nguyên Thanh Hoa đã thất truyền, cho dù là hai cha con Chu Chí Tường cũng không thể phỏng chế được Nguyên Thanh Hoa, không có cách nun bọ họ không thể nào phỏng chế được. Thứ này không giống như đồ sứ thời Minh, Thanh, đồ sứ thời Minh, Thanh Chu Chí Tường có thể từ từ mò ra cách phỏng chế, nhưng Nguyên Thanh Hoa thì không được.
Hoàng viện trưởng vội vàng xem những tấm ngà voi còn lại, Liễu lão tiếp nhận tấm ngà voi của Hoàng viện trưởng rồi cẩn thận nhìn.
Trên tấm ngà voi không có nhiều chữ lắm, chứng đều là cổ ngữ.
-Hoàng viện trưởng, tôi nghĩ mọi người còn có rất nhiều chuyện phải làm, vừa lúc buổi chiều tôi có chuyện nên tôi sẽ về trước.
Lý Dương nhìn một hồi rồi cười nói một câu, từ lúc chưa mở hộp cơ quan ra Lý Dương đã biết khi đám người Hoàng viện trưởng khi thấy thứ này sẽ rất giật mình, hơn nữa bọn họ còn vội vã kiểm tra xem thứ này là thật hay giả.
Nơi kiểm tra tốt nhất chinh là Cảnh Đức Trấn, Hoàng viện trưởng không gọi chuyên gia của Cảnh Đức Trấn tới thì sẽ tự mình tới đó, có điều chuyện này không quan hệ tới hắn, hắn chỉ phụ trách việc mở hộp cơ quan mà thôi.
Nguyên Thanh Hoa có thể một lần nữa nun ra cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì loại nghệ thuật lịch sử này cũng được tái hiện, càng có thể gia tăng giá trị nghệ thuật của Nguyên Thanh Hoa.
Cách nung cần phải giữ bí mật, đây cũng lả nguyên nhân Lý Dương không muốn xem nhiều, loại phương pháp nun này nếu lọt vào tay người có ý đồ xấu thì chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra, văn hóa cổ Trung Quốc có thể một lần nữa bị áp lực.
Hoàng viện trưởng gọi Lý Dương ở lại vài lần, nhung thấy Lý Dương kiên quyết quá nên thôi, hiện giờ ông cũng không có tâm tư nào khác mà chỉ muốn kiểm chứng cách nung Nguyên Thanh Hoa mà thôi.
Giống như lời Lý Dương nói, Hoàng viện trưởng quả thật đang rất muốn kiểm tra xem thứ này là thật hay giả.
Di ra bên ngoài, tài xế lập tức lái xe tới đón, Lý Dương và Lưu Cương lên xe, dưới ánh mắt khác thường của mọi người, chiếc xe từ từ rời khỏi, buổi chiều Lý Dương muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, hôm nay hắn đã quá mệt rồi.
Sau khi đám người Lý Dương rời khỏi, Hoàng viện trưởng cũng đi khỏi Cố Cung, cách nung Nguyên Thanh Hoa chỉ có 4 vị chuyên gia biết, hơn nữa bốn vị chuyên gia cũng không xem hết cách nung, người thật sự xem hết chỉ có Hoàng viện trưởng.
Hướng lão và thợ nung gốm tốt nhất Cảnh Đức Trấn được Hoàng viện trưởng mời tới Bắc Kinh với lý do có chuyện quan trọng cần bàn.
Chuyện gì thì Hoàng viện trưởng cũng không gạt bọn mà nói ra nguyên nhân là đã tìm được cách nung Nguyên Thanh Hoa, hai người không chút chần chờ liền lập tức đi Bắc Kinh.
Dưới sự xem xét của Hướng lão và thợ nung gốm nổi tiếng nhất Cảnh Đức Trấn, bọn họ nhất trí cho rằng đây thật sự là cách nung của Nguyên Thanh Hoa, cụ thể thì cần phải thử một lần, nếu như có thể nun ra Nguyên Thanh Hoa thì chứng minh nó là đồ thật.
Nghiệm chứng không có khả năng ở Bắc Kinh, Hoàng viện trưởng khi có câu trả lời thuyết phục liền bàn giao công việc lại cho người khác rồi tự mình cùng Hướng lão đi tới Cảnh Đức trấn.
Ngày hôm sau kể từ ngày đến Cố Cung, Lý Dương chạy tới ngọc Tuyền Sơn tìm Vương Giai Giai du ngoạn, ngày hôm qua Lý Dương suy nghĩ rất lâu nhưng không biết được nguyên nhân năng lực đặc thù biến đổi nên chỉ có thể từ bỏ.
Thị lục tăng cường đã hoàn toàn có thể xác định, mắt của hắn hiện đã có thể so với kính viễn vọng loại nhỏ, những vật rất xa hắn đều có thể thấy rõ ràng, xem như đây là một việc vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa Lý Dương còn phát hiện thị lực hắn không những tăng cường mà ngay cả công năng nhìn trong đêm cũng tốt hơn rất nhiều, năng lực đặc thù biến đổi có lẽ là do dùng nó liên tục quá lâu, nhưng hắn cũng không dám chắc, có điều lần biến đổi này là chuyện tốt, nghĩ không ra thì đơn giản không nghĩ nữa, chỉ cần nó không ảnh hưởng tới cuộc sống là tốt rồi.
Sau khi đón Vương Giai Giai, Lý Dương không có đi Phan Gia Viên mà đi Trường Thành, Lưu Cương ngồi trong xe nhìn hai người mỉm cười. Lý Dương cuối cùng cũng thông suốt, Trường Thành tuy rằng không phải nơi hẹn hò tốt, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn Phan Gia Viên nhiều.
Liên tục ba ngày, Lý Dương và Vương Giai Giai không ngừng đi những thắng cảnh của Bắc Kinh, trong ba ngày này hà Kiệt còn đi theo làm bong đèn nữa ngày, hai người cũng không dể ý tới hắn nên hắn chỉ có thể bấc đắc dĩ rút lui.
Vừa lúc Hà lão có nhiệm vụ giao cho Hà Kiệt nên hắn không quấy rầy 2 người nữa, đã không có Hà Kiệt quấy rầy, Lý Dương và Vương Giai Giai càng thêm tự tại.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, bảy ngày sau Lý Dương bị Hà lão gọi hắn trở về Minh Dương.
Ở cùng Lý Dương một chỗ thời gian dài như vậy, Vương Giai Giai cũng không muốn rời xa Lý Dương, Lý Dương về Minh Dương nên cô cũng đi theo, hai người đều được người nhà tán thành nên ở cùng nhau cũng không có gì.
Huống hồ chú Vương Giai Giai nữa tháng trước đã tiến thêm một bước trở thành bí thư Thị ủy Minh Dương, Vương Giai Giai đến Minh Dương cũng xem như là đến địa bàn của hắn nên người nhà cô càng không lo lắng gì.
Trước khu biệt thụ Minh Dương, Lý Dương và Vương Giai Giai xuống xe taxi rồi cùng nhau đi vào tiểu khu.
Bảo an vừa thấy Lý Dương liền lập tức chào hỏi, những nhân viên này đều hiểu được trong này có một người lợi hại nhất, mà người thanh niên này lại là người thân cận nhất với người đó.
Lưu Cương thanh toán tiền xong cũng xuống xe, lần này bọn họ trở về không nói trước nên Hà lão cũng không cho người đón, một việc nhỏ như thế này cũng không cần thiết quấy rầy Hà lão.
-Giai Giai, không bằng hôm nay em ở lại nhà anh đi, dù sao thì nhà anh vẫn còn nhiều phòng trống.
Vào tiểu khu, còn chưa đi được vài bước Lý Dương liền cười hắc hắc nói với Vương Giai Giai một câu, Vương Giai Giai liền đỏ mặt rồi lập tức lắc đầu.
-Không được, em đã nói với chú rồi, chú biết em tới Minh Dương mà không tới chỗ chú thì chú sẽ mắng đó.
Vương Giai Giai cúi đầu nói một câu, sự thất vọng xẹt qua trên khuôn mặt Lý Dương nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
Vương Giai Giai là một cô gái rất bảo thủ, Lý Dương muốn có cuộc sống hạnh phúc trước hôn nhân là chuyện vô cùng khó khăn, con đường này còn phải đi từ từ, dù sao thì nó cũng còn rất dài.
Có điều ngoại trừ bước cuối cùng, những động tác thân mật của hai người yêu nhau bọn họ đều đã trải qua, làm cho Lý Dương thích thú là Vương Giai Giai rất gắn bó, mỗi lần thân mật tiếp xúc hắn đều nghỉ được một mùi thơm ngát, việc này làm cho Lý Dương rất say mê.
-Ông, cháu đã về.
Vừa mới vào nhà, Lý Dương liền hô to một tiếng, Hà lão đang ngồi torng sân đọc sách, khi Lý Dương đi vào thì ông đặt quyển sách xuống rồi mỉm cười nhìn Lý Dương.
-Cháu chào Hà gia gia, đây là quà cháu mua cho ông ở Bắc Kinh, còn đây là quà tạ lễ của ba cháu.
Vương Giai Giai cung kính khôm người chàu Hà lão, cô rất cảm kích ông, nếu không có Hà lão chiếu cố thì đoán chừng cô và Lý Dương cũng sẽ không thuận lợi đến với nhau như vậyrất có thể cha mẹ cô sẽ không đồng ý cho cô quen một người không có chút thế lực nào.
-Tốt, Toàn Minh vẫn khỏe chứ?
Hà lão cười cười nhận quà của Vương Giai Giai, đồ tuy ít nhưng giá trị không thấp, có điều với thân phận cùa bọn họ, chút quà này bọn họ không cần để ý tới.
-Tốt lắm, ba cháu thường xuyên nhắc tới ông, bởi vị ông đã làm phần trụ cột rất tốt nên bọn họ mới có thể thoải mái như vậy.
Vương Giai Giai cười gật gật đầu, Lý Dương thì nhìn cô rồi lại nhìn Hà lão.
-Ha ha, cháu không cần thổi phồng ông, cái gì mà trụ cột chứ, đã vài chục năm trôi qua rồi còn gì, mọi thứ đều là ba cháu tự làm cả thôi.
Hà lão vui vẻ cười một tiếng, Lý Dương vô cùng nghi hoặc, hắn thấy hai người nói chuyện vui vẻ như thế nên cũng chỉ có thể nhịn lại chờ sau này hỏi sau.
Vấn đề này Lý Dương vài ngày sau mới biết, saukhi biết Lý Dương không khỏi tặc lưỡi.
Cha Vương Giai Giai Vương Toàn Minh hiện là thị trưởng Bắc Kinh, chính là quan to cấp bộ, hơn nữa còn rất có tiền đồ, khả năng tiếng thêm là rất lớn.
Hà lão trước kia cũng từng làm ở Bắc Kinh, tuy không phải thị trưởng nhưng ông có quyền thị trưởng, cũng xem như là tiền bối của cha Vương Giai Giai, nói Hà lão tạo sẳn trụ cột giúp cho Vương Toàn Minh cũng không sai, có điều trụ cột không phải là một mình Hà lão làm thành.
Nói chuyện vài câu, Hà lão liền mang Lý Dương đi vào trong phòng sách, Vương Giai Giai thì ở lại sân đọc sách mà không có đi theo.
Nhìn thấy Vương Giai Giai hiểu chuyện như vậy, Hà lão rất tán thưởng gật đầu.
-Ông, có phải là có tin tức của Thiên Tùng Vân kiếm hay không.
Vừa tiến vào phòng, còn chưa đóng cửa, Lý Dương đã vội hỏi môt câu, trong khoảng thời gian này Hà lão đều chuẩn bị vì việc này, gọi Lý Dương về gấp chắc cũng không ngoài chuyện của Thiên Tùng Vân kiếm.
-Đúng vậy, ông vốn định cho cháu trực tiếp đi từ Bắc Kinh, có điều hiện tại có chuyện ngoài ý muốn nên mới gọi cháu về đây.
Hà lão gật đầu nói, ý cười trên mặt Lý Dương lại tăng lên.
Chuyện Lý Dương ở Bắc Kinh ông đều biết rõ, mấy ngày trước Hoàng viện trưởng còn mới gọi điện thoại cho ông, Hoàng viện trưởng rất ghen tị vì ông có thể thu được một học trò như Lý Dương.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ